Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Bữa cơm hôm nay đủ sơn hào hải vị nhưng món nào Vương Cư An cũng thấy chán ngán. Những buổi tụ tập xã giao như thế này chỉ có mấy đề tài nói đi nói lại, trong phòng đương nhiên không thiếu phụ nữ, các kiểu các loại đàn bà. Trong bầu không khí nồng nặng hơi rượu và lợi ích, các cô gái có đặc điểm chung là có thể kí©h thí©ɧ sự hưng phấn của đàn ông.

Cô trợ lý hôm nay Lão Triệu gọi đi cùng không tồi, rất biết cách nói chuyện, chỉ là tửu lượng hơi kém.

Về phương diện này, Lão Triệu cũng không chiếu cố phụ nữ. Nếu đối phương cứ cố mời, anh ta sẽ không ngăn cản. Cô trợ lý mới ra đời, lại đi cùng ông chủ lớn nên cố gắng biểu hiện tốt, dù không biết uống rượu nhưng cũng không từ chối.

Vương Cư An hôm nay không có người chuyên môn uống thay nên anh phải uống vài ly. Nhìn cô trợ lý mặt đỏ bừng bừng, anh bất giác nhắc nhở một câu: “Tô tiểu thư, cô còn có thể uống tiếp?”

Cô trợ lý ngây ra, cười cười, nhưng không đính chính. Cô ta bày ra vẻ mặt dựa dẫm Vương Cư An, khiến đám đàn ông xung quanh dạt dào hứng khởi. Đàn ông thường thích hưởng thụ điều này. Một người cất giọng trêu chọc, nói rượu là thuốc độc xuyên thủng đường ruột, còn “sắc” là nguồn gốc gây họa.

Vương Cư An lên tiếng: “Tô tiểu thư không biết uống rượu, các vị để cô ấy tỏ ý là được rồi.” Lời nói vừa thốt ra miệng, anh liền cảm thấy chỗ nào đó không đúng. Còn chưa kịp làm rõ, cô trợ lý không nhịn được, đã lên tiếng nhắc nhở: “Sếp tổng, tôi họ Dương, anh gọi tôi Tiểu Dương là được rồi.”

Vương Cư An ngẩn người, cười cười: “Xin lỗi, tôi nói nhầm.”

Người bên cạnh nói: “Sao Vương tổng có thể nhầm tên một cô gái xinh đẹp như vậy? Anh nên uống chén rượu phạt.”

Buổi tối hôm đó, Vương Cư An uống hơi nhiều. Trên đường về nhà, anh bảo tài xế đưa anh đến công ty. Đến cổng công ty, nhìn lên tòa nhà tối om, anh cảm thấy mơ hồ: nửa đêm nửa hôm mình đến đây làm gì?

Vương Cư An nửa nằm nửa ngồi trong xe ô tô gọi điện thoại. Một lúc lâu sau, đầu kia mới có người bắt máy, hét lớn tiếng: “Bây giờ là mấy giờ, mẹ nó sao suốt ngày gọi điện cho tôi làm gì?”

Vương Cư An lập tức tỉnh táo, chau mày cất cao giọng: “Vương Tiễn, mày thử nhìn xem bây giờ mấy giờ mà mày vẫn chưa thức giấc? Mày không cần đi học sao?”

Đầu bên kia im lặng, Vương Tiễn úp mở một lúc: “Không phải đâu ông già, con đang ngủ trưa, chiều nay con được nghỉ…”

4.

Vương Cư An không nói thêm một lời, lập tức cúp điện thoại, lại gọi vào số máy bàn. Đầu bên kia mãi mới bắt máy, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm. Anh hỏi con trai tình hình cuộc sống và việc học hành, đồng thời cằn nhằn vài câu.

Vương Tiễn đã mất hết kiên nhẫn, chỉ trả lời nhát gừng. Đầu óc Vương Cư An hiện lên hình ảnh cà lơ phất phơ không đứng đắn của con trai, trong lòng hơi sốt ruột: “Thằng nhãi này, mày đừng có giở trò với bố. Chỉ cần mày ngoáy đuôi một cái là bố biết mày muốn làm gì. Hãy cố gắng học tập, chú ý giữ gìn sức khỏe, thứ không nên động thì đừng động vào, đừng có chơi bời mụ mẫm đầu óc, mọi việc phải giữ chừng mực."

Vương Tiễn không chịu đựng nổi, lẩm bẩm: “Con biết rồi, bố càng nhiều tuổi càng lắm điều. Bố là giun đũa trong bụng con, con có buồn tiểu, bố cũng là người biết đầu tiên, thế đã được chưa?”

Vương Cư An bị con trai trêu tức, nghiến răng kèn kẹt: “Bây giờ mày giỏi rồi, dám nói chuyện kiểu đó với bố mày?”

Đầu bên kia không dám há miệng. Vương Cư An vừa lấy lại chút thể diện lập tức cúp điện thoại. Trong lòng anh thầm nghĩ: “Mẹ kiếp, lúc đó bố mày bị điên mới sinh ra mày, để bây giờ suốt ngày lo lắng bực tức. Nếu không có mày, có phải bố mày sống sung sướиɠ biết bao. May mà bố mày vẫn còn trẻ, không mắc mấy bệnh tim mạch, cao huyết áp…Bằng không bị mày chọc tức đến nước nhồi máu cơ tim cũng không biết chừng.”

Dù nghĩ vậy nhưng anh không thể nói ra trước mặt con trẻ. Con trai anh có lẽ do thiếu mẹ từ nhỏ nên tính cách tương đối nhạy cảm yếu đuối, không bằng những đứa trẻ cùng độ tuổi khác. Vương Cư An cảm thấy huyệt thái dương đau nhức, định hút hết điếu thuốc lá rồi ra về.

Anh đẩy cửa xuống xe, tựa vào thân xe rút bao thuốc và bật lửa.

Tòa nhà tập đoàn An Thịnh thường khóa cửa vào lúc mười một giờ rưỡi tối. Văn phòng ở tầng trên tối om, chỉ có ánh đèn dưới đại sảnh, nơi bảo vệ trực đêm. Vương Cư An nheo mắt hút thuốc một lúc, đột nhiên thấy cánh cửa kính mở ra, một người từ trong đi ra ngoài.

Đó là cô gái trẻ có thân hình mảnh mai. Trên vai cô khoác túi nhỏ, tay xách cái túi lớn. Cô đưa mắt về phía anh nhưng coi như không nhìn thấy, đi thẳng ra điểm đỗ xe ở đầu đường, bắt một chiếc taxi.

Vương Cư An giơ tay nhìn đồng hồ, đúng mười một giờ rưỡi.

Anh hút hết điếu thuốc mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Sau đó, anh ném mẩu thuốc lá, dùng chân dập tắt lửa, quay sang nói với tài xế: “Về nhà.”

Tô Mạt mười hai giờ đêm mới về đến nhà. Mặc dù chỉ muốn lên giường ngủ ngay nhưng tính cô sạch sẽ, mệt mỏi đến mức nào cũng phải tắm rửa tử tế. Đến khi tắm xong, cô đã tỉnh táo trở lại. Trong lúc chờ hong khô tóc, cô lấy laptop và tập tài liệu đối chiếu kỹ càng.

Gần đây Tô Mạt ít phải tham gia các bữa cơm xã giao. Vương Cư An luôn tìm đủ lý do gạt cô, sắp xếp người khác. Nhiều lần như vậy, Vương Á Nam cũng không thể miễn cưỡng. Tô Mạt cảm thấy bản thân gặp may, cô không cần uống rượu cũng khỏi cần nói những lời khách sáo nịnh bợ, trên người không có mùi hôi của rượu thuốc. Nhưng Tô Mạt cũng chỉ thanh tịnh vài ngày, lại được cấp trên giao nhiệm vụ mới, công việc lần này có áp lực không nhỏ. Sự việc bắt nguồn từ chính bản thân cô.

Thời gian gần đây, Vương Á Nam đặt hết tâm tư vào mảng thiết bị điện tử ô tô. Vừa vặn có một thành phố trực thuộc trung ương tổ chức cuộc triển lãm nội bộ với thị trường trong nước và châu Á. Vương Á Nam ra sức khích lệ nhân viên của công ty chuẩn bị tham gia triển lãm. Tô Mạt dựa vào sở thích của bà chủ để kiếm miếng cơm nên cũng kiếm một số tài liệu có liên quan, hoặc lợi dụng chức vụ của mình đi tìm kỹ sư của phòng nghiên cứu công trình tán gẫu. Nói đi nói lại thế nào cũng quay về đề tài dự án nên Tô Mạt nắm được ít nhiều.

Trong khi Vương Á Nam tỏ ra hưng phấn, phòng kinh doanh lại không mấy để tâm. Bọn họ thoái thác vài lần, vụ tham gia triển lãm bị đẩy sang phòng công trình. Phòng kinh doanh lấy lý do cuộc triển lãm liên quan đến kỹ thuật công nghệ cao, nhân viên kinh doanh không thể đảm trách. Ai ngờ phòng công trình đang loạn như cào cào, hai kỹ sư mới ra nước ngoài đào tạo bị công ty khác săn đón, cùng một lúc xin nghỉ việc. Vương Á Nam nóng ruột, lập tức triệu tập lãnh đạo các phòng ban, một mặt trách mắng, mặc khác thương lượng đối sách.

Mọi người đều làm rất tốt công việc tự kiểm thảo và tự phê bình, nhưng động đến vấn đề quan trọng, ai nấy tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.

Phòng công trình nhấn mạnh, bên chúng tôi vốn đã thiếu nhân lực, bây giờ lại đi mất hai người, nhân viên khác chưa từng tiếp xúc lĩnh vực này, tiến hành đào tạo cũng không kịp. Hai người vừa thôi việc tuy đã ký hợp đồng bảo mật với công ty, nhưng ở Trung Quốc, hợp đồng chỉ là tờ giấy lộn.

Vương Á Nam phát biểu, vì vậy An Thịnh nhất định phải tham gia triển lãm lần này. Chúng ta phải nắm bắt thời cơ trong lúc đối phương vẫn đang ở thời kỳ thích ứng. Những vấn đề khác chưa bàn đến vội, điều quan trọng bây giờ là cử ai đi thích hợp?

Triệu Tường Khánh của phòng kinh doanh nghe mọi người thảo luận hồi lâu, cuối cùng nói một câu: “Đến bây giờ chúng tôi vẫn không hiểu thế nào gọi là ứng dụng Ethernet trong lĩnh vực kỹ thuật ô tô, thế nào là mô thức ứng dụng.”

Mọi người đều nhìn anh ta, sắc mặt Vương Á Nam rất không vui, Vương Cư An lặng thinh. Tô Mạt ngồi bên cạnh cắm cúi ghi chép, trong lòng cô nghĩ thầm “Lão Triệu vì có Vương Cư An chống lưng nên mới tỏ ra chẳng sợ ai hết.”

Chủ quản của phòng nghiên cứu đành đứng dậy giải thích những vấn đề trọng tâm của dự án. Nhưng liên quan đến thuật ngữ chuyên ngành, đừng nói là Lão Triệu, nhân viên các phòng ban khác cũng hết sức mù mờ. Chủ quản của phòng nghiên cứu suốt ngày ngồi bên máy tính, thuộc dạng thư sinh thật thà. Thấy mọi người không hiểu, anh ta rất sốt ruột, càng phát biểu càng rối rắm.

Thêm Bình Luận