Chương 49: Trà xanh hội họp

“Tạm thời không gả thì làm gì được chứ……” Tống Vân Thâm bất chấp tất cả, “Tránh được nhất thời không trốn được cả đời.”

Cậu ta không bài xích việc kết hôn gả chồng.

Ba nhỏ cùng anh cả của cậu ta đều gả cho alpha ưu tú, có được cuộc sống tốt đẹp.

Cậu ta là ghét việc gả cho mấy alpha mà mình chướng mắt, như vậy mà kết hôn là tương đương với chịu thiệt. Nhìn mặt ngu thế là đã thấy phiền rồi, so với việc phải chịu đựng loại khổ này thì không bằng chịu đựng chuỗi ngày vượt qua kì phát tình bằng thuốc ức chế còn hơn.

Đường Manh lập tức hiểu được nỗi lòng của Tống Vân Thâm: vốn là một người có hoài bão trở thành omega đứng đầu khoa Cơ giáp lại bị hiện thực ép gả cho người không thích. Loại chênh lệch giữa lí tưởng và thực tế này làm người kiên cường dũng cảm như cậu ta phải đau khổ rơi lệ.

“Chẳng phải Nhậm Thanh Việt vẫn không kết hôn đấy sao?” Đường Manh cố gắng tìm một người làm ví dụ cổ vũ Tống Vân Thâm.

“Cha mẹ Nhậm Thanh Việt đều không còn nữa, không có người lớn nào quản chú ấy.” Tống Vân Thâm nói.

“Nếu Nhậm Thanh Việt đạt được thành tựu to lớn trong lĩnh vực y học thì dù cha mẹ chú ấy còn khoẻ mạnh cũng sẽ không để ý chuyện chú ấy có gả chồng hay không.” Đường Manh dừng một chút, “Được rồi, cũng có khả năng sẽ để ý nhưng nếu chú ấy thật sự có được thành tựu xuất sắc thì suy nghĩ của cha mẹ cũng sẽ không ảnh hưởng đến chú ấy.”

Đường Manh nhìn chăm chú vào đôi mắt Tống Vân Thâm, “Nếu cậu có thể trở thành hạng nhất khoa Cơ giáp thì gia đình cậu sẽ ủng hộ cậu chứ?”

Những lời này làm Tống Vân Thâm nhận ra hình như Đường Manh hiều nhầm cái gì đó nhưng đồng thời, cậu ta lại cảm thấy choáng váng bởi những gì Đường Manh nói ——

“Một omega sao có thể đứng đầu khoa Cơ giáp được? Omega đến cả trường Quân đội Liên Bang còn không thể vào được nữa……”

Cậu ta bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng bởi vì còn đang khϊếp sợ nên chỉ lẩm bẩm nhẹ như đang nói mớ trong mơ.

Đường Manh tiến đến gần hơn, môi mỏng dừng bên tai cậu ta như đang chia sẻ một bí mật nhỏ chỉ thuộc về hai người họ, “Có thể.”

Theo tư thế này, phần gáy Đường Manh chỉ cách mũi cậu ta có nửa bàn tay, hương hoa hồng nhàn nhạt phả ra trong không khí.

“Tống Vân Thâm, cậu biết ‘Đường Mãnh’ ở Chuyên khu Cơ giáp không?”

Cậu ta đương nhiên biết.

Ba nhỏ cậu ta làm trà xanh là nỗ lực hết mình, không chỉ xem hết các video chiến đấu của chồng mà còn chú ý cả những cơ giáp sư ông ấy cảm thấy hứng thú để có thể có nhiều đề tài nói chuyện với chồng hơn. Hơn nữa còn kéo cả Tống Vân Thâm cùng tìm hiểu phương diện này để tranh thủ mỗi lần gia đình tụ tập là cha con có thể song kiếm hợp bích cùng ra trận dùng trà nghệ làm chồng vui vẻ.

Gần đây cha Tống có để ý một ngôi sao mới nhảy vào Chuyên khu Cơ giáp, ở nhà vẫn luôn suy đoán đàm luận về người đó.

Bởi vậy Tống Vân Thâm cũng xem rất nhiều phân tích liên quan đến Đường Mãnh, khi đang xem video thì cậu ta liền nghĩ chắc người tên Đường Mãnh này là alpha tầm tuổi cha mình. Nếu Đường Mãnh mà trẻ thêm mười mấy tuổi thì tốt rồi, vậy thì cậu ta sẽ gả cho người này.

“Đó chính là tôi đấy.”

Tống Vân Thâm đóng băng tại chỗ, chỉ có con ngươi còn chuyển động. Tầm nhìn này của cậu ta cứ như thấy được hoa hồng đẹp đẽ sinh trưởng từ thân thể omega này mà lan tràn bốn phía, tạo thành một thế giới hoa hồng khác lạ.

Cậu ta cứ như vậy mà bị Đường Manh kéo vào thế giới này.

Đường Manh nhìn đôi mắt trợn tròn của Tống Vân Thâm, không nhịn được mà cười một chút, “Được rồi, tôi biết bí mật cậu khóc nhè, giờ cậu cũng biết bí mật của tôi rồi. Chúng ta phải giữ bí mật giúp nhau đấy nhé.”

Ngón trỏ mảnh khảnh dựng thẳng lên, đặt trên đôi môi chu lên của Đường Manh.

Tống Vân Thâm hơi há miệng, miệng nhỏ hô hấp từng ngụm nhỏ. Mùi hương hoa hồng ngọt ngấy kia theo dòng khí thở vào tưới khắp người. Tim cậu ta đập cực nhanh, bên tai thì nóng, tay chân cũng mềm nhũn cả ra cứ như đến kỳ phát tình sớm nhưng cậu ta lại không ngửi được tin tức tố của chính mình.

Xoang mũi đều ngập tràn hương hoa hồng ngọt kia.

Ngọt đến mức hiểm ác.

Omega xinh đẹp vẫy tay, xoay người rời đi. Mái tóc kim sắc của cậu được một tầng ánh sáng mỏng chúc phúc lên.

Sau khi cậu rời khỏi phòng học, cả căn phòng như tối sầm lại mấy lần.

Tống Vân Thâm chống bàn ngồi xuống, đem mu bàn tay hơi lạnh áp lên gò má nóng bừng để thanh tẩy bộ não hỗn loạn.

Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định là giả, không được nghe cậu ta nói cái gì thì tin cái nấy. Lời này ai sẽ tin chứ? Lừa trẻ con đúng không…

Đầu ngón tay phát run của cậu ta click mở quang não tìm kiếm tin tức về Đường Mãnh.

Cậu ta truy cập vào trang cá nhân của Đường Mãnh.

Trên đó không có bất kì hoạt động nào, trắng tinh, trầm mặc ít lời.

Khi định rời khỏi thì đột nhiên trang chủ hiện lên tin tức đầu tiên cũng là duy nhất.

【Đường Mãnh】: [ Khiêu chiến Vượt cấp —— Tần Văn Tuấn]

Lông mi Tống Vân Thâm run rẩy kịch liệt, cậu ta cố gắng làm ra bộ dạng tự nhiên nhưng áng đỏ trên mặt lại như phản chiếu lại sắc đỏ của hoa hồng.

Đường Manh xem xét một chút quy trình của Khiêu chiến Vượt cấp rồi chọn Tần Văn Tuấn làm đối thủ của mình ngày mai.

Làm xong việc này,cậu đột nhiên nhận được yêu cầu chat video của Nguyễn Quân Hành.

Đường Manh nhấn đồng ý, nhiệt tình chào hỏi với Nguyễn Quân Hành trên màn hình: “Nguyễn Nguyễn! Làm sao vậy?”

Nguyễn Quân Hành dịu dàng nói: "Manh Manh, tớ có ý tưởng cho hình dạng thứ hai của cơ giáp nên muốn thảo luận với cậu một chút xem có thể dùng trong trận đấu ngày mai……”

Hắn nói tới đây bỗng tạm dừng, tầm nhìn lần đầu tiên rời khỏi Đường Manh mà nhìn về phía sau cậu ——

Một omega tóc màu đay như phi ra từ khu dạy học, cậu ta ăn mặc một thân đồ không thích hợp cho hoạt động đi cùng giày da, quần áo cũng là kiểu hoa lệ rườm rà của omega quý tộc, lý ra nên tao nhã thong thả nhưng lúc này lại có chút chật vật chạy về phía Đường Manh.

“Chờ, chờ đã!” Tống Vân Thâm hô lên.

Đường Manh mơ màng quay đầu lại.

Tống Vân Thâm thở hồng hộc mà dừng lại, nhìn chằm chằm Đường Manh gần trong gang tấc.

Giống như năm đó, khi cậu ta nhìn thấy video điều khiển cơ giáp của Nhậm Triều Bắc lần đầu tiên mà nhìn trân trân Nhậm Triều Bắc trong video.

Người Tống gia sẽ luôn bất đắc dĩ mà nói, tiểu Hiên à, con thật sự là bị chiều hư rồi, trên đời này sao có thể muốn gì được nấy hết chứ? Có một số việc là không thể cưỡng cầu.

Đúng vậy, cậu ta biết có rất nhiều người cùng việc đều không thể ép buộc được.

Nhưng cậu ta cũng không phải kiểu người đến cả thử còn không dám đã trực tiếp bỏ cuộc.

Nếu muốn có được thì tại sao lại không đuổi theo chứ?

“Đường Manh.” Tống Vân Thâm vươn tay với omega xinh đẹp kia, nở một nụ cười đáng yêu lại nhã nhặn, “Cảm ơn cậu hôm nay đã cổ vũ tôi. Nếu không nhờ cậu thì tôi cũng không biết phải làm sao, cho tới nay tôi chưa từng gặp được một người bạn chân chính nào ——”.

Nguyễn Quân Hành trên màn hình nheo lại đôi mắt theo bản năng.

Sao hắn lại cảm thấy khung cảnh này hơi quen nhỉ?

“Lúc trước nhằm vào cậu là tôi sai, thật ra tôi chỉ là hâm mộ tình bạn giữa cậu với Thiều Chi Chi. Tôi muốn mình có được một người bạn tốt như cậu vậy.” Nói rồi cậu ta hơi cô đơn mà rút tay lại, “Thôi, tôi, tôi không xứng…..”

Giây tiếp theo, tay cậu ta liền bị Đường Manh nắm lấy.

Nguyễn Quân Hành nhướng mày, mặt không cảm xúc cầm chén trà đã nguội trong tay. (phong thái chính cung belike)

Nhằm vào?

Người này còn từng nhằm vào Đường Manh?

Đường Manh kiên định nói với Tống Vân Thâm đang mặt ủ mày chau: “Từ giờ trở đi, chúng ta chính là bạn bè!”

Đường Manh trong trí nhớ cười ngọt ngào nói: “Được! Từ hôm nay trở đi cậu chính là bạn thân nhất của tớ!”

Nguyễn Quân Hành ngồi yên ổn trên ngôi báu ‘Bạn thân nhất của Đường Manh’ nhìn Tống Vân Thâm biểu diễn.

Chỉ thấy Tống Vân Thâm “không thể tin nổi” mà ngẩng đầu ——

Lố quá rồi.

Khi ngạc nhiên thì mắt người sẽ không trừng lâu như vậy.

Chỉ nghe Tống Vân Thâm nức nở nói: “Cảm ơn cậu, Manh Manh.”

Gấp quá rồi.

Còn không biết khống chế tiếng khóc, gần như vỡ cả giọng rồi.

“Đừng khóc nha Vân Thâm.” Đường Manh rất hay trúng kế trà xanh như này vội vàng an ủi.

Bàn tay nắm lấy chén trà của Nguyễn Quân Hành nổi cả gân xanh, hắn chậm rãi nâng tay, uống một ngụm ——

Trà ngon. :))

Loại người lợi dụng lòng đồng cảm của Đường Manh để trở thành bạn tốt thật sự là quá đê tiện.

Nguyễn - đê - Quân - tiện - Hành lạnh lùng nghĩ.

Tống Vân Thâm thành công kết bạn với Đường Manh cứ như giờ mới nhận ra Đường Manh đang nói chuyện phiếm với người khác mà nhìn về phía Nguyễn Quân Hành, nháy mắt liền nhận ra đây là tên beta sắm vai kẻ thứ ba trong tin đồn giữa Đường Manh với Nhậm Triều Bắc. Tống Vân Thâm ra vẻ xin lỗi nói: “A, tớ, có phải tớ làm phiền các cậu không? Người này là…..”

“Tôi tên Nguyễn Quân Hành, là bạn thân nhất của Manh Manh.” Dáng vẻ Nguyễn Quân Hành hòa đồng thân thiện, nhấn nhá trọng âm ở hai từ ‘thân nhất’.

Tống Vân Thâm nghe cái giọng điệu miệng nam mô bụng một bồ dao găm này xong tức khắc liền nhận ra đồng loại —— trà xanh beta? Dưới sự chỉ dẫn của ba nhỏ thì cậu ta từng gặp qua rồi nhưng diện mạo đẹp như này, trang điểm đến mức lòe loẹt như này vẫn là lần đầu tiên thấy được.

“À, cậu cũng là bạn của Manh Manh.” Thân nhất thì sao, cũng chỉ là bạn bè thôi.

Hai trà xanh nhìn nhau cười.

“Đúng vậy, các cậu đều là bạn tốt của tớ.” Đường nhìn Nguyễn Quân Hành hòa hợp với Tống Vân Thâm liền vui mừng nói: “Vân Thâm, đây là Nguyễn Quân Hành, cậu ấy học ngay trường Quân đội Liên bang bên cạnh đó. Nguyễn Nguyễn, đây là Tống Vân Thâm, cậu ấy là bạn cùng trường với tớ.”

“Manh Manh, cậu nói chuyện với bạn học Tống trước đi, tớ không vội đâu.” Nguyễn Quân Hành ra vẻ rộng lượng nói, ngày mai đã phải thi đấu luôn rồi, hắn tin chắc Đường Manh biết bên nào nặng bên nào nhẹ.

Quả nhiên, Đường Manh giải thích với Tống Vân Thâm: “Xin lỗi nha, Vân Thâm. Tớ với Nguyễn Quân Hành có chuyện cần nói ——”.

Tống Vân Thâm liếc nhìn bối cảnh phía sau Nguyễn Quân Hành kết hợp với tin tức Đường Mãnh thi đấu ngày mai liền nhảy ra một suy đoán to gan.

“Là việc kia sao?” Tống Vân Thâm giơ ngón tay lên làm động tác im lặng với Đường Manh.

Cho dù có đoán đúng hay không thì loại động tác nhìn như kí hiệu riêng giữa hai người này sẽ có thể dễ dàng làm người thứ ba khó chịu.

Sau khi được Đường Manh gật đầu đáp lại, Tống Vân Thâm nhìn về phía hình chiếu của Nguyễn Quân Hành…… chà, vững vàng ngoài dự đoán.

Ngoài màn hình, chén trà Nguyễn Quân Hành cầm xuất hiện một vết nứt, hắn không thay đổi sắc mặt đem chén trà bỏ vào trong ngăn kéo.

Theo lý mà nói thì cái chén sứ này sẽ không dễ dàng bị nứt như vậy, hình như là sức lực của hắn tăng lên một chút thì phải?

“Tớ có thể tham gia sao?” Tống Vân Thâm mong chờ nói, dùng ánh mắt ‘mỏng manh động lòng người’ ba nhỏ truyền dạy nhìn về phía Đường Manh.

Đường Manh theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Quân Hành, tuy là cậu rất có hảo cảm với Tống Vân Thâm nhưng Nguyễn Nguyễn mới là bà xã cậu quan tâm nhất. Đường Manh là kiểu trọng sắc khinh bạn, trời đất bao la vẫn là ý kiến của bà xã lớn nhất.

Tống Vân Thâm đã nhận ra địa vị của Nguyễn Quân Hành trong lòng Đường Manh nên đành phải không tình nguyện mà cũng nhìn về phía Nguyễn Quân Hành.

Tay Nguyễn Quân Hành hoàn toàn bóp vỡ chén trà đã có vứt nứt kia nhưng biểu cảm vẫn bình chân như vại, dịu dàng hòa nhã, hắn gằn từng chữ: “Đương nhiên có thể.”