Chương 1

Không khí lạnh cuối xuân bất ngờ ập tới.

Cuối tháng 3, nhiệt độ không khí giảm mạnh, liên tục mấy ngày nhiệt độ thấp cùng với thời tiết mưa nhiều ngày khiến Nam thành chìm trong biển sương mù.

Khu trung tâm CBD, từ cửa sổ sát đất tầng thứ 28 có thể nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp, sầm uất của thành phố, nhưng mấy hôm nay các tòa nhà cao tầng ẩn hiện trong màn sương mù và mưa bụi, rất khó nhìn thấy một phần của thành phố.

Thời tiết ảm đạm này thực sự làm con người ta rất dễ mất tinh thần.

Đặc biệt hôm nay vẫn là thứ sáu.

Thời điểm này thích hợp nhất là bắt cá.*

Nhà xuất bản cá mặn : [Phục Linh lão sư, bao lâu thì tiểu thuyết phiên dịch xong?]

Ninh Phục: [Nó sẽ được hoàn thành trước thứ sáu tuần sau.]

Sau khi đóng cửa sổ trò chuyện, Ninh Phục duỗi eo định đi vào phòng trà uống một cốc nước nóng.

Lúc này, đột nhiên một tin nhắn hiện ra.

Phiên dịch viên – Mạnh Yên Nhiên: [Ninh Ninh, Triệu Yêu Yêu kia vừa mới vào đã nhìn chằm chằm vào cậu, vậy cậu nói xem cô ta muốn làm gì?]

Ninh Phục ngẩng đầu nhìn Mạnh Yên Nhiên làm việc ở bàn đối diện. Cô hơi quay đầu lại, quả nhiên thấy một bóng người đang lén lút ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh, hướng bên phía cô nghe ngóng.

Cô liếc mắt một cái, đối phương liền nhanh chóng rút lui.

Chẳng trách cô luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình từ lúc giờ nghỉ trưa kết thúc.

Hóa ra không phải ảo giác.

Ninh Phục trầm ngâm, trả lời: [Không cần để ý đến cô ta.]

Cô lờ đi, đóng tập hồ sơ trên bàn lại, thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy.

Vừa rời khỏi bàn làm việc, phía sau liền truyền đến tiếng giày cao gót.

Triệu Yêu Yêu sải bước trên đôi giày cao gót, gọi cô: “Ninh Phục, cô đi đâu vậy?”

“Chị Triệu. ” Ninh Phục quay đầu lại: “Kế hoạch hạng mục phiên dịch Al đã chuẩn bị xong, tôi chuẩn bị báo cáo cho Quý tổng.”

“Không cần, tôi vừa vặn muốn đến chỗ Quý tổng một chuyến, giao cho tôi là được.” Triệu Yêu Yêu nhịn không được nhét một tập tài liệu vào tay cô, ra lệnh: “Cô đem tập tài liệu này sao chép giúp tôi.”

Trong nháy mắt, tập tài liệu trên tay Ninh Phục đã bị thay thế.

“Chị Triệu, có thể…..”

Triệu Yêu Yêu thiếu kiên nhẫn ngắt lời: “Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian, khi nào họp chúng ta sẽ cần đến cái này.”

Nói xong, chân cô ta như có gió, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

Ninh Phục liếc nhìn tài liệu trong tay, quay về chỗ làm việc của mình, không nói một lời.

Người mới vừa đi, Mạnh Yên Nhiên lập tức thò đầu từ bàn đối diện ra: “Cậu sao không đuổi theo cô ta?”

Ninh Phục thở dài, bất đắc dĩ nói: “Quên đi, cho cô ta đi.”

“Vậy cô ta như vậy là cướp công lao của cậu sao?” Mạnh Yên Nhiên có chút sốt ruột.

Ninh Phục nhún vai: “Không phải đã quen rồi?”

“Tôi nghĩ thật quá đáng khi việc của người khác nhưng mình phải làm, không nghĩ tới có kẻ trơ tráo nẫng tay trên của người khác như thế?” Mạnh Yên Nhiên tỏ vẻ không vui, thấp giọng lẩm bẩm: “Triệu Yêu Yêu cũng thật là quá đáng, khi làm việc với tôi thì đẩy tới đẩy lui, đến lúc báo cáo với lãnh đạo thì nhận công lao về mình.”

Ninh Phục cùng Mạnh Yên Nhiên là bạn học cùng đại học, gia nhập tập đoàn MAE cùng đợt, cả hai cùng được chuyển đến trụ sở chính. Triệu Yêu Yêu gia nhập tập đoàn sớm hơn 2 năm so với họ, vị trí của cô ta ngang hàng với họ, nhưng trước mặt các cô, cô ta luôn coi mình là cấp trên.

Không biết nghĩ đến cái gì, Mạnh Yên Nhiên vô thức hạ giọng: “Đúng rồi, kể với cậu một chuyện. Buổi sáng đi ngang qua phòng của Quý tổng, tình cờ nghe được họ nói rằng hôm nay sếp lớn sẽ đến kiểm tra công việc.”

“Không phải là cô ta biết hôm nay sếp lớn đến, nên mới đặc biệt chạy tới để đó tranh công phải không?” Mạnh Yên Nhiên nhỏ giọng suy đoán.

Tim Ninh Phục đập thình thịch, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

Sếp lớn mà Mạnh Yên Nhiên nhắc tới, không phải Quý tổng – giám đốc bộ phận dịch thuật, mà là CEO tập đoàn Thời Hoài Chi.

Kể từ khi gia nhập tập đoàn MAE, Thời Hoài Chi luôn là cái tên được mọi người nhắc đến.

Thời Hoài Chi là con trai độc nhất chủ tịch tập đoàn MAE đương nhiệm Thời Đình, nửa năm trước bị điều động trở lại trụ sở chính đảm nhận chức CEO tập đoàn.

Anh dù còn trẻ nhưng có năng lực xuất sắc, thủ đoạn và sự quyết đoán vượt trội hơn người. Ngay khi nhậm chức, anh đã thực hiện hàng loạt cải cách trong tập đoàn, mặc kệ mọi ý kiến..

Các cô làm việc ở trụ sở chính chưa lâu, cũng không hiểu rõ những thay đổi trong ban lãnh đạo của tập đoàn vào thời điểm đó.

Nhưng vị tân CEO này có thể đảm nhận vị trí này trong một thời gian ngắn, riêng về điểm này không thể đánh giá thấp được.

“Tôi không rõ lắm.”

Vẻ mặt Ninh Phục bình tĩnh, lấy điện thoại ra, mở ứng dụng đặt đồ ăn: “Đã 3 giờ chiều rồi, cậu có muốn uống trà chiều không? Hôm nay tôi mời.”

“Đúng vậy, tôi muốn uống trà mật đào Ô Long.” Sự chú ý của Mạnh Yên Nhiên đã bị chuyển hướng.

Ninh Phục hỏi thăm tất cả mọi người trong trong phòng ở văn phòng và gọi trà chiều.

Mới đặt hàng xong, bỗng nhiên có một tiếng rầm vang lên, một tập văn kiện nặng nề rơi xuống trước mặt cô.

Tiếng nói chuyện trong văn phòng chợt dừng lại.

Ninh Phục kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt Triệu Yêu Yêu nổi giận đùng đùng hiện ra trước mặt cô: “Ninh Phục, cô có ý gì?”

“Chị Triệu, đã xảy ra chuyện gì?” Ninh Phục nghi hoặc hỏi.

“Cô còn dám hỏi tôi đã xảy chuyện gì sao? Cô đang cố ý sao?” Triệu Yêu Yêu vẻ mặt giận dữ, cầm tập văn kiện ném xuống chân cô: “Đây căn bản không phải là bản kế hoạch dự án! Cô có phải hay không sớm biết là sếp lớn đến kiểm tra, cho nên cô cố ý. . . . . . Cố ý làm ra thứ này, hại tôi bị Quý tổng phê bình?”

Xung quanh lạnh ngắt như tờ, Ninh Phục xoay người nhặt văn kiện dưới đất lên, phủi bụi, sau đó mới ngẩng đầu bình tĩnh nói: “Chị Triệu, tôi nói trong này có kế hoạch dự án khi nào?”

“Cô. . . . . .” Triệu Yêu Yêu đỏ mặt trứng mắt lên nhìn cô: “Rõ ràng cô nói cô muốn đến văn phòng Quý tổng báo cáo!”

“Tôi quả thật là đã nói như vậy.” Ninh Phục nhìn tập tài liệu trong tay: “Nhưng tập tài liệu này không phải là kế hoạch dự án, tôi còn chưa kịp lấy ra bản kế hoạch, không nghĩ tới bị cô giật đi, ban đầu tôi muốn gọi cô lại, nhưng. . . . .”

Cô giương mắt, vẻ mặt vô tội: “Cô đã đi trước khi tôi nói xong.”

“Cô nói bậy!”

“Chị Triệu, văn phòng có camera theo dõi, nếu chị không nhớ, có thể đi đối chiếu.” Ninh Phục ân cần nhắc nhở.

“Cô.” Triệu Yêu Yêu nói “Cô” nửa ngày, cô ta cũng không biết được lý do tại sao, cuối cùng tức giận hét lên: “Vậy cô viết cái gì ở đây, quả thực không biết xấu hổ!”

“Đây là việc tôi làm trong thời gian rảnh rỗi kiếm thêm khoản thu nhập, giúp các nhà xuất bản phiên dịch tiểu thuyết nước ngoài. Tôi định sau giờ tan làm thì mang về nhà hoàn thành.” Ninh Phục có vẻ bối rối, nghiêm túc hỏi: “Làm sao vậy? Có vấn đề gì sao? Chẳng lẽ tập đoàn có quy định, thời gian rảnh không được làm thêm việc ở ngoài, kiếm thêm thu nhập?”

Triệu Yêu Yêu sắc mặt trắng xanh, môi run run, không nói được một câu.

“Nhưng chị Triệu, chị thật nhiệt tình.”

Ninh Phục khẽ mỉm cười: “Cảm ơn chị.”

Vẻ mặt Triệu Yêu Yêu trở nên vặn vẹo, quả thực là giận sôi lên rồi. Nhưng có lẽ tự biết mình sai, nên cô ta cố gắng đè nén cơn tức giận xuống.

Một lát sau, cô ta bình tĩnh lại, trừng mắt nhìn Ninh Phục rồi quay người bước đi.

Những đồng nghiệp đang hóng hớt nhanh chóng quay về chỗ mình.

Mạnh Yên Nhiên quay lưng về phía Triệu Yêu Yêu, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên.

*

Nửa giờ sau, trà chiều được giao tới. Nhưng tập đoàn MAE có quy định quản lý nội bộ nghiêm ngặt, đồ giao tới cùng chuyển phát nhanh chỉ có thể được giao đến quầy lễ tân ở tầng một.

Nhận được điện thoại của Tiểu ca ca giao hàng, Ninh Phục bảo Tiểu ca ca chờ một lát, đứng dậy đi xuống lầu lấy đồ.

Khi cô đến thang máy, vừa vặn có một chuyến thang máy dừng ở tầng này, cửa vừa mới đóng lại.

“Xin đợi một chút!”

Ninh Phục nhanh chóng chạy về phía trước, nhấn nút trước khi cửa thang máy đóng lại hoàn toàn.

Cửa thang máy một lần nữa mở ra.

Cô vừa ngẩng đầu lên, hai người bên trong ngừng nói chuyện, đồng thời nhìn về phía cô.

Bước chân Ninh Phục loạng choạng, ngừng lại.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơmi trắng, cổ áo cài nút chắc chắn, cà vạt được thắt tỉ mỉ, tay áo xắn lên đến giữa bắp tay, lộ ra đôi tay rắn chắc và khỏe khoắn, chiếc áo vest tùy ý quàng ở cánh tay.

Anh lạnh lùng và cứng rắn, không ngăn được sự tự tin và khí chất đạt đến mức cực hạn.

Anh từ từ ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của cô.

Ánh sáng chói lóa cẩn thận vạch ra đường nét đôi lông mày sâu thẳm của anh, ở ranh giới giữa sáng và tối, đường quai hàm của anh rõ ràng, tạo cho vẻ ngoài có phần lạnh lùng và sắc bén.

Đó là khuôn mặt chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền rốt cuộc không thể xóa trong trí nhớ.

Ánh mắt Ninh Phục hơi cúi xuống, thấy thẻ công tác trên ngực anh.

Tập đoàn MAE.

CEO Thời Hoài Chi.

Người đàn ông trẻ tuổi này chính là sếp lớn trong chủ đề bát quái của cô và Mạnh Yên Nhiên khi nãy.

Người còn lại chính là sếp trực tiếp của cô, giám đốc bộ phận phiên dịch Quý Dữ Hằng.

Không ngờ đi thang máy liền gặp sếp lớn.

Ninh Phục nhanh chóng phản ứng, lập tức buông nút ra, lùi lại phía sau, định đợi thang máy phía sau.

Quý Dữ Hằng lại ấn nút ở bên trong, thân mật chào hỏi: “Không sao đâu, trợ lý Ninh, chúng ta cùng đi thôi.”

Sếp đã lên tiếng, thật khó lòng từ chối.

Ninh Phục giãy dụa một phen, chỉ có thể dũng cảm đi vào thang máy: “Quý tổng” rồi liếc mắt nhìn thẻ công tác “Chào. . . . . . Thời tổng.”

Thời Hoài Chi gật đầu, quay đầu nhìn Quý Dữ Hằng: “Quý tổng, đây là nhân viên của anh?”

“Thời tổng, đây là trợ lý Ninh của bộ phận chúng tôi, Ninh Phục. Khả năng làm việc của trợ lý Ninh rất tốt. Hiện tại chúng tôi đang ở thử nghiệm dự án phiên dịch đồng thời AI, lấy cô ấy làm hình mẫu học tập.” Quý Dữ Hằng vẻ mặt ôn hoà, không giấu được lời khen ngợi dành cho cô.

“Thì ra cô ấy là cánh tay phải của Quý tổng.” Thời Hoài Chi cười nhẹ.

Vốn tưởng rằng đề tài này sẽ kết thúc tại đây, nhưng vị CEO trẻ tuổi này lại khá quan tâm tới cô. Anh nhìn cô chăm chú, hỏi: “Trợ lý Ninh tốt nghiệp trường đại học nào?”

Dưới ánh sáng đung đưa, nụ cười trong mắt anh dường như dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng dường như lại giống ảo giác của chính cô hơn.

Ninh Phục cố gắng mỉm cười: “Thời tổng, là đại học A.”

Thời Hoài Chi sau đó hỏi: “Ồ? Là thông qua tuyển thực tập sinh?”

“. . . . . . Không phải, ban đầu tôi làm việc ở một công ty khoa học kỹ thuật, nhưng sau đó công ty bị tập đoàn thu mua, sau khi hợp nhất kinh doanh, tôi mới bị điều đến trụ sở tập đoàn.”

“Ồ? Thật là trùng hợp.” Thời Hoài Chi nhướng mày.

Trùng hợp sao? Không phải ngẫu nhiên chút nào. Ninh Phục mỉm cười thầm mắng.

Thang máy dừng lại ở tầng 13, một tiếng “Đinh” vang lên, tạm thời xua đi không khí xấu hổ trong thang máy.

Cửa mở ra, Quý Dữ Hằng nói: “Thời tổng, tôi đi vào phòng họp trước.”

Trước khi rời đi, anh ta quay lại dặn dò: “Trợ lý Ninh, cô hãy tiễn Thời tổng.”

“Được, Quý tổng.”

Ninh Phục không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Quý Dữ Hằng bước ra khỏi thang máy, chờ anh ta rời đi, cô bước tới trước ấn nút đóng cửa

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, trong thang máy chỉ còn cô cùng Thời Hoài Chi, bầu không khí bắt đầu trở nên huyền ảo.

Ninh Phục bước sang một bên, quay đầu nhìn màn hình phía trên, giữ khoảng cách với anh.

Tuy nhiên, ngay lúc cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, giọng nói chậm rãi của anh bất ngờ vang lên từ phía sau: “Ảo tưởng CEO 108 đêm?”

Anh có giọng nói trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng nhưng lại rất êm tai.

Giọng điệu thản nhiên rơi vào tai, giống như lời thì thầm của quỷ dữ.

Ninh Phục sửng sốt, suýt nữa thì đánh rơi điện thoại.