Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Tô Mạt muốn nói hộ anh ta, đồng thời cũng có ý thể hiện bản thân. Trầm tư trong giây lát, cô ghé sát Vương Á Nam, hỏi nhỏ: “Kỹ sư Vương, tôi có thể phát biểu vài câu không?” Được sự đồng ý của đối phương, cô mới giải thích lại một lượt vấn đề vị chủ quản trước đó phát biểu. Trong lúc phát biểu, cô đưa ra lý giải của mình, đồng thời sử dụng từ ngữ dễ hiểu nhất

Người xung quanh bất giác gật đầu. Vương Á Nam hỏi Lão Triệu: “Bây giờ anh hiểu rồi chứ? Anh hãy để hai nhân viên có đầu óc nhanh nhạy một chút đến phòng nghiên cứu học hỏi vài ngày. Còn hơn hai mươi ngày nữa mới tới buổi triển lãm, các anh hãy tranh thủ thời gian cho tôi.”

Lão Triệu lập tức than vãn: “Kỹ sư Vương, dự án này hơi khó, hội nghị yêu cầu báo cáo bằng tiếng Anh từ đầu đến cuối, lại có nhiều con số và sơ đồ mạch điện. Người ngoại đạo như chúng tôi nhìn mà chóng hết cả mặt. Đến lúc đó làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty. Hơn nữa…” Anh ta hạ giọng: “Gần đây phòng chúng tôi rất bận rộn, không thể bố trí nhân lực…”

Vương Cư An buông một câu không mặn không nhạt: “Bên các anh bận như vậy sao?”

Lão Triệu biết ý, bảo trợ lý đưa ra lịch trình công việc, vừa giải thích vừa phân tích. Lời giải thích cụ thể hóa đến mức mỗi nhân viên làm gì mỗi ngày. Vương Cư An tựa vào thành ghế không lên tiếng, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.

Vương Á Nam chau mày, mặt mũi cau có. Bà đảo mắt một vòng, thấy người của phòng nghiên cứu im lặng cúi đầu. Người của văn phòng tổng giám đốc cũng đều xuất thân từ ngành kinh tế và pháp luật nên không một ai lên tiếng. Không khí trong phòng hội nghị trở nên căng thẳng trong giây lát.

Triệu Tường Khánh cười ngượng ngập hai tiếng: “Kỹ sư Vương, tôi có một ứng cử viên, không biết có hợp ý bà?”

Vương Á Nam đang chán anh ta, bà chẳng thèm nhướng mắt, cất giọng lạnh nhạt: “Anh nói đi.”

Triệu Tường Khánh cũng không vòng vo tam quốc: “Tôi nghe nói trước đây Tô tiểu thư học chuyên ngành kỹ thuật, cô ấy lại từng làm qua công việc tiêu thụ, đúng là nhân viên kỹ thuật kiêm tiêu thụ mà chúng ta đang cần, nói một cách khác là nhân tài tiêu thụ biết kiến thức về kỹ thuật. Mọi người cũng thấy rồi đấy, vừa rồi cô ấy phát biểu rất tốt, ít nhất tôi cũng nghe hiểu vấn đề. Hơn nữa cô ấy tỏ ra rất chuyên nghiệp, đúng là nhân tài hiếm có, hiếm có.”

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Tô Mạt, Vương Á Nam cũng quay sang nhìn cô, thần sắc của bà dịu hẳn.

Tô Mạt bị Lão Triệu ba hoa khoác lác tâng bốc lên tận mây xanh, trong lòng cô lạnh toát. Kiến thức chuyên ngành của cô đã trả lại cho nhà trường từ mấy trăm năm trước, hơn nữa cuộc triển lãm cũng không liên quan đến lĩnh vực tín hiệu điện tử. Tuy nhiên, bây giờ Vương Á Nam đang ranh giới bùng nổ, cô không thể làm trái ý bà. Đắn đo cân nhắc một lúc, Tô Mạt lên tiếng: “Tôi…tôi sẽ thử xem sao.”

Vương Á Nam lắc đầu: “Tôi không muốn nghe câu trả lời này. Cô nên nói “sẽ cố gắng hết sức mình” chứ không phải “thử xem sao”.

Tô Mạt đành mở miệng: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình”.

***

Phòng nghiên cứu nhanh chóng đưa tài liệu cho Tô Mạt.

Đối diện với tập sơ đồ chuyên ngành và hướng dẫn sử dụng tiếng Anh dày bịch, Tô Mạt chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô tự chế giễu bản thân, ai bảo vừa rồi ti toe, nên bây giờ buộc phải "cầm củ khoai nóng bỏng tay".

Vương Á Nam còn lâu mới để ý đến tình cảnh của nhân viên. Bà vẫn dặn Tô Mạt làm việc này việc kia như thường lệ, chứ không vì cuộc triển lãm mà tha cho cô. Ngoài ra, Tô Mạt còn đăng ký học lái xe, sắp đến kỳ sát hạch. Bây giờ đúng là lúc tăng cường luyện tập trên đường phố. Sắp đến ngày nhận bằng lái, cô không cam tâm bỏ cuộc giữa chừng. Do đó, Tô Mạt vẫn đi học lái xe, thời gian còn lại, cô ra sức đọc sách và viết kỷ yếu bằng tiếng Anh. Tính ra mỗi ngày Tô Mạt chỉ ngủ ba bốn tiếng đồng hồ. Thời gian quả nhiên không bỏ qua một ai, năm hai mươi tuổi cô có thể thức thông đêm học bài trước mỗi kỳ thi, bây giờ không thể. Vì vậy dù thời gian vô cùng cấp bách, Tô Mạt vẫn ép bản thân nghỉ ngơi dù chỉ một lúc.

Mạc Úy Thanh gọi điện hẹn Tô Mạt đi dạo phố làm đẹp. Tô Mạt nghĩ, vào thời điểm này, chắc chắn đặt mình lên giường massage là cô sẽ ngủ ngay, chi bằng dùng khoảng thời gian đó đọc mấy trang sách. Thế là cô kiên quyết từ chối. Nhớ tới sự nhờ vả của Châu Viễn Sơn, Tô Mạt nhắc khéo Mạc Úy Thanh ở trong điện thoại.

Ban đầu, Tô Mạt định bỏ qua chuyện này, nhưng nhớ đến vẻ mặt ngập ngừng như thể muốn nói rồi lại thôi của Châu Viễn Sơn, cuối cùng cô không đành lòng.

Giọng nói lười nhác, không che giấu sự đắc ý của Mạc Úy Thanh ở đầu kia truyền tới: “Lần trước tình cờ gặp anh ta, tôi biết thế nào anh ta cũng sẽ tìm số điện thoại của tôi. Không ngờ anh ta nhịn lâu như vậy, đúng là ngày càng có lòng kiên nhẫn.”

Tô Mạt cảm thấy hơi hối hận vì đã “đưa dê vào miệng cọp”. Cô hỏi lại: “Hay là tôi giúp cô từ chối?”

Mạc Úy Thanh cười: “Từ chối gì chứ? Dù chị không giúp, anh ta cũng có cách tìm ra tôi. Chi bằng chị đưa thẳng cho anh ta, để anh ta bớt lo đi.”

Nghe Mạc Úy Thanh nói vậy, trong lòng Tô Mạt rất khó xử. Cô đoán quan hệ giữa Mạc Úy Thanh và Châu Viễn Sơn không phải bình thường. Nếu họ làm ra chuyện gì đó, Thượng Thuần liệu có thể nuốt trôi cục tức? Thế là cô từ chối: “Chuyện này tôi không tiện can thiệp, cô cứ suy nghĩ kỹ đi.”

Châu Viễn Sơn cách một hai ngày lại hỏi thăm Tô Mạt. Tô Mạt đành nói chưa liên lạc được với Mạc Úy Thanh. Châu Viễn Sơn cũng không ép cô. Vài ngày sau, anh ta gửi tin nhắn: “Cám ơn cô, tôi đã liên hệ với cô ấy rồi.”

Tô Mạt cố gắng gạt bỏ suy nghĩ phức tạp ra khỏi đầu óc, tiếp tục vùi đầu vào công việc quá khả năng. Kể từ thời kỳ thi đại học, cô chưa bao giờ chăm chỉ như lúc này. Tô Mạt lên mạng tra lại kiến thức thời đại học. Mạch điện mô phỏng và con chíp điện tử tuy dính dáng một chút đến dự án nhưng cũng chỉ thuộc phạm vi kiến thức phổ thông, không đủ vận dụng.

Tô Mạt mượn thêm sách ở thư viện, lên mạng tìm đọc từ ngữ và tin tức có liên quan, hoặc thỉnh giáo các đồng nghiệp ở phòng nghiên cứu. Cuối cùng, cô đọc tài liệu từ đầu đến cuối vài lượt, khoanh vùng trọng điểm, tiến hành tự thuật chi tiết, chú thích từ ngữ chuyên ngành và hình vẽ. Cô phảng phất hoàn thành bản luận văn dày mấy chục trang. Hơn một năm học thêm tiếng Anh không phải vô ích, đối với Tô Mạt, viết báo cáo không phải vấn đề lớn, nhưng cô vẫn còn lúng túng trong quá trình tự thuật.

Tô Mạt vừa viết báo cáo vừa tập phát biểu bằng miệng. Ban đầu, lưỡi cô ríu lại, luyện đến khi đầu lưỡi mềm ra, hai quai hàm lại bắt đầu cứng đờ, gương mặt trở nên không tự nhiên, tựa hồ có dấu hiệu tê liệt cơ mặt. Tô Mạt đi khám bác sỹ, bác sỹ kết luận do nguyên nhân tâm lý dẫn đến bắp thịt bị xơ cứng, kiến nghị cô nên tìm bác sỹ đông y mát xa cục bộ hoặc châm cứu. Tô Mạt hết cách, cô không thể ngày ngày vác gương mặt cứng đờ đi công ty, đành giành thời gian trị liệu, về đến nhà vẫn phải vừa tập diễn thuyết, vừa xoa bóp quai hàm. Cho đến khi Tô Mạt học thuộc lòng hàng trăm từ ngữ chuyên ngành, cơ mặt của cô cũng đỡ hơn một chút.

Cứ như vậy một tuần trôi qua, Tô Mạt cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Con người quả nhiên đến một độ tuổi và giai đoạn nhất định, muốn chuyên tâm hoàn thành công việc cũng là điều vô cùng xa xỉ.

Trong thời gian đó, nhà cậu ruột báo tin, còn hơn một tháng đến kỳ thi đại học nhưng Chung Thanh vẫn không muốn quay về trường. Cô bé nói muốn ở nhà tự học. Cậu mợ thương lượng, định nếu lần này thi không đỗ sẽ gửi Chung Thanh tới quê nhà Tô Mạt để cô bé ôn lại một năm.

Tô Mạt gọi điện cho hai bên, để quyết định phương án cuối cùng. Đầu tiên, cô nhờ bố mẹ liên hệ trường học ôn thi. Bố mẹ cô sẽ đưa Thanh Tuyền đến Nam Chiêm chơi vào kỳ nghỉ hè, sau đó nhân tiện dẫn Chung Thanh cùng về quê. Tô Mạt đã hơn một năm chưa về nhà. Với phương án này, ông bà Tô rất vui mừng, ông bà Chung cũng có thể yên tâm.

Thêm Bình Luận