Chương 5: Chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, dùng phương thức của alpha

Ừm, thành tích xuất sắc nhất hiện tại của Hương Thảo tiên sinh vậy mà lại là tìm được thú cưng của một phu nhân omega giàu có.

Hơn nữa giá khởi điểm của mỗi đơn hàng cũng không chênh lệch so với bữa cơm cậu vừa mời Nguyễn Quân Hành mấy.

Quả nhiên vẫn đang trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp.

Không lâu lắm, Hương Thảo tiên sinh đã chấp nhận lời mời kết bạn của Đường Manh, hắn lạnh lùng mà nhắn “?” cho cậu.

Đường Manh hưng phấn mà nói: “Ngài Thảo, chúng ta thật có duyên nha.”

Bên kia im lặng một cách lạ thường.

“Tôi là Đường Manh.”

Bên kia vẫn cực kì yên tĩnh như cũ.

“Ngài có phát hiện chữ thứ hai trong tên của ngài và tôi đều có bộ thảo ở trên đầu đó! Xóa bộ thảo đi, ghép hai chữ còn lại với nhau chính là sáng mai, ngài xem, minh với tảo, vừa nhìn liền thấy tương lai tràn ngập ánh sáng.”

(Giải thích chút đây: 萌 là tên bé manh, 草 là tên tiên sinh thảo, 艹 là bộ thảo. Sau khi bỏ bộ thảo, tên bé manh còn lại bộ minh 明 nghĩa là sáng, tên tiên sinh còn bộ tảo 早 nghĩa là ngày mai. Hai bộ này ghép lại thành minh tảo 明早 nghĩa là sáng mai. Theo tất cả những gì tui tra và hiểu được thì là như thế, khó hiểu quá thì mn thông cảm nhé)

Hương Thảo: “......”

Hương Thảo tiên sinh có lẽ có chút khó hiểu với sự nhiệt tình quá mức dư thừa của Đường Manh:

“Cậu vừa vào đã báo tên của mình chỉ để nói cái này?”

Đường Manh thấy mình hiếm lắm mới hài hước được một lần: “Đúng vậy.”

Hương Thảo: “......”

Hương Thảo: “Cậu biết tại sao mọi người gọi nhau bằng bí danh không?”

Đường Manh: “......”

Hương Thảo: “Chính là vì không cần gọi tên thật.”

Đường Manh tình cảm chân tình mà nói: “Chính là tôi cho rằng giữa người với người chủ yếu cần một tấm lòng thành.”

Đương nhiên phần lớn là do cậu đọc cuốn sách kia nên mới có thiện cảm với Hương Thảo tiên sinh.

Hương Thảo: “.....”

Hương Thảo: “Cậu liên hệ với tôi hẳn là để làm ăn.”

Đường Manh: “Đúng vậy.”

Hương Thảo: “Vậy còn nói đến chân thành làm gì.”

Đường Manh thấy Hương Thảo tiên sinh nghiêm túc như vậy bèn lập tức đường hoàng mà bàn bạc giao dịch: “Hương Thảo tiên sinh, tôi có một đơn hàng lớn muốn đặt.”

Hương Thảo: “Là gì?”

Đường Manh: “Giúp tôi điều tra theo dõi Nhậm Triều Bắc. Tôi muốn biết anh ta làm gì trong khoảng thời gian này cùng với việc để ý ai.”

Đối diện vẫn im lặng thật lâu, lâu đến mức Đường Manh đang tự hỏi mình có nên đưa ra mức giá luôn không thì Hương Thảo mới trả lời: “Được.”

Quào ngầu thật sự mà.

Hoàn toàn không hỏi lí do, cần điều tra thì điều tra, chỉ một từ, đỉnh.

Đường Manh giơ ngón tay cái lên, hào hứng mà offline.

Cùng lúc đó, Hương Thảo từ chối yêu cầu của một khách hàng khác.

“Là không hài lòng với mức giá tôi đưa sao? Chúng ta có thể bàn bạc thêm.”

“Không phải giá cả, là người ra giá.” Hương Thảo trả lời như vậy.

Nhờ một đồng nghiệp cùng xóm nghèo mang đồ ăn thừa về, cởi bao tay trắng, hắn rời khỏi nhà hàng.

Đơn hàng hôm nay giá cả không tồi, so với yêu cầu vừa từ chối còn cao hơn, làm xong giao dịch này là đã có thể kiếm được gần nửa tiền thuốc thang cho mẹ.

Cầm lấy quang não kiểu cũ, hắn nhắn tin cho mẹ nói: “Mẹ, đêm nay con làm thêm ở ngoài, sẽ về muộn chút.”

Mẹ hắn nhắn lại rất nhanh: “A Hành, đi làm cẩn thận, nhớ chú ý an toàn.”

Ngón tay thon dài chui nào trong găng tay đen, Nhuyễn Quân Hành đeo mặt nạ da lên, bắt đầu công việc thứ hai hôm nay.

Mới vừa về nhà, Đường Manh đã biết Nhậm Triều Bắc đang làm gì.

Cũng không phải vì hiệu suất làm việc của Hương tiên sinh nhanh, mà bởi vì Đường Manh vừa mở cửa nhà liền thấy được Nhậm Triều Bắc.

Nhậm Triều Bắc thay một bộ đồ chính thức hơn, đeo kính máy, phong độ nhẹ nhàng mà nói chuyện với mẹ Đường.

Nhìn thấy Đường Manh vào cửa, Nhậm Triều Bắc đến mi mắt cũng không nâng vẫn lịch sự nho nhã mà trò chuyện một cách hài hòa, hoàn toàn không còn bộ dạng EQ thấp mà nhục nhã Đường Manh lúc buổi chiều.

EQ Nhậm Triều Bắc cũng không thấp, giống như cách hắn có thể dễ dàng đạt được thành công trong sự nghiệp, chỉ cần hắn ta muốn thì cũng có thể khiến người lớn yêu thích.

Rất nhiều lần, hắn ta đều giả bộ như vậy.

Rõ ràng có thể từ chối xem mắt với Đường Manh nhưng vì không muốn trái ý người nhà vẫn đồng ý cuộc hẹn mà hắn ta chán ghét.

Chỉ là những việc này đều không phải trọng điểm, Đường Manh lùi lại vài bước nhìn cửa nhà, lại đi vào nhìn Nhậm Triều Bắc đang nói chuyện với mẹ mình.

Đường Manh: “?”

Cậu nhớ rõ trong sách nói Nguyễn Quân Hành thành công khiến Nhậm Triều Bắc hứng thú. Sau đó, hắn ta cố ý phái người điều tra Nguyễn Quân Hành, kết quả lại phát hiện mẹ Nguyễn ốm yếu ở xóm nghèo.

Đêm đó, khi Nguyễn Quân Hành kết thúc công việc đứng ở trước cửa nhà, thấy trên tấm thảm mẹ Nguyễn tỉ mỉ bện xuất hiện một đôi giày da xếp gọn gàng.

Trong lòng cậu ta dâng lên cảm giác không tốt, mở cửa nhà ra, liền thấy Nhậm Triều Bắc ăn mặc chỉnh tề ra người ra ngợm mà ngồi bên mép giường, hơi đẩy mắt kính, kiên nhẫn trò chuyện cùng mẹ Nguyễn. Mà ở đầu giường còn để giỏ trái cây Nhậm Triều Bắc mang đến.

“A Hành, con cuối cùng cũng về, ngài Nhậm đã chờ con lâu lắm rồi.”

Mẹ Nguyễn hoàn toàn không biết gì mà nói với vẻ áy náy và xấu hổ: “Nếu ngài Nhậm không nói, mẹ cũng không biết cậu ấy giúp chúng ta tìm bệnh viện.”

Bệnh của mẹ Nguyễn kiêng nhất cảm xúc thay đổi đột ngột cho nên Nguyễn Quân Hành cũng không thể hiện bất cứ điều gì kì lạ, thậm chí còn phải phối hợp với alpha kia mà nói:

“Anh tìm được bệnh viện rồi?”

“Đúng vậy, đêm nay tôi đến chính là để đón dì đến bệnh viện.”

Nội dung chương 3 của cốt truyện chính là như trên.

Xem lại cốt truyện xong, Đường Manh nhìn giày da xa lạ trên kệ giày, giỏ trái cây Nhậm Triều Bắc mang tới trên bàn trà, chìm vào trầm mặc.

“Bảo bối nhỏ, con cuối cũng cùng về, Triều Bắc đã chờ con nửa ngày rồi.” Mẹ Đường vội vàng vẫy tay với Đường Manh.

“Nghe nói hôm nay con không muốn Triều Bắc đưa về nhà, cứ nhất định phải về một mình? Thật là láo nháo, omega một mình ở ngoài nguy hiểm bao nhiêu.”

Bà nói xong bèn đứng lên, nhấc giỏ trái cây lên: “Mẹ đi rửa chút hoa quả cho hai đứa ăn, hai đứa cứ từ từ mà nói chuyện.”

Lúc này, Đường Manh thật sự đồng cảm với tình hình mà Nguyễn Quân Hành gặp phải trong sách.

Thật ra, trong quyển sách này điểm chung duy nhất giữa Đường Manh và Nguyễn Quân Hành chính là bọn họ đều có người mẹ yếu ớt như nhau.

Cơ thể mẹ Đường tuy rằng không kém đến mức như mẹ Nguyễn nhưng tuyệt đối cũng không tốt hơn là bao.

Nếu mẹ Đường biết một loạt việc xảy ra vào buổi chiều xem mắt, không nói đến việc Đường Manh đột nhiên tỏ tình với một phục vụ beta, chỉ cần biết cục cưng của bà bị một alpha dùng lời nói xúc phạm, có lẽ ngực sẽ đau đến mức không thể ngủ yên mấy ngày liền.

Đường Manh mặt không biểu tình mà ngồi xuống: “Anh tới đây làm gì?”

Lúc này Nhậm Triều Bắc đã không còn bộ dạng bị Đường Manh chọc giận đến mức không thèm phản ứng lại, hắn bưng tách trà uống một ngụm mới không nhanh không chậm mà nói:

“Tôi đến xem xem cái gia đình dạng gì mới có thể nuôi ra một omega như cậu.”

Hơi nước mờ mịt bám trên mắt kính, phảng phất như chiếc mặt nạ ôn hòa che đậy nội tâm hiểm ác của hắn ta.

Nếu Đường Manh vẫn là Đường Manh của quá khứ, cậu thực sự không có cách đối phó với Nhậm Triều Bắc.

Dù gia thế hai nhà tương đồng nhưng một bên là omega, một bên là alpha, Đường Manh ngay từ đầu đã ở thế yếu.

Omega sinh ra chính là phải bị alpha chi phối, sản nghiệp kế thừa sẽ không thuộc sở hữu của omega như cậu mà sẽ do người chồng tiếp quản.

Nếu Nhậm Triều Bắc quyết định trả thù Đường Manh mà dây dưa mập mờ với cậu, có lẽ chỉ có mẹ Đường sẽ ngăn cản sau khi biết được bộ mặt thật của alpha này, còn cha Đường thì sẽ không bao giờ để ý.

Đường Manh tin tưởng rằng vị cha kính yêu của cậu cùng Nhậm Triều Bắc rất là có tiếng nói chung.

Đến lúc đó, mẹ Nguyễn sẽ chỉ càng thêm đau lòng mà cha cậu sẽ chỉ càng thêm vui mừng vì có được một người thừa kế như Nhậm Triều Bắc.

Nhưng Đường Manh đã không còn là omega trong quá khứ, cậu biết, mình sẽ là alpha cùng cấp bậc với Nhậm Triều Bắc.

Tuy rằng phần lớn cảnh lên sân khấu của cậu trong sách đều thật khôi hài nhưng có một đoạn đánh nhau cùng Nhậm Triều Bắc lại chứng minh thực lực của cậu.

Khi cậu trở thành alpha cùng Nhậm Triều Bắc theo đuổi Nguyễn Quân Hành, đã từng dùng cơ giáp mà quyết chiến một trận giữa alpha với nhau.

Ngang sức.

Vốn dĩ nói là ngang sức vì Đường Manh thời điểm đó mới phân hoá thành alpha không lâu, không có nhiều kinh nghiệm điều khiển cơ giáp. Chính vì vậy, cậu mới đánh ngang tay với Nhậm Triều Bắc.

Thật ra kiến thức điều khiển cơ giáp trên lý thuyết không khó, khoảng thời gian trước Đường Manh còn vì Nhậm Triều Bắc mà xem một đống sách tham khảo về điều khiển cơ giáp, tuy bắt đầu từ con số không nhưng tốn thời gian cả một tuần cũng hiểu được một chút.

Lúc này đây, nếu thời gian cậu chuẩn bị càng dài, như vậy cậu có thể đánh bại Nhậm Triều Bắc chăng?

“Nhậm Triều Bắc.” Giọng Đường Manh cảm giác như có chút rét run.

Hơi nước trên mắt kính chậm rãi tan đi, Nhậm Triều Bắc nhìn thẳng vào đôi mắt mèo của Đường Manh.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Manh, Nhậm Triều Bắc đã cảm thấy omega này giống con mèo hắn ta bỏ rơi.

Con mèo Ragdoll đeo nơ bướm.

Hắn ta đã từng rất thích con mèo đó, nó là chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn ta trong một đoạn thời gian ngắn ngủi. Nó sẽ nhẹ nhàng mà cọ hắn ta, liếʍ tay hắn ta, kêu meo meo với hắn ta, cho đến khi, hắn phát hiện con mèo này cũng sẽ làm như vậy với người hắn ta ghét.

“Anh cảm thấy làm như vậy là có ích sao?”

Cho nên hắn ta vứt con mèo đó đi, nếu dễ nghe thì là phóng sinh, hắn ta trả tự do cho nó. Nói khó nghe thì là để nó đi chết, một con mèo nhà không có khả năng sinh tồn bên ngoài bị ném khỏi cửa, chỉ có đường chết.

“Không bằng bốn tháng sau, chúng ta đường đường chính chinh đánh một trận, dùng phương thức của alpha, thi đấu cơ giáp, một trận phân thắng thua.” Tròng mắt lưu li như có lửa cháy mà sáng đến kinh người.

Thật ra Nhậm Triều Bắc không có nói với bất kì ai, buổi tối sau ngày vứt bỏ con mèo, hắn ta một mình chạy ra ngoài đi tìm nó.

Mùa đông rất lạnh, hắn ta một mình tìm trên phố thật lâu. Lại không thể tìm được con mèo đó.

Sau đó hắn ta nằm mơ rất nhiều lần về con mèo kia, mơ thấy nó không ngừng kêu meo meo trên đường, cuối cùng chết trong tuyết lạnh; hắn ta cũng mơ thấy nó bị chó hoang cắn chết, xác rất khó coi, bị xem như rác rưởi mà ném ven đường, khó coi đến mức hắn ta đi qua mà không nhận ra; hắn ta còn mơ thấy nó được người khác nhặt về, nhà nghèo, không thể cho nó thức ăn mèo cao cấp, con mèo đó rất khó chăm, ăn phải thức ăn qua đêm mà bệnh chết….

Hắnta mơ rất nhiều giấc mơ khác nhau nhưng không có một cái nào mà mắt mèo giống với mắt người trước mặt, biến thành lửa sáng hừng hực, không chỉ có sống tốt mà còn muốn tìm hắn ta báo thù.

Nhậm Triều Bắc đẩy mắt kính một chút, bình tĩnh nói: “Được.”

Omega xinh đẹp vẫn gắt gao trừng hắn ta, ánh mắt không chịu thua, hận không thể lột một lớp da của hắn ta xuống.

Nhưng ánh mắt như vậy, so với những cái liếc mắt đưa tình kệch cỡm của mấy omega khác càng thêm hấp dẫn hắn ta.

Trên mắt kính máy móc hiển thị thời gian hiện tại, Nhậm Triều Bắc đứng lên, chào tạm biệt mẹ Đường đang bưng trái cây ra.

“Ai, bảo bối nhỏ, sao con không tiễn người vậy.” Mẹ Đường bất mãn mà nói: “Con xem Triều Bắc nó vì tặng quà cho con mà cố ý chạy đến đây một chuyến.”

“Quà gì chứ? Chả lẽ là giỏ hoa quả này?” Đường Manh trợn trắng mắt.

“Đương nhiên không phải rồi.” Mẹ Đường cầm lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo trên bàn, nhẹ nhàng mở ra.

“Con xem, rất đẹp nha.”

Trong chiếc hộp trắng tuyết, lẳng lặng nằm một chiếc nơ bướm lụa màu hồng.

P/s: Không biết có ai đoán được Hương Thảo là Quân Hành không nhưng nếu biết tiếng trung mà xem bản raw thì chắc sẽ đoán được á. Vì chữ Hành 蘅 trong tên công có nghĩa là một loại cỏ thơm và Hương Thảo… thì chắc mn đều biết nghĩa là cỏ thơm.