Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Vương Cư An cầm một chiếc micro khác: “Thiên Bảo, mẹ cậu không ở nhà là cậu giở trò không chịu ăn cơm. Khi nào bà ấy về, tôi sẽ mách bà ấy.”

Tống Thiên Bảo nói: “Lại đây, chúng ta hát đối, anh hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”

Vương Cư An không chịu: “Cậu hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”

Tống Thiên Bảo cầm điều khiển đổi bài khác: “Vậy chúng ta hát bài “Tâm Vũ” đi. Anh hát giọng nữ, tôi hát giọng nam.”

Vương Cư An ngẫm nghĩ, không hát không xong với tay này. Anh nói: “Hát nốt bài này rồi xuống dưới nhà ăn cơm.”

Tống Thiên Bảo vội gật đầu. Hai người anh một câu tôi một câu, Tống Thiên Bảo lại chê bai: “An An, giọng anh thô quá, tôi không hát nổi nữa.”

Về phương diện này, Vương Cư An chưa một lần thắng nổi tính bướng bỉnh của Tống Thiên Bảo, anh đành cất cao giọng hát nốt đoạn sau. Hát xong, cổ họng anh gần như bốc khói, đối phương mới hài lòng cầm micro vỗ tay, bộ dạng như thủ trưởng đơn vị xem hết tiết mục biểu diễn của đoàn văn công.

Sau đó hai người xuống dưới nhà ăn cơm. Thấy hai người giúp việc vẫn đứng bên cạnh, Vương Cư An nói: “Hai chị về phòng ăn cơm, xem tivi, nghỉ ngơi đi. Chắc hai chị mệt mỏi cả ngày rồi, tôi sẽ trông chừng cậu ấy.” Đợi người giúp việc khuất bóng, anh gắp một tiếng hải sâm lớn bỏ vào bát Tống thiên Bảo: “Thiên Bảo, gần đây cậu ở nhà làm gì? Có ai đến chơi với cậu không?”

Tống Thiên Bảo nhai nhồm nhoàm, nói không rõ ràng: “Tôi toàn ở nhà. Có lúc tôi ngủ trưa, có lúc chẳng muốn ngủ, lại hát karaoke. Tôi còn ra vườn hoa trồng hoa.” Anh ta ngẫm nghĩ rồi giơ ngón tay ra đếm: “Thứ hai, thứ tư học vẽ, làm thủ công. Thứ ba và thứ năm học ngữ văn và môn toán.”

“Có ai đến nhà chơi với cậu không?”

“Chú Đỗ và bác Ngụy thường đến đây. Nhưng họ chỉ nói chuyện với mẹ, không cùng tôi hát karaoke.”

“Họ có nói chuyện gì hay ho với mẹ cậu?”

“Không... họ ở trong thư phòng nói chuyện, đóng chặt cửa, tôi chẳng nghe thấy gì cả.”

“Cậu không nghe thấy, vậy thì cậu đã thua trong trò chơi này. Tôi thắng rồi, đĩa hải sâm thuộc về tôi.”

Tống Thiên Bảo vội vàng giơ tay giữ cái đĩa: “Tôi... tôi biết, có một người đến đây.”

“Là ai?”

“Một tên thanh niên... Cậu ta đứng ở tầng dưới, mẹ tôi tức giận mắng cậu ta, sau đó cậu ta ra về. Có mấy lần mẹ tôi cũng cùng đi với cậu ta mà không mắng cậu ta.”

“Người đó lái xe cảnh sát?”

“Ừ, là cảnh sát.”

Vương Cư An hết hứng thú, tùy tiện mở miệng: “Mẹ cậu rất lợi hại.”

Tống Thiên Bảo nghe không hiểu nhưng cũng không hỏi lại, anh ta nói: “Mẹ tôi nhắc nhở, nếu anh đến đây thì đừng chơi với anh.”

Vương Cư An tiếp lời: “Mẹ cậu còn nói, bởi vì tôi sẽ hại cậu.”

Tống Thiên Bảo dừng đũa, ngây người nhìn anh: “Anh có hại tôi không?”

“Cậu thử nói xem?”

“Mẹ tôi nói, lần trước là anh hại tôi...”

Vương Cư An cũng dừng đũa: “Cậu có tin không?”

Tống Thiên Bảo không trả lời. Một lúc sau anh ta mỉm cười, bắt chước ngữ khí của Vương Cư An: “Anh có tin không?”

Vương Cư An tiếp tục ăn cơm, húp hai bát cháo. Đợi Tống Thiên Bảo ăn xong, anh lại cùng anh ta hát mấy bài mới trở về nhà. Trên đường đi, anh gọi điện cho Vương Tiễn nhưng vẫn không có người bắt máy. Anh lại gọi cho người giám hộ hỏi thăm tình hình. Đối phương cho biết: “Hôm qua cậu ấy còn ăn cơm ở chỗ tôi. Bây giờ chắc cậu ấy đi học, không tiện nghe điện thoại. Anh yên tâm, mấy lần tôi đi kiểm tra đột xuất, cậu ấy đều ngoan ngoãn ở nhà, không ra ngoài chơi bời.”

Lúc này, người làm cha mới yên lòng một chút.

Mấy ngày này Vương Á Nam không ở công ty, Tô Mạt có thời gian dọn dẹp sắp xếp nhà mới. Cô sống một mình nên không có nhiều đồ đạc, sau khi dọn nhà chuẩn bị không ít đồ cho bố mẹ và con gái. Tô Mạt mua quần áo và bộ chăn ga gối cho bố mẹ và con gái. Cô còn mua cả búp bê cho Thanh Tuyền, cô đoán các bé gái thường thích những thứ này. Tô Mạt bày búp bê lên cái giường nhỏ của Thanh Tuyền. Cô lại mua đồ trang trí màu hồng, giấy dán tường hình công chúa và tòa lâu đài, biến thư phòng thành không gian xinh xắn đẹp mắt.

Làm xong những việc này, trong lòng Tô Mạt bắt đầu đếm ngược. Mỗi ngày ở công ty cô đều nhấp nhổm không yên, tan sở đúng giờ, về nhà giặt một lượt quần áo và chăn ga mới mua, hay một mình đi dạo phố, xem trong nhà còn cần mua thêm thứ gì.

Có lúc, Tô Mạt bình tĩnh hồi tưởng lại chuyện xảy ra mấy hôm trước. Cô cảm thấy tâm trạng của Mạc Úy Thanh bất bình thường, tựa hồ cô ta chất chứa nhiều tâm sự nhưng không thể phát tác, cô vừa vặn thích lo chuyện bao đồng nên trở thành nơi trút giận của người ta. Tô Mạt nghĩ không liên quan đến bản thân, nhưng lại cảm thấy lo lắng trong lòng. Cô chủ động gửi tin nhắn làm lành, đối phương không trả lời. Cô lại gọi điện thoại, đối phương từ chối nghe máy. Một hai lần như vậy, Tô Mạt dẹp bỏ ý định giảng hòa, tự nhủ mình đã cố gắng hết sức, thôi thì mặc cô ta. Hơn nữa, lâu như vậy cũng không thấy Thượng Thuần đến gây chuyện, có lẽ hắn coi trọng thể hiện, bỏ qua cho Mạc Úy Thanh.

Thấy không cần tiếp tục quan hệ với Mạc Úy Thanh, Tô Mạt bất giác thở phào nhẹ nhõm. Cô chợt phát hiện bản thân có tâm lý, nếu một người nào đó không có giá trị lợi dụng đối với cô, việc hai bên quan hệ qua lại trở nên lãng phí thời gian. Cô lại bắt đầu chán ghét bản thân.

Tô Mạt thong thả dạo phố, mua mấy thứ. Lúc thanh toán tiền, đồng hồ ở cổ tay phải tụt xuống, để lộ vết sẹo mờ mờ. Mọi người đều có ánh mắt hơi kỳ lạ khi bắt gặp vết sẹo này, nếu bị bố mẹ nhìn thấy, họ sẽ càng lo lắng sinh nghi. Tô Mạt ngẩng đầu, vô tình nhìn thấy tiệm xăm hình ở phía đối diện. Cô đột nhiên nảy ra một ý định.

Sống gần ba mươi năm trên cõi đời, ngoài lên giường với Đồng Thụy An trước kia kết hôn, Tô Mạt chưa bao giờ làm chuyện vượt quá khuôn khổ. Cô không trốn học, không tự ý nghỉ làm mà không xin phép, không trang điểm đậm, không tiêu tiền bừa bãi, không đi quán bar. Cô luôn sống lương thiện, không ức hϊếp bắt nạt người nào. Vậy mà cô lại bị người khác sỉ nhục, bị người khác giễu cợt và gây khó dễ.

Tô Mạt đi vào tiệm, nói với nhân viên xăm hình: “Tôi muốn xăm một hình để che đi vết sẹo ở cổ tay.”

Nhân viên xăm hình là người phụ nữ trung niên. Chị ta giở quyển hình vẽ dày cộp cho cô lựa chọn. Tô Mạt liếc thấy một con bướm trông rất phóng khoáng tự nhiên, cô chỉ tay vào hình vẽ đó. Người phụ nữ đưa cô vào phòng trong, đeo khẩu trang, cầm một khay dụng cụ đã khử trùng. Dưới ánh đèn chói mắt, Tô Mạt đau đến mức toàn thân rịn mồ hôi.

Từng mũi kim xăm châm xuống làn da, người phụ nữ cất giọng hòa nhã: “Loại bướm này được gọi là nữ thần bóng đêm, dịu dàng sinh động, mê hoặc lòng người.”

Nghe chị ta nói theo kiểu văn nghệ, Tô Mạt không nhịn được cười.

Người phụ nữ tiếp tục mở miệng: “Đáng tiếc xăm ở cổ tay, mất đi nhiều ý vị.”

“Nên xăm ở đâu hợp hơn?”

“Ở đây.” Người phụ nữ chỉ vào vị trí giữa thắt lưng và mông bên phải của mình: “Kiểu hình xăm và màu sắc này điểm xuyết trên cơ thể của cô, sẽ khiến đàn ông điên đảo.”

Tô Mạt cảm thấy lời nói của chị ta rất thú vị, cô mỉm cười: “Vậy xăm cho tôi thêm một hình ở đó.”

Người phụ nữ nhanh chóng hoàn thành công việc. Tô Mạt cầm thuốc nước về nhà tự bôi. Mấy ngày đầu chỗ vết xăm rất đau, sau đó dần dần hồi phục, không còn sưng tấy. Con bướm hiện rõ màu sắc, màu ngọc nhạt pha lẫn vài nét phác họa bằng màu tím thẫm, hiệu quả không tồi.
Chương 8: Hỏi phật
Hôm nay Tô Mạt xin nghỉ, thức dậy từ sáng sớm, lái xe tới nhà ga. Xe ô tô là do Vương Á Nam giao cho cô sau cuộc trò chuyện lần trước, cô đã dùng nửa tháng nay. Đường phố buổi sáng sớm người và xe cộ thưa thớt, Tô Mạt cảm thấy vừa hưng phấn vừa hồi hộp.

Đến nhà ga, bên ngoài lan can tụ tập khá đông người, Tô Mạt lại đợi nửa tiếng đồng hồ, tàu hỏa mới mới vào ga đúng giờ. Lòng bàn tay Tô Mạt rịn mồ hôi, trống ngực đập thình thịch. Đột nhiên có người vỗ nhẹ vai cô.

Thêm Bình Luận