Chương 11

“Ai, ai nhào vào ngực của anh? Rõ ràng là anh cản đường tôi.”

Tai Ninh Phục nóng lên, không biết là tức giận hay là khó chịu.

“Ồ?” Thời Hoài Chi hơi nhướng mày, có chút nghi hoặc: “Bình thường Ngủ nữ sĩ đặt sofa ở giữa lối đi à?”

Ninh Phục không nhịn được muốn xé miệng cái miệng của anh xuống, hít sâu một hơi: “Thời tổng, anh có thể đừng nhắc đến biệt danh này không?”

“Nếu không phải mất trí nhớ, muốn quên đoạn ký ức đó có chút khó khăn?” Thời Hoài Chi nhếch khóe miệng lên, giọng điệu gây khó dễ.

Ninh Phục:? ? ?

Đây không phải là lời cô nói với Tưởng Như Tinh sao?

“Anh đã lén nghecuộc điện thoại của tôi.” Cô hỏi.

Thời Hoài Chi đặt tài liệu lên bàn, sửa lại: “Có thể quang minh chính đại nghe được thì không gọi là nghe lén.”

“…”

Tên khốn xấu xa.

Từ khi kết hôn, cô không bắt được nhược điểm nào của anh, nhưng anh lại bắt được rất nhiều nhược điểm của cô.

Ninh Phục nghiến răng, cố gắng cười giả tạo: “Vậy xin hỏi Thời tổng, anh muốn tôi phải làm gì mới bằng lòng quên đi biệt danh này?”

Thời Hoài Chi nhướng mày, tùy ý cười nói: “Em cùng bạn thân trò chuyện vui vẻ như vậy? Thế làm sao đến chỗ tôi lại không biết phải xử lý thế nào?”

Ninh Phục lập tức ý thức được: “Anh muốn tôi phải làm gì?”

Thời Hoài Chi không trả lời thẳng mà lại hỏi: “Bây giờ em hỏi tôi với tư cách gì?”

“Đương nhiên…” Ninh Phục ngửi thấy có cái gì đó không bình thường: “Việc này xảy ra trong giờ làm việc, tôi đương nhiên hỏi với tư cách nhân viên.”

“Nếu em là nhân viên, công ty có quy định không cho phép nhân viên lén lút nhận hoặc đưa hối lộ.” Thời Hoài Chi nghiêm túc nói.

“Hiện tại chúng ta không ở công ty.”

“Vậy bây giờ….” Thời Hoài Chi dừng lại, nhìn cô với ánh mắt thâm thúy: “Em lấy thân phận bà Thời để nói với tôi phải không?”

Bà Thời.

Anh cố tình hạ giọng. Xưng hô này lọt vào tai cô, khiến trái tim cô run rẩy không thể giải thích được.

Trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm tre xanh dễ chịu. Qua lớp vải mỏng, cô có thể cảm nhận rõ nét nhiệt độ cơ thể anh.

Trong không gian yên tĩnh như vậy, tiếng tim đập cũng rất rõ ràng.

Hơi thở hai người mập mờ quấn quýt nhau, cô chỉ cần cúi đầu xuống là có thể chạm vào mặt anh.

Đồ chết tiệt này đang ám chỉ gì vậy?

Hai má Ninh Phục đỏ bừng. Chuyện tiếp theo xảy ra không cần nói cũng biết.

Nhưng cô chống lại sự cám dỗ, quay mặt đi, không muốn bị lừa: “Hôm qua anh còn thấy chưa đủ sao?”

“Hôm qua? Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi chỉ muốn thử nghiệm chuyện trước đây em làm với tôi là như thế nào?” Thời Hoài Chi mỉm cười ghé sát vào tai cô thì thầm: “Ngủ xong bỏ chạy là cảm giác như thế nào? Ngủ nữ sĩ.”

Đào một cái hố đem chôn tên chó chết này ngay bây giờ.

Không, hãy kiên nhẫn, hãy kiên nhẫn.

Lúc này nội tâm Ninh Phục đang giằng co.

Cảm nhận được người trong ngực cứng ngắc, Thời Hoài Chi cười nhẹ buông tay cô ra: “Có vẻ như em đã hiểu lầm.”

Ninh Phục sửng sốt, có chút nghi hoặc: “Hiểu lầm cái gì?”

Thời Hoài Chi ngữ khí lười biếng: “Không ngờ lợi ích em nghĩ tới hóa ra lại là loại chuyện này.”

A? Ninh Phục trong lòng chậm rãi dấy lên một dấu hỏi chấm.

Không phải là nó?

Thời Hoài Chi uể oải tựa lưng vào ghế sô pha, bình tĩnh nói: “Được rồi, tôi biết em nóng lòng, nhưng ở đây có trẻ con, em đừng làm như thể… đang đói khát, nếu không em đang dạy hư nó.”

Anh giơ tay cài lại cúc áo, liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Trà rồi ném cho cô một ánh mắt: “Tôi biết em thèm khát thân thể của tôi”.

Ninh Phục: ? ?

Ninh Phục: ? ? ?

Không hiểu sao lại đội một chiếc mũ lớn lên đầu cô, cô cảm thấy mình thật oan uổng: “Tôi đói khát ở đâu?”

Thời Hoài Chi chậm rãi nói: “Không phải là lễ kỷ niệm thành lập năm năm của chi nhánh sao?”

Ninh Phục nghe vậy, liền cảm thấy cảm thấy chột dạ, lỗ tai đỏ bừng, khí thế bị yếu đi: “Đêm đó tôi chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Thời Hoài Chi nhướng mày.

Cô không thể giải thích nó.

Quả nhiên vẫn nên đem chôn tên khốn khϊếp này đi!

“Meo!”

Ninh Tiểu Trà tưởng rằng hai người bọn họ đang chơi trò xếp người nên liền nhảy lên ghế sofa, chen vào giữa, muốn tham gia trò chơi cùng với họ.

Ninh Phục lúc này mới nhớ ra mục đích xuống lầu tìm anh, tức giận đứng dậy khỏi ghế sofa, giọng điệu cứng ngắc nói: “Anh có thể cho tôi mượn laptop được không, máy tính của tôi hỏng rồi, không mở được.”

Thời Hoài Chi lại cầm tập tài liệu trên bàn, khóe mắt nhìn thấy đôi má ửng đỏ của cô, nhếch môi cười: “Trong phòng làm việc của tôi, em có thể tùy ý sử dụng. Mật khẩu là 8 số 1.”

Trước khi rời đi, Ninh Phục bế mèo lên nhét vào ngực anh: “Trông chừng nó thật kỹ.”

Cô ấy nhanh chóng bước đi, để lại Thời Hoài Chi và Ninh Tiểu Trà ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

“Meo.” Ninh Tiểu Trà gọi anh.

Thời Hoài Chi xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, ngước mắt nhìn về phía cầu thang, cười nhạt.

*

Ninh Phục nhanh chóng đi lên tầng hai, đi tới thư phòng, trên bàn tìm thấy laptop của Thời Hoài Chi.

Cô cắm điện vào, mở máy và nhập mật khẩu.

Cô tạm thời không muốn nhìn thấy tên khốn kia nên ngồi ở trong thư phòng làm việc.

Ninh Phục quét mã QR trên điện thoại di động để đăng nhập WeChat trên laptop, gửi một tin nhắn vào group chat Nhà tư bản Dark Shark.

Phục Linh thích câu cá: [Nhà tư bản quả thực đều là những kẻ có lòng dạ đen tối.]

Tưởng Như Tinh nhanh chóng trả lời tin nhắn.

Ngôi sao không muốn làm thêm giờ: [Sao vậy?]

Ngôi sao không muốn làm thêm giờ: [Không phải cậu vừa hoàn thành dự án sao? Ông chủ biếи ŧɦái của cậu lại bắt cậu tăng ca à?]

Phục Linh thích câu cá: [Còn khó chịu hơn cả bị bắt tăng ca.]

Ngôi sao không muốn làm thêm giờ: [Có được trả thêm tiền ngoài giờ hoặc được tiền thưởng không?]

Phục Linh thích câu cá: [Không.]

Phục Linh thích câu cá: [Khả năng tớ phải đền bù cho anh ta.]

Ngôi sao không muốn làm thêm giờ: “? ? ?”

Ngôi sao không muốn làm thêm giờ: [Sao thế được, cuối tuần tăng ca không được trả thêm tiền? Ngay cả ông chủ biếи ŧɦái của tớ cũng không quá đáng như thế.]

Có khác gì phải tăng ca đâu. Ai bảo cô bị người ta nắm thóp?

Vẻ mặt Ninh Phục cay đắng.

Phục Linh thích câu cá: [Không nói nữa, tớ phải làm việc.]

Tưởng Như Tinh trả lời cô bằng emoji “sờ đầu”.

Trong ngày nghỉ hiếm hoi, cô vẫn phải gấp rút hoàn thành bản thảo.

Ninh Phục mở tài liệu ra, toàn thân cô đều cảm thấy khó chịu.

Nhưng không còn cách nào khác, cô mở tài liệu ra, in ra giấy và bắt đầu làm việc.

Không biết tại sao, khi dịch lời thoại của nam chính, trong đầu cô không khỏi nghĩ đến giọng nói lạnh lùng của Thời Hoài Chi, làm cho cô ngượng ngùng khi đọc tựa đề của cuốn sách.

“Trên cơ thể em đã có dấu ấn độc quyền của anh. Em chỉ có thể mãi mãi thuộc về anh. Bất luận em trốn đi đâu, anh cũng có thể tìm thấy em. Em không thể trốn thoát.”

Sau đó, cô không khỏi nhớ đến khuôn mặt của anh.

…Không thể phiên dịch được.

Ninh Phục buồn bực. Cô dứt khoát ngừng làm việc, đóng tài liệu, gấp lại quyển sổ. Được rồi, việc này hãy để đến thứ hai rồi làm.