Chương 42: Tiểu Yên Thi, da^ʍ thuỷ của cậu ngon quá (H)

Tim của Yên Thi đập nhanh hơn. Cô dùng tay nắm côn ŧᏂịŧ lớn của anh, rồi từ từ cúi đầu xuống, dùng miệng lấp đi phần đỉnh của nó. Nó có mùi hơi mặn, tựa như xạ hương, nhưng những thứ tiết ra từ phần đỉnh lại ngọt ngào kỳ lạ.

"Ya–” Yên Thi nhẹ nhàng rêи ɾỉ, cô khẽ dùng tay siết chặt quanh côn ŧᏂịŧ của anh.

Trần Dị Minh nhẹ nhàng đưa lưỡi vào hoa huyệt của cô. Chiếc lưỡi như con rắn nhỏ, nhẹ nhàng hút hết mật ngọt chảy ra từ cô bé. Hành động ấy khiến Yên Thi thở hổn hển, du͙© vọиɠ dần chiếm đi lý trí của cô. Cơ thể cô cần được lắp đầy, bằng thứ gì cũng được.

Bên cạnh miệng cô hiện giờ là côn ŧᏂịŧ to đầy nóng bỏng của Trần Dị Minh. Du͙© vọиɠ trong cơ thể Yên Thi ngày một cháy bỏng. Cuối cùng, Yên Thi đã làm theo ham muốn bên trong của cô và bắt đầu bú và liếʍ trục của anh như cô đang ăn kem. Cô hôn nó từ trên xuống gốc, và đi ngược lại từ gốc lên đến đầu nấm lớn.

Chiếc lưỡi nhỏ và mềm của cô lướt qua qυყ đầυ của anh một cách nhẹ nhàng. Điểm nhạy cảm của mình bị chọc vào, Trần Dị Minh ngay lập tức bị kí©h thí©ɧ, côn ŧᏂịŧ của anh trở nên lớn hơn bao giờ. Anh liền thọc ngón tay vào lỗ nhỏ đang chảy nước, đồng thời môi anh ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm của cô.

Ngón tay anh nhanh chóng thọc sâu vào trong khe hoa ướt đẫm đầy nước. Tốc độ của ngón tay ấy khiến cho không khí xung quanh bị bao trùm bởi thứ âm thanh róc rách, tiếng nước bắn tung toé và rải rác những tia nước li ti.

Đột nhiên, cơ thể Yên Thi rùng lên. Một dòng chất lỏng trong suốt phun mạnh ra, tất cả đều được chảy vào miệng Trần Dị Minh.

“Ưʍ.. ưmmm–” Tiếng rêи ɾỉ của Yên Thi bị chặn lại trong cổ họng vì côn ŧᏂịŧ to.

Cổ họng cô lập tức khựng lại, cùng với tiếng rêи ɾỉ, cô nuốt côn ŧᏂịŧ của Trần Dị Minh sâu hơn. Đầu nấm lớn bị kẹp trong cổ họng cô. Hai hòn bi của Trần Dị Minh đặt trên cằm của Yên Thi co thắt liên tục, xong qυყ đầυ bắn ra một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Khi Trần Dị Minh rút cậu bé của mình ra, Yên Thi ho không ngừng, miệng của cô chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng nhầy nhụa. Trần Dị Minh kéo cô dậy.

“Khụ, khụ… Nhiều quá… Khụ.” Từng dọc tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy xuống, trượt dài theo khoé cổ của cô.

"Tiểu Yên Thi, sữa của mình có ngọt không?" Trần Dị Minh ôm lấy Yên Thi, tay không ngừng chạm vào các điểm nhạy cảm trên cơ thể cô.

Yên Thi muốn nói, nhưng lại vô tình nuốt chửng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trong miệng. Vì đó là của Trần Dị Minh, nên cô không hề cảm thấy ghê tởm, thay vào đó còn cảm thấy khá ngon.

“Khá ngọt." Cô ngượng ngùng trả lời nhỏ.

Trần Dị Minh cười khoe chiếc răng khểnh và má lúm đồng tiền đặc trưng của mình. Anh hôn lên má cô và nói: “Da^ʍ thuỷ chảy ra từ Tiểu Yên Thi ngọt ngào hơn nhiều. Mình có thể uống nó hằng ngày không? Tiểu Yên Thi, cậu làm bạn gái của mình đi. Mình thích cậu nhiều lắm.”

Nói xong, Trần dị Minh ôm lấy đôi vai trần của Yên Thi, để đầu cô tựa lên ngực mình. Mặc dù trông anh khá gầy, nhưng vai của anh lại cực kỳ rộng khi so sánh với Yên Thi. Nằm vào vòng tay của anh khiến cô cảm thấy rất thoải mái.

"Nhưng mình, mình…”

Yên Thi rất muốn đồng ý với Trần Dị Minh, nhưng cô còn quá nhiều chuyện để suy nghĩ. Trước hết, cô đang là bạn giường của Bối Tâm Diễm. Thứ hai, tình cảm nam nữ thuở còn đi học lúc nào cũng màu hồng, thế nhưng sai khi ra trường thì sao?

Trần Dị Minh cũng là một thiếu gia giàu có nên anh còn rất nhiều điều cần trải nghiệm trong tương lai. Và khi ấy, đối với anh, cô cũng chỉ là một ngọn đèn mờ với vài ánh đèn gợi hoặc.

Yên Thi không muốn nó trở nên như vậy. Nếu cô đã cho đi trọn vẹn trái tim của mình, thì ít nhất, cô cũng muốn nhận lại được tám mươi phần trăm tấm chân tình.

“Cậu không không thích mình sao?” Trần Dị Minh cúi đầu xuống và đặt cằm lên vai Yên Thi.

Yên Thi không thể chịu được khi thấy Trần Dị Minh tỏ ra yếu đuối như thế này, cô ngay lập tức cảm thấy mềm lòng.

Nếu giống như mối quan hệ với Bối Tâm Diễm, cả hai chỉ lợi dụng nhau để thỏa mãn bản năng du͙© vọиɠ thì Yên Thi sẽ không cảm thấy nặng nề như vậy. Nhưng để yêu, Yên Thi phải suy nghĩ rất nhiều.

“Mình sợ." Yên Thi nói.

Trần Dị Minh xoay người cô lại, đối mặt trực tiếp với mình.

“Cậu sợ cái gì? Cứ nói với mình. Nếu cậu cứ im như vậy, làm sao mình có thể giúp cậu được?”

Yên Thi bĩu môi. Nếu Trần Dị Minh biết rằng cô không tốt như những gì anh tưởng tượng, liệu anh có còn thích cô ấy nữa không?

Trần Dị Minh nói rằng anh thích cô. Không cần biết cô có đồng ý hay không, nhưng mối quan hệ của họ sẽ không bao giờ trở lại như trước. Bây giờ Yên Thi chỉ hy vọng rằng Trần Dị Minh sẽ xem cô như một người bạn bình thường. Nhưng mọi thứ đã đến bước này. Cô không thể tránh được việc phải cho anh một câu trả lời.

"Thực ra mình không phải là người cho quả trứng rung ấy vào.Dị Minh, mình không tốt như cậu nghĩ đâu…”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay của anh. Nhận ra bản thân mình đang khóc, Yên Thi nhanh chóng đưa tay lên lau đi nước mắt.

Cô vốn cho rằng nước mắt thật vô dụng, bởi nó chẳng giải quyết được việc gì. Tuy nghe có vẻ cay đắng, nhưng đó chẳng phải là sự lựa chọn của riêng cô sao?

Sau khi nhận ra rằng mình đã bị Lương Dụ Quân lừa, cô đã bắt lấy Bối Tâm Diễm. Cơ thể của cô khao khát việc làʍ t̠ìиɦ, và một khi đã đắm sâu vào nó, cô không thể suy nghĩ đến bất kỳ việc nào khác. Sau khi làʍ t̠ìиɦ với Ôn Thiên Tỉ, cô lại làʍ t̠ìиɦ với Trần Dị Minh do không thể kiềm chế được ham muốn của mình.

Nhìn thấy Yên Thi rơm rớm nước mắt, tim Trần Dị Minh thắt lại. Anh ôm vai Yên Thi để an ủi cô.

"Tiểu Yên Thi, đừng khóc nữa. Mình đã đoán được việc này ngay từ đầu, mình tin bạn sẽ không dùng tiền để mua một thứ đắt giá và vô dụng như này.”.

Sau khi nghe Trần Dị Minh nói, nước mắt cô bắt đầu trào ra dữ dội hơn. Cô định vạch trần bản thân để Trần Dị Minh không còn thích cô nữa, nhưng khi Trần Dị Minh biết, trái tim cô không khỏi cảm thấy ngột ngạt và đau nhói.

Trần Dị Minh ôm Yên Thi, cảm thấy đầy thương tiếc. Anh cúi đầu hôn lên vết sẹo trên mặt cô, “Đừng khóc nữa, mình không thấy phiền đâu. Mình thích cậu đến nỗi chỉ muốn ở bên cậu mãi thôi.”