Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Tô Mạt hiểu ý nghĩa của câu hỏi này. Bây giờ Vương Cư An đã chiếm lĩnh mảng marketing và dự án. Công ty lại cử người đi Châu Âu bồi dưỡng, đồng thời ký một bản thỏa thuận chấm dứt hợp đồng với mức bồi thường rất lớn. Bất kể bên nào cũng không có chỗ đứng cho cô. Hơn nữa, hợp đồng thử việc của cô sắp hết hạn. Vấn đề đi hay ở, ở chỗ nào đều tồn tại biến số rất lớn. Trước đó Tô Mạt muốn chuyển sang phòng marketting, với mục đích kiếm thêm chút ít, mỗi tháng có thể gửi thêm tiền về nhà. Nhưng bây giờ, cô không thể nói ra suy nghĩ này, bởi một khi thốt ra miệng, cô sẽ đứng về phía đối đầu Vương Á Nam. Tô Mạt không được phép tỏ ra do dự, cô đáp: “Nếu có thể, tôi rất muốn tiếp tục ở lại làm việc bên cạnh chủ tịch.”

Vương Á Nam liếc cô, cười cười: “Tôi thấy cô vẫn muốn làm nghề tiêu thụ đúng không?”

Trước mặt Vương Á Nam, Tô Mạt không dám tỏ ra khôn vặt, cô thật thà đáp: “Trước kia đúng là tôi có suy nghĩ này. Nhưng sau một thời gian làm việc, tôi cảm thấy đi theo ai mới là điều quan trọng nhất. Ở bên cạnh chủ tịch, mỗi ngày tôi có thể tiếp xúc với nhiều người, học hỏi nhiều thứ, càng có cơ hội tôi luyện. Bản thân tôi trưởng thành hơn nhiều.”

Vương Á Nam gật đầu: “Đúng, người trẻ tuổi nên nhìn xa trông rộng. Phụ nữ đến ba lăm tuổi mới thật sự chín chắn. Tuổi cô bây giờ vẫn là giai đoạn học hỏi, đừng chỉ nhìn vào lợi ích nhỏ trước mắt.”

Ngừng một hai giây, bà nói tiếp: “Cô có biết ưu điểm lớn nhất của cô là gì không? Đó chính là tính thật thà. Một người thật thà nếu rơi vào đám đông thật thà, anh ta sẽ không đáng giá một xu. Nhưng một điều trùng hợp là xung quanh tôi toàn kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.” Bà không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ gỗ lim đứng ở góc tường đối diện: “Đám các bà phu nhân hẹn mấy giờ?”

“Khoảng ba giờ, lát nữa là đến cuộc hẹn.” Tô Mạt đáp.

Vương Á Nam tỏ ra không hào hứng: “Tôi và mấy bà đó chẳng có tiếng nói chung, gặp nhau toàn đánh mạc chược, bàn chuyện gia đình, lãng phí thời gian. Tôi không muốn đi mà các bà gọi điện thoại hẹn hết lần này đến lần khác.” Bà đột nhiên hỏi: “Cô thử nói xem lần này tôi có nên đi hay không?”

Tô Mạt do dự vài giây: “Tôi cảm thấy chủ tịch nên đi, coi như thư giãn tinh thần. Tôi đã dò hỏi, lần này hình như họ hẹn cả phu nhân của bí thư Khổng.”

Vương Á Nam vẫn chẳng để tâm: “Tôi biết tay bí thư Khổng đó. Vụ miếng đất sân bay cũ lần trước, ông ta cũng là người quyết định cuối cùng. Còn về phu nhân của ông ta...”

Tô Mạt lên tiếng: “Nghe nói bí thư Khổng có quan niệm về gia đình tương đối bảo thủ, tình cảm vợ chồng khăng khít. Lần trước Vương tổng tìm ông ấy xin giúp đỡ, mời mấy lần nhưng ông ấy đều không chịu lộ diện để tránh điều tiếng. Phu nhân của ông ấy...”

Vương Á Nam bắt đầu có hứng thú, bà uống một ngụm trà: “Vậy thì tôi đi.” Bà dặn dò: “Cô cũng đi cùng tôi, nhân tiện lái xe, lát nữa đưa tôi về... Vài ngày nữa, tôi sẽ bảo người điều một chiếc ô tô cho cô.”

Tô Mạt cùng Vương Á Nam đi tới điểm hẹn. Nơi đó nằm trên sườn núi, gần bờ biển. Lúc này, mặt trời chếch về phía tây, tiếng sóng biển rì rào.

Một chiếc bàn mạc chược đã đặt dưới dàn hoa tử đằng từ lâu. Theo cơn gió nhè nhẹ, những cánh hoa tử đằng màu tím nhạt rơi xuống bài mạc chược trắng muốt và các loại đồng xèng, tạo nên cảnh tượng có ý vị đặc biệt.

Vương Á Nam vừa đến, lập tức có người nhường chỗ.

Những người có mặt ở nơi này đều là phụ nữ bốn năm mươi tuổi, ăn mặc lịch sự, đầu óc đen nhánh, móng tay sạch sẽ. Nhìn là biết bọn họ không phải là người suốt ngày quanh quẩn bên đàn ông con cái và việc nhà, càng không phải là người khom lưng vì cơm áo gạo tiền. Để phù hợp với hoàn cảnh, Vương Á Nam thay bộ đồ có màu sắc tươi sáng, trang điểm nhẹ nhàng. Thời trẻ bà cũng là người có nhan sắc, bây giờ sắc mặt bà hồng hào, trông như người phụ nữ mới ngoài bốn mươi.

Mấy người phụ nữ lịch sự chào hỏi nhau. Chỉ có người phụ nữ ngồi ở phía đông ít mở miệng nhất. Bà mặc đồ hết sức giản dị. Mọi người bắt chuyện với bà, bà chỉ thỉnh thoảng mỉm cười đối đáp một hai câu, mọi người vội vàng phụ họa. Vương Á Nam không nhiệt tình như bọn họ. Người phụ nữ kia không lên tiếng, bà cũng chẳng tìm đề tài bắt chuyện, mà thỉnh thoảng chêm một câu hòa nhã và hài hước. Cuối cùng, người phụ nữ ngồi ở phía đông lại để ý đến bà. Nói đi nói lại, hai người trò chuyện khá ăn ý.

Tô Mạt ở bên cạnh quan sát tỉ mỉ nhất cử nhất động của Vương Á Nam và mọi người xung quanh. Cô tự cảm thấy thu hoạch không ít.

Cách nơi này sáu bảy mét còn có một bàn khác. Hàng rào gỗ cao mấy mét mọc đầy hoa lá ngăn cách ở giữa. Hai bên chỉ nghe thấy tiếng nói của đối phương.

Bên đó vang lên giọng đàn ông, nói từng gặp đám trai bao của các bà nạ dòng giàu có. Bọn họ ai nấy đều gầy guộc, rõ ràng hao tổn sức lực quá độ. Người đàn ông lại lên tiếng: “Chị... thằng bé nhà chị cũng cần điều dưỡng, bằng không thân thể nhỏ bé của nó sao chịu nổi?”

Sắc mặt Vương Á Nam mất tự nhiên trong giây lát, nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh. Tô Mạt không chắc chắn nên cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Tiếp theo là tiếng phụ nữ thì thầm điều gì đó, tỏ thái độ không liên quan đến bản thân, khiến người bên cạnh cười ồ. Đám người ở bàn đó có vẻ rất thân thiết, đùa giỡn thoải mái chẳng cần để ý đến xung quanh.

Đám phu nhân ở bàn bên này không chịu nổi, đã có người chau mày tức giận hoặc tỏ thái độ khinh thường. Người phụ nữ tổ chức buổi tụ họp làu bàu: “Lần sau chúng ta đổi chỗ khác. Chỗ này ngày càng chẳng ra sao.” Nói xong bà ta quay sang cười với người phụ nữ ngồi ở phía đông: “Hay là chúng ta về phòng ngồi đi, chị thấy sao?”

Người phụ nữ đó mỉm cười: “Thật ra cũng chẳng cần. Lão Khổng nhà tôi thường nói: Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy chứ không phải chúng ta bịt tai bịt mắt giả vờ không biết, mà là dù nghe thấy hay nhìn thấy cũng không để trong lòng. Phải học cách ngăn chặn những ảnh hưởng không tốt đến bản thân.”

(Không nhìn điều sai, không nghe điều tầm bậy (Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính) là câu nói của Khổng Tử)

Mọi người liền phụ họa: “Bí thư Khổng suy nghĩ thấu đáo thật.”

Người phụ nữ đó chuyển sang đề tài khác: “Thời đại ngày nay xuất hiện nhiều nhà giàu mới nổi. Nền kinh tế phát triển với tốc độ cao tạo thành hiện tượng con người kiếm nhiều tiền trong chốc lát nên khó tránh khỏi tình trạng tâm lý mất thăng bằng.”

Nghe câu nói này, sắc mặt mọi người cứng đờ, cười hay không cười đều bất ổn, một số còn ngượng ngùng. Người phụ nữ đó không để tâm, từ tốn rút một quân bài.

Vốn chuẩn bị cả cơm tối nhưng Khổng phu nhân nói thế nào cũng từ chối. Bà bảo đáng lẽ không nên đến đây, bà chỉ muốn tìm cơ hội gặp gỡ bạn bè ôn lại chuyện cũ. Bây giờ chuyện cũ đã ôn rồi, trà cũng uống rồi nên bà ra về. Những người khác không tiện bắt ép, đành giải tán bàn mạc chược.

Tô Mạt lần đầu tiên đưa Vương Á Nam về nhà. May mà nhà bà cách đó không xa, nằm ở khu vực yên tĩnh trong trung tâm thành phố.

Xe ô tô vừa qua một ngã rẽ, Vương Á Nam nói: “Sắp đến rồi.”

Tô Mạt dõi mắt về phía trước, đằng sau bóng cây là một khu biệt thự tường trắng gạch đỏ. Cô đoán nhà Vương Á Nam nằm trong khu đó.

Đến gần khu biệt thự, Tô Mạt phát hiện ngoài cổng đỗ một xe cảnh sát. Chiếc xe nằm giữa hàng xe sang trọng nên không mấy nổi bật. Vương Á Nam quay đầu nhìn chiếc xe đó rồi rút điện thoại gọi đi. Đối phương nhanh chóng bắt máy, bà hỏi bằng giọng không vui: “Sao cậu lại đến đây?”

Không rõ đầu kia nói gì, Vương Á Nam lên tiếng: “Thôi, đến cũng đã đến rồi, cậu vào nhà đi.” Nói xong, bà lập tức cúp điện thoại.

Tô Mạt đỗ vào nhà xe, Vương Á Nam ra hiệu bảo cô theo bà lên nhà, có tập văn kiện cần cô mang đến công ty. Bà lại dặn dò sáng mai bà có việc ra ngoài nên hủy bỏ cuộc họp vào buổi sáng. Tô Mạt theo bà vào nhà, hai người giúp việc đã sớm đứng một bên chờ đợi. Vương Á Nam tùy tiện hỏi: “Thiên Bảo đâu rồi?”

Thêm Bình Luận