Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Tô Mạt theo anh ta đi vào bên trong. Nhà hàng này bài trí giản dị trang nhã, cũng rất yên tĩnh. Chỉ là có quá ít bàn ăn, giống như chủ quán không nỡ bày nhiều bàn ghế, chiếc bàn này cách bàn khác khá xa. Sau khi ngồi yên vị, Tô Mạt liếc qua giá đồ ăn trên quyển thực đơn, trong lòng không mấy thoải mái. Một món ăn ở đây tương đương tiền ăn trưa một tháng của cô. Có lẽ chủ quán cũng kiếm đủ từ các món ăn bất kể việc lãng phí không gian.

Châu Viễn Sơn gọi hết món này đến món khác trên thực đơn. Tô Mạt vội ngăn lại: “Anh đừng gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn chẳng hết.” Cô lại nói: “Không có công lao thì không nhận bổng lộc. Tôi chưa giúp anh việc gì. Anh hãy thử nói ra xem nào, tôi cũng không biết có thể giúp anh?”

Châu Viễn Sơn rót trà cho Tô Mạt. Anh ta ngập ngừng, như thể muốn nói rồi lại thôi. Đột nhiên nhìn thấy hai người từ cửa đi vào, anh ta vội lên tiếng: “Trùng hợp thật đấy, Lão Vương cũng đến đây.” Châu Viễn Sơn đứng dậy chào hỏi: “Vương tổng.”

Vương Cư An nói với ông chủ nhà hàng: “Tôi không gọi điện trước, không biết còn phòng riêng không?”

Ông chủ nhà hàng tươi cười: “Bây giờ là lúc đông người ăn. Sáng sớm hôm nay có con chim khách kêu trên ô cửa sổ, tôi biết ngay thế nào cũng có khách quý…” Ông ta nhiệt tình dẫn lối: “Bên cửa sổ còn hai vị trí, hay là anh ngồi tạm ở đó.”

Vương Cư An liếc Châu Viễn Sơn: “Không cần, bạn tôi ở đây, có thể ghép bàn.” Anh quay sang người đi cùng: “Tôn tổng, vừa may hôm nay một người bạn luật sư của tôi cũng có mặt ở đây. Anh có thể nói chuyện với cậu ấy mấy vấn đề liên quan đến pháp luật mà hôm trước anh nhắc tới.”

Hai người vừa nói chuyện vừa tiến lại gần, Vương Cư An liếc Tô Mạt hỏi: “Chúng ta ngồi cùng bàn, cô không để bụng đấy chứ?”

Tô Mạt ngồi đối diện Châu Viễn Sơn, lúc này mới nhìn thấy người mới đến. Cô bất đắc dĩ đứng dậy: “Sếp tổng khách sáo quá, mời hai vị ngồi.”

Tôn tổng ngồi xuống ghế cạnh Châu Viễn Sơn, ông ta cười với Vương Cư An: “Lão đệ, liệu chúng ta có làm phiền bữa cơm của người trẻ tuổi không?”

Châu Viễn Sơn đưa thực đơn cho Vương Cư An: “Chúng tôi vừa mới đến, thức ăn vẫn còn chưa đưa lên.”

Vương Cư An ngồi bên cạnh Tô Mạt. Anh không cầm thực đơn mà nói luôn: “Thời tiết nóng bức, gọi cháo đông trùng hạ thảo đi, rượu thì thôi. Đều là người quen không cần khách khí, món khác chú tự chọn.” Nói xong, anh giới thiệu với Tôn tổng: “Đây là Châu Viễn Sơn, chuyên xử lý vấn đề liên quan đến pháp luật của An Thịnh. Còn đây là Tô tiểu thư, trợ lý mới của chủ tịch Vương công ty chúng tôi.”

Tô Mạt chào hỏi Tôn tổng, rót trà cho ông ta.

Tôn Trường Dược ngoài bốn mươi tuổi, là người ngoại tỉnh, giọng nói mang khẩu âm phương Bắc. Lúc mới vào, ông ta sáng mắt khi nhìn thấy Tô Mạt, nghe câu giới thiệu của Vương Cư An, ông ta tỏ ra ngạc nhiên: “Kỹ sư Vương thay trợ lý từ lúc nào thế? Năm ngoái tôi đến công ty một lần, hai tháng trước tôi cũng đến công ty, nhưng mỗi lần là một cô khác. Có phải tần suất đổi người cao quá không?”

Vương Cư An cười cười: “Người già đều như vậy cả.”

Tôn Trường Dược: “Trợ lý do kỹ sư Vương tìm, từ hình tượng đến khí chất đều rất tuyệt. Bà ấy biết nhìn người.”

Nghe câu này, Tô Mạt đỏ mặt, cô chỉ cười cười không lên tiếng. Hồi còn sống chung với Đồng Thụy An, mỗi khi nghe người khác khen cô, nội tâm cô liền xuất hiện ý nghĩ phủ định bản thân. Bây giờ tiếp xúc nhiều với giới doanh nhân, là loại người mồm mép giảo hoạt, nên trong lòng Tô Mạt biết rõ, con người thích xu nịnh, nói một đằng nghĩ một nẻo. Vì vậy cô không để bụng những lời nói đó.

Trong bữa cơm, Tôn Trường Dược và Châu Viễn Sơn nói chuyện về pháp luật, Vương Cư An chỉ thỉnh thoảng góp một hai câu. Ba người đàn ông bàn về dự án đến hợp đồng, rồi lại nhắc đến tiến độ công trình. Tô Mạt ngồi yên giúp bọn họ rót trà, âm thầm nghe bọn họ trò chuyện. Cô bây giờ giống miếng xốp hút các loại thông tin và tri thức, bộ não hoạt động liên tục, không dám phân tâm dù chỉ một giây.

Bữa cơm gần kết thúc nhưng Tô Mạt mới chỉ ăn vài miếng. Một mặt cô giữ chừng mực, mặt khác tỏ ra hòa nhã lễ độ, cơ miệng gần như cứng đờ vì cười nhiều. Mặc dù không có khẩu vị nhưng bộ não cô nhồi nhét không ít kiến thức. Tuy mệt mỏi nhưng cũng có thu hoạch.

Tôn Trường Dược trò chuyện rất hăng say. Ông ta hưng phấn gọi người mang rượu đến. Thấy người đàn ông này một mình uống hết chén này đến chén khác, Tô Mạt biết ông ta lên cơn nghiện rượu, lại thấy mặt ông ta đỏ bừng bừng, thỉnh thoảng thở hắt ra, cô bất giác lên tiếng nhắc nhở: “Tôn tổng, lát nữa ông có lái ô tô không?”

Tôn Trường Dược hiểu ý cô: “Tô tiểu thư muốn khuyên tôi uống ít rượu thôi?”

Tô Mạt mỉm cười: “Đâu có, tửu lượng của Tôn tổng rất khá, tôi sợ Tôn tổng kéo chúng tôi cùng uống. Tuy nhiên, rượu là thứ rất hại cho sức khỏe, uống ít một chút thì tốt hơn.”

Tôn Trường Dược gật đầu: “Tôi vừa nhớ ra, năm ngoái bàn một vụ làm ăn, tôi uống rượu đến mức suýt bị tắc động mạch. Không tồi, Tô tiểu thư là người tinh tế và chu đáo.”

Câu nói của ông ta khiến Tô Mạt đỏ mặt. Tôn Trường Dược có vẻ hơi say, ngữ điệu đầy cảm khái: “Bình thường ra ngoài ăn cơm, ngoài người nhà của tôi, chẳng ai thành tâm thành ý khuyên nhủ tôi…Hôm nay tôi nghe lời Tô tiểu thư, uống ít rượu.” Ông ta quả nhiên buông chén, gọi bát cháo cho ấm bụng. Thấy Tô Mạt ăn ít, ông ta hỏi: “Sao cô không ăn cháo? Đa số phụ nữ vào mùa đông dạ dày thường bị lạnh, vì vậy thứ này ăn vào mùa hè là tốt nhất, có thể giúp bồi bổ cơ thể vào mùa đông, tăng âm bổ dương.”

Tô Mạt gạt thứ có hình dạng giống con sâu trong bát cháo, ăn thử hai thìa. Cô nói thật lòng: “Mùi vị rất ngon. Nhưng nếu nhà bếp bỏ hết mấy con đông trùng hạ thảo này trước khi đem cháo lên đây, tôi sẽ càng thấy ngon hơn.” Trong lòng Tô Mạt hiểu rõ một đạo lý, nếu mấy người nói chuyện hợp nhau cùng tụ tập một chỗ, bọn họ sẽ không quá khắt khe với người khác giới duy nhất. Hơn nữa, thỉnh thoảng vận dụng sự mềm yếu của phụ nữ để điều tiết không khí hoặc đạt mục đích cũng không có gì đáng trách. Tô Mạt lại bổ sung một câu: “Từ nhỏ, tôi đã sợ mấy thứ này.”

Ba người đàn ông quả nhiên mỉm cười độ lượng. Châu Viễn Sơn trêu cô: “Nó vốn là một loại thực vật, chỉ có điều hình dạng của nó giống con sâu.”

Vương Cư An lên tiếng: “Không muốn ăn thì nhặt ra là được chứ gì. Đây là một loại ấu trùng của loài bươm bướm, được hình thành từ việc sơ cứng trong cỏ cây vào mùa đông.” Vừa nói, anh vừa đặt một cánh tay lên thành ghế sau lưng Tô Mạt, hơi xoay người nhìn cô.

Tô Mạt cúi đầu nhìn chằm chằm bát cháo. Cô dùng thìa múc một con, nín thở nuốt xuống cổ họng, cố nhịn cảm giác buồn nôn: “Đúng là có mùi vị của rễ cây.”

Vương Cư An cười cười: “Nếu đã hợp khẩu vị thì ăn hết đi.”

Tô Mạt ăn hết bát cháo, hoàn toàn no bụng.

Đến khi ra về, bởi vì văn phòng luật cách khách sạn của Tôn tổng không xa, Vương Cư An bảo Châu Viễn Sơn tiễn đối tác về khách sạn. Châu Viễn Sơn nhìn Tô Mạt, hỏi anh: “Vương tổng, buổi chiều anh có lịch trình gì không?”

“Tôi về công ty, chiều nay có cuộc họp.” Vương Cư An đáp.

Châu Viễn Sơn vội mở miệng: “Anh có thể cho Tô tiểu thư đi nhờ về công ty?”

Vương Cư An gật đầu, vẫn tiếp tục hàn huyên với Tôn Trường Dược. Tôn Trường Dược đúng là người nói lắm, sau khi chào tạm biệt ông ta còn trò chuyện thêm mười phút. Cuối cùng, ông ta đưa danh thϊếp cho Châu Viễn Sơn và Tô Mạt. Tô Mạt vội vàng đưa tờ danh thϊếp mới in cho ông ta, trong lòng cô thầm nghĩ: “Vương Á Nam thường xuyên đổi trợ lý, không biết bao lâu sau tờ danh thϊếp này sẽ trở thành giấy vụn?”

Khi ra cửa, Vương Cư An dặn dò Tô Mạt: “Tôi uống chút rượu, cô lái xe đi.”

“Tôi không có bằng lái.” Tô Mạt đáp.

“Biết lái là được.”

“Tôi không rành mấy.”Vương Cư An hỏi: “Không rành hay là hoàn toàn không biết?”

Tô Mạt lặng thinh.

Thêm Bình Luận