Chương 2: Văn Nhã Bại Hoại

“hm?” Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh, rất muốn biết cậu sẽ bày ra trò gì tiếp theo.

Bạch Thanh lại bị Tần Duyên Đông nhìn chằm chằm làm cho cậu có chút chột dạ, chẳng lẽ muốn cậu nói tuy rằng đêm nay là đêm tân hôn, nhưng là tôi không muốn cùng chú làm?

Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chính là nguyên chủ thiết kế, nếu hiện tại theo mạch truyện Bạch Thanh phải nói ra câu này, thì cậu cũng không dám nói.

Nói như vậy cảm thấy không ổn lắm đâu?

Vì thế Bạch Thanh cười gượng một tiếng nói, “Không…… Không có việc gì, tôi muốn đi tắm.”

Áo ngủ đều thay đến bộ thứ hai, còn tắm rửa, Bạch Thanh biết lý do có điểm sứt sẹo, bất quá đầu cậu bây giờ không kịp nhảy số, cũng nghĩ không ra cái lý do gì chính đáng.

Nói xong câu đó cậu cũng không chờ Tần Duyên Đông hồi phục, liền chạy một mạch vào trong phòng tắm.

Tuy rằng Tần Duyên Đông đã sử dụng phòng tắm cũng không phải mới đây, nhưng bên trong còn mờ mịt một tầng hơi nước, Bạch Thanh môt mặt tay mở vòi hoa sen để nước tưới lên người, một mặt trong đầu lại không chịu khống chế nghĩ đến hình ảnh Tần Duyên Đông hắn....

Hắn vừa rồi cũng là như vậy ở chỗ này tắm rửa đi.

Trong sách nói hắn nhiều năm như vậy chưa từng có ai ở bên, cũng không có quen bạn trai hay bạn gái, trong vòng tròn giới của bọn họ nói hắn là một cục đá không có tình cảm, hơn nữa Bạch Thanh nhớ rõ hắn thẳng đến cùng nguyên chủ ly hôn cũng không cùng cậu phát sinh qua quan hệ, nên sẽ không……

Bạch Thanh đột nhiên nảy suy đoán đáng sợ: không phải giống như mọi người đồn đoán là người lạnh đạm hay cơ thể có bệnh chứ?

Bạch Thanh kích động, sữa tắm rơi khỏi tay, nhưng ngay sau đó ngẫm lại lại cảm thấy rất có khả năng, bằng không Tần Duyên Đông ưu tú như vậy, vì cái gì nguyên chủ đối hắn một chút cảm giác đều không có, hơn nữa nhiều năm như vậy cũng quá thần kỳ.

Nghĩ đến đây, Bạch Thanh đột nhiên lại cảm thấy giống như có điểm đáng tiếc, nhưng cũng bởi vì suy đoán này mà cậu nghĩ đến việc sẽ ngủ chung giường lại không còn ngại ngùng nữa.

Lại ở phòng tắm cọ xát hơn nửa tiếng đồng hồ, thẳng đến máy nước nóng đều lạnh, cậu mới mặc bồ đồ ngủ mới mượn của Tần Duyên Đông đi ra.

Tần Duyên Đông dựa trên giường trong tay cầm cái iPad xem số liệu, nghe thấy phòng tắm cửa mở liền ngẩng đầu xem tới.

Bạch Thanh ở bên trong phòng tắm có lẽ cũng hơi lâu, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, trên người phảng phất có thể véo ra nước, hơn nữa bởi vì bị hơi nước xông nóng, đôi mắt cũng có chút hồng hồng.

Nhìn Bạch Thanh như vậy, Tần Duyên Đông dừng động tác trên tay lại.

Không nói cái khác, tiểu thê tử của mình mới rước về có diện mạo thực không tồi, vừa lúc rất hợp ý của hắn, Tần Duyên Đông phát hiện chính mình nhiều năm như vậy thế nhưng trước nay không phát hiện ra điều này.

Hắn nhìn Bạch Thanh tóc còn chưa khô nhỏ nước làm một mảng quần áo ước, nhìn chăm chăm cậu một lúc, hắn mới trầm thấp giọng nói, “Bên kia ngăn tủ có máy sấy.”

Tóc của Bạch Thạch có làm uốn nhẹ, tuy rằng nó không quá dài, cậu nghĩ vậy đến khi nhìn thấy tóc Tần Duyên Đông mới thấy tóc mình khá dài rồi, sau khi tắm, cậu lấy khăn tắm lau khô.

Cậu lau mãi mỏi tay đã có nhưng tóc thì vẫn chưa khô liền muốn mặc kệ có ước hay không. Hiện tại nghe Tần Duyên Đông nói như vậy cậu cũng theo bản năng đi đến hướng được chỉ dẫn.

Chờ khi tìm được máy sấy, bật lên tiếng ong ong vang lên trong phòng. Cậu mới quay qua nhìn người đàn ông nào đó.

Không biết Tần Duyên Đông có bị cận thị hay không, thời điểm hắn nhìn iPad là mang mắt kính, gọng kính nhuyễn, kim loại đen, rất hợp với khuôn mặt của hắn, thực tri thức, nhưng vì diện mạo không tầm thường này nên nét tri thức lại mang cảm giác văn nhã bại hoại, quả thực đây là mẫu người có khí chất mà Bạch Thanh thích.

Không được, Bạch Thanh cảm thấy đêm nay nên lo lắng không phải là chính mình, mà hẳn là Tần Duyên Đông, rốt cuộc chính mình một cái huyết khí phương cương người trẻ tuổi, sợ khống chế không được a.

Bạch Thanh đỏ mặt, có tật giật mình không dám nhìn Tần Duyên Đông nữa.

Cậu nhanh chóng thổi xong tóc, hai tay tùy ý vò những sợi tóc trên đầu, mới vẻ mặt chính trực hướng mép giường đi đến.

Tần Duyên Đông nằm trên giường là nhích quá phía bên trái của giường, ước chừng là vì chừa lại vị trí cho Bạch Thanh, hắn tuy rằng không đến mức dựa vào mép giường ngủ, nhưng cũng tương đối nằm sát phía ngoài, Bạch Thanh vì thế đi đến phía bên phải dựa vào mép giường ngồi xuống.

Cậu nhìn Tần Duyên Đông một bộ dáng còn đang bận rộn việc công ty, cậu chạy nhanh hướng trên giường một chuyến, xốc chăn đem chính mình che đậy, ồm ồm nói, “Tôi mệt mỏi, ngủ trước, anh tiếp tục công việc.”

Cậu nói xong liền nhắm hai mắt lại, như sợ Tần Duyên Đông tiếp theo sẽ làm gì, cậu cảm thấy chính mình ở trong phòng tắm nhất định là điên rồi mới có như sũy nghĩ như vậy, ai có thể bỏ qua như không thấy một người có cảm giác tồn tại áp bách như vậy được chứ.

Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh bộ dáng gấp gấp, yên lặng tắt trang wed đang tìm kiếm “Làm thế nào để hài hòa đêm tân hôn”, sau đó đem màn hình trở về giao diện chính.

Hắn cũng không phải là không có yêu đương thì không thể sống được, hắn chỉ là chán ghét sự chia phối của sinh lý đi lên thái độ hành vi của bản thân, hắn chán ghét việc phải tìm ai đó để thực hiện nhu cầu sinh lý, nhưng nếu là người đầu ấp tay gối của mình, điều này hết thảy hợp lí, chỉ là tiểu gia hỏa này hình như không nguyện ý?

Tần Duyên Đông buông máy tính bảng xuống, nghĩ nghĩ, đem đèn tắt, chỉ để lại ánh sáng nhỏ trầm ấm từ đèn, ở một khác nằm nghiêng xuống dưới.

Trên giường chỉ có một chăn, Bạch Thanh đã quấn hơn phân nữa cái chân, Tần Duyên Đông bên này liền không có cơ hội chạm đến.

Bạch Thanh cảm giác được phía giường bên kia nặng xuống, biết Tần Duyên Đông cũng nằm xuống, cậu trong lòng thập phần khẩn trương, ngay sau đó cũng ý thức được chỉ có một cái chăn, nhưng cậu hiện tại giả bộ ngủ, không dám động.

Tần Duyên Đông bị điều hòa gió lạnh thổi trong chốc lát, thấy Bạch Thanh trước sau không động tĩnh, cuối cùng thở dài, cuối cùng chấp nhận một đoạn chăn mà Bạch Thanh bỏ qua. Bất quá hắn không có vạch trần Bạch Thanh giả bộ ngủ sự tình.

Bạch Thanh nơm nớp lo sợ lo lắng nửa ngày, thấy Tần Duyên Đông không có ý định so đo, dần dần buồn ngủ, từ giả bộ ngủ thành ngủ thật khi nào không hay.

Cậu vì sữa cái App kia đã thức vài đêm, tối hôm qua vẫn là đêm cậu phải làm cho đúng với hướng đi quái dị của khách hàng,thật vất vả nhắm hai mắt lại, kết quả mở mắt liền thay đổi thân phận, thật sự cậu bây giờ mệt từ tâm đến thân.

Bởi vì ngủ một mình nhiều năm, Bạch Thanh tư thế ngủ cũng không tốt, Tần Duyên Đông ngủ đến nửa đêm liền phát hiện có một đôi chân trắng nõn chọt qua phía anh.

Tần Duyên Đông nhìn thoáng qua Bạch Thanh, đem cái chân kia đẩy qua một bên, liền có một cái tay vơ tới.

Tần Duyên Đông, “……”

Hắn đem tay chân của Bạch Thanh để lại phía bên kia, đẩy người của cậu về phía giường bên kia, chính mình cũng xích về vị trí của mình nằm xuống, đảm bảo rằng với khoảng cách này tay chân của ai đó có với cũng không đến, lúc này mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Bất quá hắn còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì có một cái đầu xù xì dịch qua.

Cũng không biết Bạch Thanh làm sao có thể ngủ được, cậu cả người cong lại phía hắn, chân thì ở bên đầu giường bên kia, đầu thì nằm ở phía Tần Duyên Đông.

Tần Duyên Đông nhìn cái đầu chui vào ngực mình, còn thỉnh thoảng xoay vài cài, trầm mặc một hồi lâu.

Một đêm không ngủ đối Tần Duyên Đông ảnh hưởng không lớn, nhưng hai ngày nay cha hắn bắt hắn phải chủ động trang trí tiệc cưới, hắn chỉ có thể đem công việc công ty vào buổi tối mới làm, đã vài ngày không có ngủ được trọn giấc.

Tần Duyên Đông nhìn Bạch Thanh đổi dáng ngủ không ngừng, ngồi dậy tới đem người đến sát mình, sau đó đem hai chân cậu kẹp lại bằng chân của mình, lại đem đầu của cậu nhét vào chính mình trong lòng ngực, hai cái cánh tay nhốt cậu lại, bảo đảm cậu tuyệt đối không động đậy lúc sau mới nhắm hai mắt lại.

Bạch Thanh chỉ cảm thấy chính mình ở trong mộng biến thành một con con cua bị người dùng dây thừng kín mít trói chặt, sau đó còn muốn ném vào trong nồi nấu, cậu bị dọa tỉnh.

Kết quả mở to mắt liền thấy còn kinh khủng hơn trong mộng, cậu thế nhưng ngủ ở trong lòng ngực Tần Duyên Đông?

Trong lúc nhất thời ttrong cái đầu nhỏ suy nghĩ loạn hết cả lên, lúc thì có phải Tần Duyên Đông lợi dụng lúc cậu ngủ đến ôm cậu, lúc thì nghĩ có phải cậu đã ăn vụng đậu hủ của Tần Duyên Đông hay không, cậu nghĩ đến nhập thần, thế nên quên bén luôn chuyện phải tranh thoát ra khỏi ngực của Tần Duyên Đông.

Tần Duyên Đông tối hôm qua ngủ cũng không yên giấc, người trong ngực chỉ cần nhúc nhích hắn liền tỉnh, lúc này cảm nhận được người trong ngực có dấu hiệu tỉnh ngủ , hắn hỏi, “Tỉnh?”

Hắn thanh âm có điểm mỏi mệt, cũng thuận thế buông lỏng tay ôm Bạch Thanh, nâng lên tay xoa nhẹ thái dương giải thích nói, “cậu tối hôm qua ngủ tương đối…… ờmm……”

Tần Duyên Đông xoa thái dương trong đầu suy nghĩ tìm từ thích hợp.

Mình có thói quen ngủ có bao nhiêu hào phóng Bạch Thanh vẫn là nhận thức được, không nghĩ tới thế nhưng sẽ là loại lý do này, cậu lập tức đỏ mặt, xin lỗi nói, “Thực…… Thực xin lỗi, tôi ngủ tư thế không tốt.”

Tần Duyên Đông dừng xoa thái dương nói, “Không có việc gì, cái này không phải muốn sữa liền có thể sữa, trước rời giường đi.”

Hắn nói xong liền đứng dậy đi rửa mặt.

Bạch Thanh lấy di động trên tủ đầu giường nhìn thoáng qua thời gian, đã 7 giờ, vừa vặn là thời gian Tần gia ăn cơm, đại khái là suy xét đến đêm tân hôn của bọn họ, hôm nay đến giờ cũng không có ai dám lên làm phiền bọn hắn.

Bất quá ai có thể nghĩ đến bọn họ tối hôm qua chính là đắp chăn bông ngủ đâu, nói chuyện phiếm còn không có nói đâu.

Bạch Thanh nghe tiếng nước tắm rữa trong phòng tắm, suy nghĩ thay đổi quần áo trước, cậu hơi ngượng ngùng sợ trường hợp giống như ngày hôm qua Tần Duyên Đông thay quần áo trước mặt cậu một lần nữa.

Vừa mở ra tủ quần áo cậu mới nhớ tới bên trong bị nguyên chủ trang bị toàn bộ đều là nữ trang.

Nguyên chủ trước kia cũng ở nhà cũ, nhưng không biết là ở phòng nào, bên đó chắc có quần áo bình thường, nhưng Bạch Thanh sợ vừa hỏi liền bại lộ, chỉ có thể đối với phòng tắm hỏi, “Tôi có thể mượn một bộ quần áo của chú một chút được không.”

Mặc chung đồ ngủ, bây giờ lại mượn áo, Bạch Thanh cảm thấy nguyên chủ tuyệt đối không nghĩ tới cậu nhất quyết không mặt đồ nữ, nhưng đống đồ này quả thực là giống như trần trụi đốt lửa câu dẫn.

Cậu cũng không thể ăn mặc một bộ đồ dài thượt đi xuống nhà.

Bạch Thanh hỏi xong liền tiếp tục ở tủ quần áo nữ trang tìm kiếm, với mong muốn từ bên trong tìm thấy một bộ có thể mặc được để gặp người.

Kiếm một vòng cậu phát hiện không cái nào có thể mặc!

Toilet lúc này truyền đến tiếng Tần Duyên Đông phản hồi lại, “cậu cứ tìm tùy ý.”

Bạch Thanh nghe được Tần Duyên Đông đáp ứng tay liền từ bỏ đống nữ trang không có hy vọng kia, chuyển dời đến ngăn tủ tây trang nghiêm chỉnh đơn sắc kế bên.

Hai người không cùng kích cỡ quần áo, ngày hôm qua Bạch Thanh mặc ké áo ngủ có lĩnh hội qua, cho nên thời điểm cậu chọn quần áo tận lực bỏ lơ đến dáng người của chủ nhân đống đồ này. ( vì càng nghĩ càng đau thương á J)))

Một chiếc quần vận động dài màu xám rất thích hợp mặc tại nhà, ống quần hơi dài, vòng eo là căng chùng, nhưng cũng tạm vừa vòng eo, Bạch Thanh đem ống quần cuốn, lại tìm cái cái kẹp đem lưng quần kéo lên.

Tủ quần áo trên tất cả đều là áo sơmi, để mặc với cái quần này thì không hợp lắm, cuối cùng Bạch Thanh tìm kiếm nửa ngày mới nhảy ra một cái áo cùng quần tương đối giống một bộ.

Tần Duyên Đông ra tới thấy bộ quần áo Bạch Thanh mặc tựa hồ hơi giật mình một chút, bất quá thực mau lại khôi phục bình thường nói, “cậu cũng đi rửa mặt đi.”

Bạch Thanh gật đầu, nhanh chóng vọt tới toilet làm vệ sinh cá nhân.

Một lúc sau hai người chuẩn bị tốt mới cùng nhau đi xuống lầu.

Tác giả có lời muốn nói: Bạch Thanh: Mỗi ngày đều mặc quần của chồng.