Lạc Chốn Phù Hoa

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tô Mạt là một cô gái mới 28 tuổi lại bị các thế lực ép buộc cô là vật hiến dâng nhằm thỏa mãn du͙© vọиɠ cho các quan chức cao. Cuộc sống cô trở nên bế tắc, cô không thể chịu đựng thêm nữ …
Xem Thêm

Mấy người bên đối phương lịch sự gật đầu chào hỏi Tô Mạt. Cô nói ngay: “Xin lỗi các vị, tôi đến muộn”.

Đối phương mỉm cười: “Không sao, phụ nữ đến muộn một chút cũng là bình thường, chúng tôi có thể đợi”.

Cuộc trò chuyện sau đó không liên quan đến dự án. Tô Mạt biết đây là cuộc gặp gỡ không chính thức. Vương Cư An chỉ để lão Triệu và trợ lý Hồ đi cùng, gọi cô đến để làm “bình hoa”. Vì vậy cô không cần nói nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi một bên là được.

Sau khi thưởng thức nửa ly rượu, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh nói chuyện với Tô Mạt về kiến thức chuyên ngành.

Người này họ Phan, nói năng từ tốn, nhã nhặn. Ông ta cho biết thời trẻ từng làm nghề chế tạo máy móc, cũng coi như cùng nghề với Tô Mạt. May mà Tô Mạt có sự chuẩn bị kĩ lưỡng, hai người trò chuyện ăn ý. Sau đó, người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt sáng rực, tán thưởng: “Nghe danh không bằng gặp mặt. Tô tiểu thư đúng là tài sắc vẹn toàn”.

Tô Mạt hơi chột dạ khi nghe câu này. Cô chỉ tùy tiện trò chuyện vài câu, đâu đến nỗi được coi trọng như vậy.

Hai người lại cụng ly. Sau khi uống một ly rượu vang người đó nhích chân sang bên này, chạm vào chân Tô Mạt ở dưới gầm bàn. Thấy cô không có phản ứng, ông ta lại chạm lần thứ hai. Đến lần thứ ba, ông áp cả đùi vào chân cô. Tô Mạt không thể nhẫn nhịn, đứng dậy, cười cười: “Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát”. Lúc quay lại, cô kéo ghế ra xa. Đối phương biết ý, không dám tiếp tục sàm sỡ.

Ngày hôm sau là buổi đấu thầu, trên màn hình công bố bảy công ty tham gia đấu thầu, trong đó có An Thịnh. Tô Mạt cảm thấy lo lắng, kỹ thuật của dự án lần này mới nghiên cứu chế tạo ở trong nước không bao lâu, sao đột nhiên xuất hiện ba, bốn công ty cùng lĩnh vực?

Ai ngờ đến lúc mở hồ sơ thầu tài chính, tình hình ngay lập tức trở nên rõ ràng. Hai nhà thầu báo giá quá cao nên tương lai mờ mịt. Hai công ty khác tuy báo giá thấp nhưng không hề có tiếng tăm trong ngành. Một nhà thầu đưa ra giá thích hợp nhưng khởi đầu quá muộn, thiếu hiệu ứng nhãn hiệu sản phẩm. Do đó, người trúng thầu nhãn nhiều khả năng là An Thịnh hoặc công ty ô tô Bắc Trung.

Cả nhóm không hẹn cùng thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Vương Cư An vẫn trầm mặc, dõi mắt ra ngoài cửa sổ.

Triệu Tường Khánh phân tích: “Bốn công ty bị loại cũng là điều bình thường. Trong đó có một công ty báo giá như chúng ta nhưng chất lượng sản phẩm không bằng, một công ty khác chất lượng ngang bằng chúng ta nhưng giá cao hơn hẳn. Hai công ty còn lại cũng vậy thôi.

Đồng nghiệp ở phòng Nghiên cứu phát triển không hiểu: “Phó phòng Triệu, sao tôi cảm thấy anh nói câu này cũng bằng không. Chắc chắn họ không bằng chúng ta nên mới bị loại khỏi cuộc đấu thầu”.

Tô Mạt hỏi: “Phó phòng Triệu, sao anh có thể khẳng định hai công ty báo giá thấp hơn chúng ta, chất lượng sản phẩm không bằng chúng ta?”

Triệu Tường Khanh thản nhiên như không: “Rất đơn giản, một trong hai công ty là do sếp tổng sắp đặt. Có lẽ công ty còn lại cũng làm nên cho Bắc Trung. Đây là quy tắc ngầm trong ngành”.

“Vì vậy công ty ô tô Bắc Trung mới là đối thủ đáng gờm?” Tô Mạt hỏi.

Trợ lý Hồ đáp: “Đối với bọn họ, chúng ta cũng là đối thủ mạnh nhất. Chúng ta có ưu thế riêng, hàng ngoại nhập, kỹ thuật tiên tiến. Người dân trong nước sùng bái bọn Tây như sùng bái Thượng Đế. Chỉ sợ lúc mở hồ sơ đấu thầu kỹ thuật, chúng ta không có ưu thế nổi trội hơn”.

Vương Cư An lắc đầu: “Sản phẩm của họ đúng là có giá thấp hơn chúng ta nhưng kỹ thuật của chúng ta tốt hơn. Tuy nhiên, đối với chủ thầu, chất lượng sản phẩm chỉ là thứ yếu. Điều bọn họ quan tâm là vụ làm ăn này mang lại bao nhiêu lợi ích cho bọn họ?”.

Trợ lý Hồ ngẫm nghĩ, đưa mắt nhìn Tô Mạt rồi nói với Vương Cư An: “Thật ra... bên Phan Tổng cũng không phải không có điểm đột phá.”.

Nghe câu này, Tô Mạt toát mồ hôi lạnh. Cô giả bộ không hiểu ý, trong lòng thầm nghĩ: quần áo và đồ trang sức đắt tiền không phải tự nhiên mà có.

Trợ lý Hồ cười cười: “Tôi nói như vậy cũng chỉ vì công ty. Công ty tốt, mọi người mới tốt”.

Triệu Tường Khánh quan sát sếp tổng trước tiên, sau đó liếc nhìn Tô Mạt rồi lại nhìn Vương Cư An, không nói một lời.

Vương Cư An ngồi xuống sofa. “Nếu đã có điểm đột phá thì phải thử xem sao. Không thể để mất cơ hội, bởi một khi mất đi, sẽ khó lòng tìm lại”.

Anh ta vừa thốt ra lời, cả đám đều im lặng. Có người cúi đầu, giả vờ không nghe thấy, có người không kiêng dè nhìn Tô Mạt, đợi cô tỏ thái độ.

Tô Mạt cúi đầu, cọ mũi chân trên tấm thảm. “Tôi đến An Thịnh làm việc, nhận mức lương bình thường. Xin trợ lý Hồ yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực trong lúc trình bày hồ sơ kỹ thuật. Còn về phương diện khác, không nằm trong phạm vi chức trách của tôi.”

Vương Cư An bỗng hỏi một câu: “Trợ lý Tô, trước đây làm công việc bán hàng, cô chưa từng gặp tình cảnh tương tự?”.

Tô Mạt lặng thinh.

Vương Cư An nói tiếp: “Những ngày qua cùng ăn mấy bữa cơm, tôi phát hiện lão Phan có sở thích nghiên cứu giáo lý đạo Phật. Con người là như vậy, càng lớn tuổi càng cần tín ngưỡng, càng trở nên mê tín”.

Tô Mạt cũng nhớ ra, tay họ Phan từng vô tình đề cập, lúc mới đến Giang Nam, ông ta có nghe nói chùa Tây Sơn có một hòa thượng già xem bói rất linh nghiệm nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt nên ông ta cảm thấy đáng tiếc. Lúc đó, Tô Mạt còn nghĩ, tôi đã gặp vị hòa thượng đó từ bao nhiêu năm trước nhưng chẳng thấy linh nghiệm gì cả. Bởi vì cô có ác cảm với tay họ Phan nên không muốn nói chuyện nhiều với ông ta.

Lúc này, Tô Mạt không kìm được tiếp lời: “Tín ngưỡng không nhất định đều là mê tín. Con người cần tín ngưỡng cũng có khả năng bởi vì tôn giáo có thể chạm tới chỗ pháp luật chịu chết, ví dụ nội tâm và lương tri”.

Vương Cư An liếc nhìn cô, tiếp tục: “Lão Phan muốn đi tìm vị trụ trì ở chùa Tây Sơn xem bói nhưng mãi vẫn chưa gặp được người”. Anh ta quay sang trợ lý Hồ: “Tiểu Hồ có lắm chiêu, chi bằng cậu giúp người ta đi cầu vị hòa thượng đó. Nếu cậu làm được, không biết chừng vụ này thành công, kỹ sư Vương sẽ không bạc đãi cậu”.

Trợ lý Hồ không ngờ sự việc chuyển biến nhanh như vậy. Anh ta trợn mắt, chỉ vào mìn. “Tôi ư? Từ trước đến giờ tôi chưa tiếp xúc với vị hòa thượng, đạo sĩ nào”.

Triệu Tường Khánh không nhịn được cười. “Bảo cậu đi thì cậu cứ đi, nhiều lời như vậy làm gì?”

Trợ lý Hồ hết cách, đành phải lên chùa hai chuyến.

Lần thứ nhất, anh ta mua các loại đồ chay tươi ở quán cơm chay cao cấp của địa phương, xách lên chùa. Người ta không nhận, để hết đồ ăn ở bên ngoài.

Lần thứ hai, anh ta lại mua đồ chay khô cao cấp, còn nhét ít tiền vào trong, kết quả bị đuổi ra khỏi chùa.

Trợ lý Hồ quay về, liên tục thở dài. “Đến mặt mũi vị hòa thượng già thế nào tôi cũng chẳng biết. Mấy tên tiểu hòa thượng ở đó không phải loại vừa, nóng tính chết đi được”.

Triệu Tường Khánh ban đầu còn cười ngoác miệng, sau cất giọng lo lắng: “Ôi giời, làm thế nào bây giờ? Tiểu Hồ giải quyết không xong, nếu không giành được hợp đồng, kỹ sư Vương hỏi đến thì cậu biết ăn nói thế nào?”

Trong khi đó, Tô Mạt lặng lẽ ra ngoài mua ít đồ chay đơn giản xách lên chùa, tìm đến gian nhà ở hậu đường. Quả nhiện có hai tiểu hòa thượng ngăn cô lại, một hòa thượng nói: “Sư phụ trụ trì tuổi tác đã cao, người không được khỏe, mấy năm nay sư phụ không tiếp khách, càng không xem bói cho thiên hạ. Thí chủ hãy về đi”.

Tô Mạt cất giọng mềm mỏng: “Phiền sư phụ chuyển lời giúp, tôi họ Tô, là họ hàng của sư ông. Bố mẹ tôi nghe nói sư ông bị ốm nên bảo tôi đến thăm. Hai mươi năm trước, bố mẹ tôi từng dẫn tôi đến thăm sư ông. Lúc đó, sư ông còn lấy một quả đào trên bàn thờ đưa cho tôi, không biết sư ông còn nhớ không”.

Thấy cô nói đâu vào đấy, tiểu hòa thượng không dám chậm trễ, vội vàng chạy vào trong báo cáo.

Tô Mạt đợi một lúc, tiểu hòa thượng đi ra ngoài. “Sư phụ mời thí chủ vào nội đường nói chuyện”.

Thêm Bình Luận