Chương 4

Phó Trường An đã lăn lộn trên giường mấy vòng rồi, Ngụy Thác cũng không biết làm như thế nào. Omega ăn một lúc nhiều như vậy chẳng mấy chốc đã kêu khó chịu. Hắn lật tức bế vào phòng sử dụng máy trị liệu nhưng hầu như không có kết quả.

Có lẽ máy trị liệu được lập trình để chữa cho cả những trường hợp gãy chân cụt tay cũng không nghĩ phải chữa cho một ca ăn no quá.

Và Phó Trường An cũng là Omega đầu tiên vì ăn no quá mà phải trực tiếp mời bác sĩ từ quân đoàn đến đi.

Sau một hồi tiêm thuốc rồi trị liệu bằng phương pháp nguyên thủy nhất, Phó Trường An cũng đỡ đau bụng. Nhưng mà khi mọi người về hết cậu lại khóc.

Phó Trường An cảm thấy uất ức, vô cùng uất ức. Có ai xui xẻo như cậu đâu chứ, đã bị bắt cóc thì thôi đi, sau khi chết được xuyên qua lại bị bắt cóc, lại còn không hiểu ngôn ngữ, lại còn trở thành con tin, lại còn bị đau tay, đau tay khỏi lại không có đồ ăn, có đồ ăn lại vì ăn no quá mà đau bụng.

Phó Trường An càng khóc càng to, như thể cả thế giới này không ai tội nghiệp bằng cậu vậy. “hu hu, tui muốn về nhà, tui khó chịu, tui mệt mỏi,…”

Ngụy Thác không biết làm thế nào, từ bé đến lớn hắn là cô nhi chưa từng tiếp xúc với Omega, kể cả người mẹ của hắn, làm sao hắn biết dỗ người ta như thế nào.

Tay chân hắn cuống cuồng, một tay xoa bụng, một tay vỗ lưng, nói lời an ủi “bé ngoan, không sai, đừng khóc, sẽ sớm khỏi thôi mà,…”

Phó Trường An cũng kệ hắn, cứ khóc, cậu chưa bao giờ thấy tủi thân như bây giờ. Thế là người khóc cứ khóc người nói cứ nói, không ai nghe ai, căn bản cũng chẳng ai hiểu ai đang nói gì.

Thế nhưng chi biết Phó Trường An đã ở trong lòng Ngụy Thác từ bao giờ.

Một lúc sau Phó Trường An khóc mệt, thϊếp đi. Ngụy Thác cuối cùng cùng cũng thở phào, trước giờ đi đánh giặc cũng không mệt như vậy, quả là chỉ có tiểu nhân và Omega là khó dưỡng.

Hắn đi thu dọn, vốn muốn sang phòng ngủ cho khách để ngủ, nhưng nghĩ lại, lại quay vào phòng ngủ chính. Thấy Omega nhỏ quấn chặt tấm chăn mỏng chỉ mang tính chất trang trí, hắn lại điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn một chút xíu rồi lên giường chui vào ổ chăn.

Một lúc sau, Phó Trường An liền chui vào lòng hắn, cuộn tròn ngủ.

(Thiết lập là chính trực công mà sao tui viết thành tâm cơ công rồi QAQ)

Sáng hôm sau, Phó Trường An tỉnh dậy trong tư thế ôm chặt Ngụy Thác, cậu có hơi chút không thích ứng, nhìn tư thế rõ ràng là cậu lăn vào người ta.

Ngụy Thác cũng đã tỉnh từ lâu nhưng lại vờ như vẫn ngủ. lại nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách này của Phó Trường An.

Có lẽ do hôm qua khóc nhiều đôi mắt Phó Trường An sưng đỏ như con thỏ nhỏ, thật là đáng yêu.

Sắp xếp cho Phó Trường An ăn sáng, Ngụy Thác không dám cho Phó Trường An ăn bánh quy quân đội nữa, cho Phó Trường An ăn cháo trắng giống hôm qua đổi lại là ánh mắt anh bắt nạt tôi của Phó Trường An.

Hôm nay hai người quay lại trụ sở, Ngụy Thác có hẹn các chuyên gia về ngôn ngữ và y tế để giải quyết vấn đề không thể câu thông của Phó Trường An.

Cả chuyến đi, Phó Trường An luôn nhìn ngắm xung quanh, có lẽ là di chuyển bằng tinh hạm quân đội làm em ấy thấy thích thú, Ngụy Thác cũng hào phóng đi chậm để cho Phó Trường An có thời gian tham quan. Lần trước Phó Trường An cũng di chuyển bằng tinh hạm này nhưng đang trong tình trạng phát tình không thể xem xét được tinh hạm.

(Người ta không phải lần đầu đi tinh hạm quân đội mà lần đầu đi xe mà có thể bay ra vũ trụ được a zai ạ)

Trụ sở của quân đoàn 3 chính là một vệ tinh của thủ đô tinh. Ngụy Thác chính là trưởng quan nơi này, anh là một trong những nhân lực bồi dưỡng trực tiếp bởi lực lượng hoàng gia, có vị thế không nhỏ trong quân đội.

Nhiệm vụ của quân đoàn 3 là bảo vệ thủ đô tinh, chính xác hơn là bảo vệ hoàng tộc. Có lẽ cũng giống câm vệ quân cổ đại, chỉ nghe lời hoàng đế.

Mọi người ở trụ sở hầu hết là cấp dưới của Ngụy Thác, đi đến đâu cũng có người “chào trưởng quan”. Phó Trường An có vẻ chưa thích ứng với kiểu chào thủ tay này của họ, mỗi lần đều giật mình.

Chỉ đi một chút là đến phòng họp, bên trong đều là các chuyên gia, họ đến đây để phân tích thân thế của Phó Trường An và giải quyết vấn đề không thể câu thông của cậu.

Thực ra vấn đề ngôn ngữ không khó lắm, hầu như công dân đế quốc hoặc liên minh bây giờ đều được cấy một mã gen nhân tạo có chứa thông tin kiến thức căn bản. Nhưng trường hợp của Phó Trường An nếu sử dụng phương pháp này có chút vấn đề.

Mã gen của Phó Trường An không có đoạn gen này, thậm chí kiểu hình cũng có vài điểm sai khác so với con người ở đây, bọn họ không dám manh động.

Một vị bác sĩ nói: “Thực ra chúng ta có thể thực hiện biện pháp nguyên thủy nhất để nhân loại học ngôn ngữ”.

Một vị khác cũng nói: “Thời gian thực hiện quá lâu, chúng ta không có chuyên gia trong lĩnh vực này”.

Ngụy Thác cũng lên tiếng: “Tôi đã xem qua tài liệu học ngôn ngữ kiểu nguyên thủy này của các vị, nhưng Omega không có muốn tiếp xúc người lạ, cậu ấy đang bài xích rất nhiều thứ của chúng ta”.

Mọi người đều quay lại nhìn Phó Trường An cạnh Ngụy Thác, thấy cậu cũng đang lấm lét nhìn bọn họ. Thôi được rồi, chúng tôi biết người lạ này là chúng tôi rồi.

Một nhà khoa học lại nói: “Cậu ấy có bài xích AI của chúng ta không?”

Ngụy Thác nhớ buổi sáng Phó Trường An không hề bài xích với AI trên tinh hạm và robot giúp việc nhà, hoàn toàn có thể hiểu thái độ của cậu với khoa học công nghệ “không có, tôi thấy cậu ấy khá hứng thú với những thứ đó”

Nhà khoa học tên Khoa Lễ đó lại nói: “vậy có thể dùng AI của chúng ta dạy cậu ấy ngôn ngữ, hoàn toàn có thể, viện nghiên cứu của chúng tôi là nơi chế tạo mã gen nhân tạo, có thể tích hợp với robot giúp việc để hỗ trợ cậu ấy hiểu ngôn ngữ phổ thông”.

Mọi việc chính là quyết định như vậy. Vì lý do thiết kế AI cho riêng Phó Trường An mà bên viện khoa học muốn đón cậu đến đấy.

Mọi người đều rời đi. Nếu một người bình thường mà gặp vấn đề này làm gì kêu gọi được toàn những chuyên gia như họ đến chứ, ai bảo người gặp vấn đề này là Omega trân quý, lại là người của trưởng quan quân đoàn 3.