Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Anh Thần Phục

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong phòng họp, ngoài toàn thể nhân viên, còn có một người đàn ông đứng cạnh ông chủ.

Ninh Phục rất quen thuộc với người đó.

Thời Hoài Chi đứng trước bàn hội nghị, nghe ông chủ giới thiệu tình hình công ty. Anh không nói gì, trên mặt không có cảm xúc, chỉ thỉnh thoảng gật đầu đồng ý.

Như cố ý, ánh mắt của anh nhàn nhạt quét qua, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay sang chỗ khác.

Cô nhớ lại ngày đầu họ gặp nhau, ánh mắt ấy vẫn lạnh lùng và xa cách.

Ninh Phục liếc nhìn Thời Hoài Chi, đè nén nghi hoặc trong lòng, cô dần bình tĩnh lại, tùy tiện tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.

Mạnh Yên Nhiên cũng ngồi xuống cùng cô, thấp giọng hỏi: “Bên cạnh sếp là ai vậy?”

Ninh Phục mặt không đổi sắc: “Tôi cũng không biết.”

Thời Hoài Chi liếc mắt nhìn Ninh Phục rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Mọi người cũng rất tò mò về danh tính của đối phương, cuộc họp nhanh chóng bắt đầu. Ông chủ nói vài lời mở đầu như thường lệ rồi chuyển sang chủ đề chính.

“Xin giới thiệu với các bạn, đây là ông Thời Hoài Chi của tập đoàn MAE.”

Tập đoàn MAE? Tại sao người từ tập đoàn MAE lại đến công ty? Công ty hợp tác với tập đoàn MAE?

Một loạt câu hỏi hiện ra.

Nhưng ngay sau phần giới thiệu, không đợi mọi người thắc mắc, ông ấy lại tung ra một quả bom khác.

“Tôi có một tin vui cho mọi người, công ty của chúng ta đã được tập đoàn MAE mua lại!”

Sét đánh giữa trời quang.

Ông chủ đã bán công ty?

Ninh Phục không thể tin được, càng khó tin hơn chính là….

“Kể từ bây giờ, Thời tổng sẽ dẫn dắt mọi người đến đỉnh vinh quang mới.” Ông chủ không giấu vẻ mặt vui mừng nói: “Và cuối cùng tôi cũng có thể từ chức.”

“Sếp, ý của ông là ông sẽ không làm sao?”

Mạnh Yên Nhiên ngập ngừng nói: “Nhưng không phải tuần trước ông đã nói với chúng tôi rằng ông sẽ dẫn dắt chúng tôi đến đỉnh thế giới, hướng ra biển lớn sao?”

Ông chủ đứng trước mặt toàn thể nhân viên, có chút xấu hổ nói: “Thật ra khi còn nhỏ tôi luôn có một giấc mơ, khi lớn lên tôi trở thành một con cá mặn vui vẻ đếm tiền trên giường mỗi ngày. “

“Mặc dù có lỗi với mọi người nhưng tôi quyết định thực hiện ước mơ của mình.”

Vì vậy, khi tập đoàn MAE trao cành ô liu cho ông, ông đã dứt khoát bán công ty.

Ông chủ lại tuyên bố: “Từ giờ trở đi, Thời tổng sẽ là ông chủ mới của mọi người!”

Ninh Phục: “…”

Nhóm nhân viên: “…”

Trong suốt cuộc họp, Ninh Phục không yên lòng.

Cuối cùng cũng được tan làm.

Đang thu dọn đồ đạc thì cô nhận được một tin nhắn mới.

Mạnh Yên Nhiên lại gần hỏi: “Ninh Ninh, tôi nghe Tiểu Nam nói gần đây có một quán bar mới mở, tối nay cậu có muốn cùng đi khám phá quán bar không?”

Ninh Phục thu hồi suy nghĩ: “Không được, tối nay tôi có việc ở nhà, cần phải xử lý.”

“Được rồi, vậy hẹn gặp lại cậu vào ngày mai nhé.”

Sau khi tạm biệt Mạnh Yên Nhiên, Ninh Phục bước ra khỏi công ty.

Có một chiếc Maybach màu đen đậu bên đường, nhưng cửa sổ được làm kính chống trộm, không thể nhìn được bên trong.

Ninh Phục nhìn chung quanh, xác định không thấy người quen, mới bước tới bằng tốc độ nhanh nhất, mở cửa xe ngồi vào trong.

Sau khi đóng cửa xe, ánh sáng bỗng tối đi không ít.

Cô quay lại nhìn người bên cạnh: “Chậc, Thời tổng nhanh như vậy đã thu mua công ty rồi.”

Thời Hoài Chi đóng tài liệu trong tay lại, như không nghe thấy lời châm chọc của cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi biết em muốn nói gì.”

“Anh cố ý thu mua?” Ninh Phục bất mãn hỏi: “Chúng ta rõ ràng đã đồng ý không can thiệp vào công việc của nhau.”

“Trước ngày hôm nay, tôi không biết em làm ở công ty này.” Thời Hoài Chi thản nhiên nói.

“Công ty công nghệ Hữu Đoàn tự chủ nghiên cứu công nghệ trí tuệ nhân tạo dịch thuật, là một dự án mà tôi rất coi trọng. Tôi nghĩ nó có giá trị đầu tư rất lớn.” Anh dừng lại rồi nói: “Dự án này cũng đã được nhiều bộ phận trong tập đoàn đánh giá. Ngay cả khi em không làm việc cho công ty này, kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi.”

Công ty công nghệ Hữu Đoàn là công ty nơi Ninh Phục làm việc. Nhưng hiện nay, nó đã trở thành một trong những công ty con thuộc tập đoàn MAE.

Thời Hoài Chi nhướng mày, đưa ra một lời đề nghị khách quan: “Nếu em muốn tránh bị nghi ngờ hoặc không muốn làm việc ở tập đoàn MAE, thì có thể trực tiếp nộp đơn xin từ chức đến Phòng Nhân sự.”

“…”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, Ninh Phục không còn gì để nói.

Nhưng chủ động từ chức? Cô không muốn bỏ cuộc.

Nếu chủ động từ chức thì sẽ mất hết thâm niên, không cần phải nghĩ đến chuyện bồi thường N+1 hay N+2. Thời Hoài Chi đúng là là một nhà tư bản có lòng dạ hiểm ác.

Nếu muốn từ chức, cô phải đợi công ty tự nguyện sa thải.

Chẳng phải chỉ là đổi địa điểm làm việc thôi sao.

Trong công ty, Thời Hoài Chi và cô là người xa lạ.

Ninh Phục ôm túi xách, ánh mắt nhìn về phía bên kia cửa sổ, không để ý tới anh.

Thời Hoài Chi nghiêng người nhìn gò má cô, hơi nhếch môi nhưng không nói gì.

Sau đó, công ty được mua lại, bộ phận được chỉnh đốn và cải cách lại, một phần hoạt động kinh doanh của công ty được sáp nhập vào trụ sở của tập đoàn MAE , Ninh Phục cùng đồng nghiệp cũng được điều động sang bộ phận dịch thuật

Sau đó hàng loạt chuyện đã xảy ra.

Đây chính là cách câu chuyện bắt đầu.

*

Ký ức kết thúc ở đây, Ninh Phục tìm kiếm một loạt từ khóa trên trang di động.

[Làm thế nào để công ty chủ động sa thải.]

[Làm thế nào để đối phương chủ động đề xuất ly hôn.]

[Làm thế nào để bắt được nhược điểm của đối thủ.]

[Làm thế nào để thành công khiến đối phương tự động rời khỏi nhà thành công.]

[Làm thế nào……]

Cô cứ gõ rồi lại xóa đi và khi định thần lại, cô mới nhận ra mình đang gõ gì.

[Ăn xong sạch sẽ rồi lau sạch, rồi vô trách nhiệm chạy trốn, Thời Hoài Chi quả thực là một tên khốn kiếp, một tên tư bản máu lạnh, một tên lòng dạ hiểm độc, một tên tư bản không có lương tâm, không tim, không phổi, còn tệ hơn cả một tên khốn…]

Tranh thủ thời gian xóa bỏ nó.

Đã gần mười giờ, Ninh Phục tắt màn hình điện thoại, vén chăn ra khỏi giường.

Cô vào phòng tắm rửa ráy rồi bước ra khỏi phòng.

Ngoài phòng, Ninh Tiểu Trà đang chạy quanh đuổi theo một cuộn len, chạy tới chạy lui.

“Meo.” Nó nhìn thấy Ninh Phục liền gọi cô, đẩy cuộn len tới mời cô cùng chơi.

Hành động dễ thương đó làm lòng cô mềm nhũn.

Ninh Phục quỳ xuống xoa đầu mèo con, cảm thấy tâm tình của mình đã tốt hơn rất nhiều.

“Bé ngoan, mẹ yêu con.”

“Meo!”

Ninh Phục đặt Ninh Tiểu Trà xuống, đi xuống lầu.

Trong phòng khách tầng một, Thời Hoài Chi đang ngồi trên ghế sô pha, xem tài liệu, mặc quần áo ở nhà, trên người không dính khói lửa nhân gian. Nghe được phía cầu thang có động tĩnh, anh ngước mắt lên “Tỉnh rồi à?”

Không biết vì sao, Ninh Phục không khỏi tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh.

Đặc biệt là khi cô nghĩ về trải nghiệm bi thảm của chính mình.

Ọc…Ọc…Vừa định nói, bụng cô đột nhiên phát ra hai tiếng.

Ninh Phục theo bản năng che bụng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác xấu hổ.

“Có đói không?” Ánh mắt Thời Hoài Chi rơi vào bụng của cô.

“Không, không có!” Vành tai Ninh Phục hơi ửng đỏ, nhưng cô không chịu thừa nhận. Tối hôm qua đã tiêu hao rất nhiều sức lực, ngủ đến bây giờ tự nhiên thấy đói bụng.

Thời Hoài Chi nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng của cô, cười khẽ một tiếng, đứng dậy đi về phía phòng bếp.

Ninh Phục giật mình, nhìn thấy anh đang bận rộn ở trong bếp.

Một lúc sau, một chiếc bánh mì kẹp trứng và một ly sữa ấm được đặt lên bàn.

Anh ngước mắt lên nhìn cô: “Mặc dù đã gần trưa rồi nhưng em vẫn nên ăn chút gì đó cho no bụng đã.”

Nói xong, anh ngồi lại trên ghế sofa và nhặt tập tài liệu lên.

Ninh Phục đứng một lúc rồi chậm rãi bước tới. Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn bữa sáng trước mặt, trong lòng có chút cảm động.

Thật hiếm khi anh không cười nhạo cô.

Cô cầm chiếc bánh sandwich lên và thưởng thức bữa sáng, thỉnh thoảng liếc nhìn Thời Hoài Chi trên ghế sofa.

Anh cẩn thận lật qua các tài liệu trên tay và thỉnh thoảng cầm bút ghi chú.

Người ta nói rằng đàn ông trông đẹp nhất khi họ làm việc chăm chỉ, và câu nói này rất đúng.

Ánh sáng mặt trời vừa đủ, phát họa hình dáng như được điêu khắc của anh.

Nhìn bộ dáng chăm chỉ làm việc của anh, suy nghĩ của Ninh Phục dần trôi đi.

Trước khi kết hôn, cô và Thời Hoài Chi chỉ gặp nhau có hai lần, ngoại trừ vụ tai nạn đêm đó, có thể nói giữa anh và cô không có tình yêu.

Nếu phải dùng một tính từ để miêu tả mối quan hệ của họ thì đó sẽ là “vợ chồng plastic”.

Sau khi kết hôn, cô ngày càng hiểu rõ hơn về con người của anh.

Dưới bộ dáng đẹp trai đó, là một con người xấu xa.

Nếu biết sự thật này sớm hơn thì cô đã không bị tên khốn này lừa…

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm cô thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Ninh Phúc nhìn ID người gọi rồi nhấc máy.

Điện thoại vừa kết nối, Tưởng Như Tinh liền lo lắng hỏi: “Ninh Ninh, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao.” Ninh Phục nghi hoặc hỏi: “Sao vậy?”

Tưởng Như Tinh nói: “Sao tớ lại nhớ hôm qua cậu say rượu, lên xe của một người đàn ông xa lạ, bị người ta bắt đi… Chỉ là ảo giác của tớ hay tớ đang nằm mơ?”

“Cậu nhất định là đang nằm mơ, hôm qua không có chuyện gì xảy ra cả.” Ninh Phục cắn một miếng bánh mì, bình tĩnh nói: “Hơn nữa giấc mơ và hiện thực đối lập với nhau.”

“Đúng vậy, nhưng hình như tớ không nhớ tối hôm qua tớ về nhà bằng cách nào. Hôm qua tớ say rượu à? Cậu đưa tớ về đúng không?” Tưởng Như Tinh hỏi: “Này, sáng nay tớ tỉnh dậy liền có cảm giác đau đầu.”

Ninh Phục lén nhìn Thời Hoài Chi một cái, thấy anh không có phản ứng, liền nhỏ giọng nói: “Ừ, hôm qua tớ đưa cậu về nhà.”

“Hôm qua tớ có nói liên thiên gì không?” Tưởng Như Tinh thăm dò hỏi.

“Hôm qua cậu đã nói rất nhiều chuyện vô nghĩa.”

“Hôm qua tớ đã nói gì?” Tưởng Như Tinh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Ninh Phục nửa đùa nửa thật: “Cậu nói cho tớ biết tất cả mật khẩu thẻ ngân hàng của cậu.”

Tưởng Như Tinh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Ninh Phục tò mò “Cậu không sợ tớ chuyển toàn bộ số tiền trong thẻ ngân hàng của cậu đi sao?”

Tưởng Như Tinh cũng không để ý: “Không sao cả, chỉ cần không phải quá khứ đen tối của tớ là được.”

“Tớ đùa cậu đấy.” Ninh Phục nói: “Cậu không nói cho tớ biết mật khẩu thẻ ngân hàng, nhưng cậu lại ôm hàng rào vườn hoa trong bar và hét lên rằng cậu sẽ đưa ông chủ của mình đến bãi rác và cậu thậm chí còn phấn khích biểu diễn đoạn ‘Trẫm vẫn có thể uống’.”

Bên kia điện thoại, Tưởng Như Tinh trầm mặc một lúc: “Chị em, chuyện này cậu có thể hoàn toàn quên đi được không?”

“A, cái này.” Ninh Phục có chút xấu hổ: “Nếu không phải mất trí nhớ, muốn quên đoạn ký ức đó có chút khó khăn?”

Tưởng Như Tinh nói: “Ngày mai tớ mời cậu đi suối nước nóng, chỗ này có rất nhiều tiểu thịt tươi đẹp trai!”

“Được!” Ninh Phục đồng ý: “Vậy thì, ngày mai….”

“Khụ.” Thời Hoài Chi đột nhiên ho khan.

Ninh Phục sững sờ.

Thôi chết, cô quên mất ở đây còn có một người khác.

Cô nhanh chóng sửa lời: “Không được, không được, tuần này tớ không rảnh. Hẹn hôm khác nhé.”

“Được rồi, vậy khi nào cậu có thời gian hãy cho tớ biết, để tớ còn đặt vé.”

Tưởng Như Tinh tựa hồ chú ý tới cái gì, nghi hoặc hỏi: “Chị em, hình như ở chỗ cậu có người khác?”

“Không, không phải.” Ninh Phục theo bản năng liếc trộm Thời Hoài Chi, hạ giọng nói: “Chỉ có tớ ở đây thôi, sao có thể còn có người khác?”

Thời Hoài Chi nhìn tài liệu trong tay, chậm rãi nói: “Em đã hứa với ba ngày mai sẽ về nhà, đừng quên.”

Tựa hồ như đó chỉ là một lời nhắc nhở thông thường.

“Tại sao tớ lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông?” Tưởng Như Tinh giống như một chiếc radar mini nhạy bén, ngay lập tức bắt được giọng nói đó.

“Là tiếng TV, là Ninh Tiểu Trà đè vào điều khiển từ xa.” Ninh Phục vội vàng giải thích, quay đầu trừng mắt Thời Hoài Chi.

“Meo!” Nghe được Ninh Phục gọi, Ninh Tiểu Trà từ lầu hai lao xuống.

Thời Hoài Chi thu hồi ánh mắt, khóe môi nở nụ cười.

Ninh Phục biết anh nhất định là cố ý.

“Phải không?”

Tưởng Như Tinh cũng không đào sâu thêm nữa, sau đó kể cho cô nghe chuyện ngày hôm qua: “Nói đến đây, hình như hôm qua tớ đã mơ thấy bạn trai cũ.”

Ninh Phục cẩn thận suy nghĩ một chút: “Hả? Phi công trẻ bám người lần trước?”

“Chính là anh ấy.” Tưởng Như Tinh nói: “Hôm qua tớ nằm mơ thấy anh ấy khóc lóc cầu xin tớ đừng chia tay. Quả nhiên hôm qua tớ uống quá nhiều, may mắn đó chỉ là một giấc mơ.”

“Nhân tiện, nói về…”

Ninh Phục ngắt lời: “Như Tinh, tớ còn có việc phải xử lý, lát nữa nói chuyện.”

“Được rồi, nói chuyện sau nhé.”

Ninh Phục vội vàng cúp điện thoại, quay đầu nhìn người trên sô pha: “Thời Hoài Chi, vừa rồi là anh cố ý sao?”

Thời Hoài Chi buông tài liệu trong tay xuống, hỏi: “Ai gọi đến vậy?”

Ninh Phục nói: “Bạn tốt của tôi, Tưởng Như Tinh, không phải anh đã gặp cô ấy sao?”

“Cô gái đi cùng em ở quán bar tối qua?” Thời Hoài Chi nhướng mày.

Nhắc đến quán bar, Ninh Phục cảm thấy có chút chột dạ, không nhịn được mà giải thích: “Cô ấy vừa mới kể cho tôi nghe về bạn trai cũ của cô ấy.”

“Ồ.” Thời Hoài Chi không có hứng thú đáp lại.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, Ninh Phục chợt tò mò: “Nếu chia tay, anh có cầu xin đối phương quay lại không?”

Thời Hoài Chi không chút do dự nói: “Không.”

Câu trả lời này như cô dự đoán.

Nhưng giây tiếp theo, anh lại bổ sung: “Sẽ không có chuyện đó xảy ra.”

Ninh Phục: “…” Đây quả thực là câu trả lời của Thời Hoài Chi.

Ninh Tiểu Trà chạy tới cọ cọ vào chân cô.

Ninh Phục không nói thêm gì nữa, cúi người bế nó lên, vuốt phẳng bộ lông của nó rồi cho uống sữa.

Sau khi cô ăn sáng xong, Thời Hoài Chi thong thả nói: “Đã gần trưa rồi, em không làm việc sao?”

Ninh Phục tức giận sửa lại: “Thời tổng, đừng quên hôm nay là cuối tuần, tôi không tăng ca, xin đừng chiếm dụng một giây nào trong ngày nghỉ của tôi.”

“Không, tôi đang nói về “kế hoạch trù bị dự án” của em.” Thời Hoài Chi tựa lưng vào ghế sofa, nhàn nhã nhìn cô: “Hình như gọi là gì nhỉ, vọng tưởng tổng đài 108 đêm?”

Ninh Phúc đột nhiên có phản ứng.

Suýt nữa cô quên mất, cô ấy đã hứa với biên tập là sẽ nộp bản thảo trước thứ sáu tuần sau.

Cô nhanh chóng đặt Ninh Tiểu Trà xuống đất, khiến nó bất mãn kêu lên một tiếng “Meo”.

Ninh Phục vội vàng trở về phòng, lấy bản thảo trong túi, mở laptop của mình ra.

Cô tranh thủ khởi động máy, không có phản ứng gì. Laptop hết pin?

Cô nhanh chóng cắm điện nguồn vào nhưng vẫn không có phản ứng.

Không thể nào? Lúc này, laptop lại bị hỏng?

Ninh Phúc cầm lấy tập bản thảo quay trở lại tầng một: “Thời Hoài Chi, tôi muốn mượn của anh…”

Cô nhanh chóng bước tới trước mặt anh thì đột nhiên Ninh Tiểu Trà từ bên cạnh lao ra, cọ vào chân cô.

Ninh Phục không nhịn được cười, nhanh chóng xoay người tránh con mèo. Không ngờ cô lại đạp hụt, không tự chủ mà ngã về phía trước.

Cô liền rơi vào ngực thời Hoài Chi .

Ánh mắt họ bỗng chạm nhau.

Cô choáng váng.

Mắt Thời Hoài Chi hiện lên ý cười, khóe miệng nhếch lên: “Mới sáng sớm đã lao vào trong ngực của tôi rồi? Ngủ nữ sĩ?”

“…”

Trong chốc lát, tình cảm vừa nảy sinh trong bữa sáng, còn chưa nảy mầm hoàn toàn đã tan thành bọt nước.
« Chương TrướcChương Tiếp »