Chương 12

Hôm sau, Ninh Phục bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Cô theo thói quen lấy điện thoại ra xem giờ, rồi cô chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật.

Bây giờ vẫn chưa tới tám giờ.

Vẫn còn sớm nên cô nán lại giường một lúc rồi mới đứng dậy tắm rửa.

Sau khi xuống lầu ăn sáng, cô cùng Thời Hoài Chi lên đường đến biệt thự Minh Hải.

Trước khi kết hôn, Ninh Phục vẫn luôn sống ở đây.

Sau khi kết hôn, cô ít về nhà hơn.

Kể từ khi kết hôn, ngoài nhà tân hôn của cô và Thời Hoài Chi, cô thường xuyên sống trong căn hộ nhỏ của riêng mình.

Căn hộ đó là món quà ba Ninh tặng cô khi cô được nhận vào trường Đại học Ngoại ngữ A.

Trong suốt bốn năm đại học, cô không sống ở đó nhiều nhưng nó đã trở thành nơi cô ở thường xuyên sau khi cô kết hôn.

Xe dừng trước cửa Ninh gia.

Sau khi xuống xe, Ninh Phục chủ động nắm lấy tay Thời Hoài Chi, cùng anh diễn một cặp vợ chồng son.

Trước mặt người lớn, vẫn nên để cho anh chút mặt mũi.

Hai người nắm tay nhau bước vào trong. Nghĩ tới cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ ngày hôm qua, cô cảm thấy có chút không yên lòng, cô đến gần Thời Hoài Chi, hạ giọng: “Thời tổng, đợi lát nữa chúng ta hợp tác nhau vui vẻ?”

Ánh mắt của cô hàm chứa sự cảnh báo.

Hàm ý là trước mặt người lớn đừng nói hươu nói vượn.

Thời Hoài Chi nhìn cô, im lặng mỉm cười, không nói gì, sau đó anh tự nhiên vòng tay qua eo cô, kéo cô vào lòng.

“Này!”

Ninh Phục sửng sốt, lại nghe được giọng nói của anh lọt vào tai cô: “Em không phải muốn hợp tác sao?”

Cô không còn cách nào khác ngoài việc để anh ôm tiến về phía trước.

Vừa ngẩng đầu lên, cô chợt nhìn thấy có người đang đứng dưới bóng cây trong sân.

Là một chàng trai trẻ với khuôn mặt nghiêm nghị và trông có phần giống Ninh Phục. Khí chất của anh trông khá lạnh lùng, nhưng loại lạnh lùng này không giống với sự lạnh lùng của Thời Hoài Chi.

Người kia ngước mắt lên, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua tròng kính của anh, khiến đôi mắt sau kính càng sâu và tối hơn.

Khi ánh mắt chạm nhau, Ninh Phục giật mình dừng lại: “Anh.”

Cô lập tức rút tay lại, ngạc nhiên đi về phía anh: “Anh về nước khi nào vậy?”

Ánh mắt của người đàn ông rơi vào người phía sau cô, ánh mắt không có thiện cảm, lạnh lùng nói: “Thời Hoài Chi.”

Thời Hoài Chi bình tĩnh đón lấy ánh mắt của anh, mỉm cười: “Xin chào, anh.”

Người đàn ông trẻ tuổi trước mặt chính là anh trai Ninh Phục, Ninh Thành Lận.

Ninh Thành Lận sắc mặt lạnh lùng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Xưng hô này của Thời tổng, tôi nhận không nổi.”

Ninh Phục ngửi thấy mùi thuốc súng dị thường, nhưng chưa kịp nói chuyện đã bị Ninh Thành Lận kéo đi.

Thời Hoài Chi cũng không để ý, đi theo hai anh em họ, nhàn nhã, thoải mái như trở về nhà của mình.

Ninh Phục đi bên cạnh Ninh Thành Lận: “Anh, anh về khi nào vậy?”

Sắc mặt Ninh Thành Lận dịu đi: “Anh về hai ngày trước.”

Trở về nhà cũ, Ninh Phục nhanh chóng thả lỏng tinh thần cộng với việc đã lâu không gặp Ninh Thành Lận nên cùng anh nói chuyện rất nhiều.

Ninh Thành Lận kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của em gái mình. Nhưng đối mặt với Thời Hoài Chi, sự kiên nhẫn của anh hiển nhiên không có nhiều như vậy.

Anh hơn Ninh Phục ba tuổi. Hai anh em lớn lên cùng nhau và luôn có mối quan hệ tốt đẹp. Hai năm qua, anh bận học cao học ở nước ngoài, ít để ý đến chuyện ở nhà thì đột nhiên biết tin em gái sắp lấy chồng, anh không tin.

Sau khi liên lạc với ba Ninh, anh mới nhận ra chuyện nực cười này lại là sự thật.

Anh nhanh chóng nộp đơn xin tốt nghiệp sớm và vội vã quay trở lại sau khi bảo vệ luận án.

Anh không có ấn tượng tốt với Thời Hoài Chi, người đã đột nhiên cướp mất em gái anh.

Thành kiến này vẫn tiếp tục kéo dài đến bàn ăn.

Ninh Thành Lận giống như là cố ý, nhanh tay gắp hết thức ăn mà Thời Hoài Chi định gắp.

Thời Hoài Chi buông đũa, nhìn anh: “Anh, anh có thành kiến với em sao?”

“Đừng gọi tôi thân thiết như vậy.” Ninh Thành Lận nhìn anh, lạnh lùng nói: “Thời tổng lớn hơn tôi mấy tháng, tiếng anh này tôi không dám nhận.”

Ninh Phục cảm giác được trong không khí có mùi thuốc súng càng ngày càng đậm, lại nghe thấy mẹ Ninh cười nói: “Hoài Chi, con đừng để ý tới Ninh Thành Lận, nó vốn là như vậy, nó có lẽ còn nhớ rõ hồi trung học con cướp đi vị trí thứ nhất của nó.”

Trung học phổ thông? Vị trí thứ nhất?

Ninh Phục bắt được trọng điểm, lập tức kinh ngạc: “Các anh trước đây quen biết sao?”

Thời Hoài Chi nhìn thẳng về phía Ninh Thành Lận, cười nói: “Anh và anh vợ đều học cùng lớp cấp 3.”

“À” Ninh Thành Lận cười lạnh nói: “Đúng vậy, anh quen biết Thời tổng nhiều năm như vậy, không ngờ Thời tổng lại là… loại người này.”

Thời Hoài Chi hơi nhướng mày.

Ba Ninh không vui mắng: “Được rồi, Thành Lận, cả nhà đang ăn cơm vui vẻ, con bày sắc mặt kia với ai vậy?”

Ninh Thành Lận hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.

Ba Ninh và Thời Hoài Chi lại nói về những chuyện khác.

Ba Ninh nói: “Hoài Chi, tháng này con đi công tác vất vả rồi.”

“Đi công tác?” Thời Hoài Chi dừng lại.

“Con và Phù Phù dạo đây không thấy về, ta nghe Phù Phù nói rằng gần đây con không rảnh vì đang bận theo đuổi một dự án mới. Dự án tiến triển thuận lợi chứ?”

Động tác gắp thức ăn của Ninh Phục khựng lại. Hỏng bét, sao cô lại quên mất chuyện này! Cô nắm chặt đũa cúi đầu ăn, giả vờ bình tĩnh.

Thời Hoài Chi liếc cô một cái, bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, cười nói: “Vẫn tốt ạ, may mắn là giờ dự án đã bước vào giai đoạn cuối cùng.”

Cô không ngờ anh hợp tác, Ninh Phục có chút kinh ngạc nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Thế là tốt rồi. Ta còn lo lắng rằng hai đứa lại cãi nhau.”

Thời Hoài Chi lấy một chiếc cánh gà bỏ vào bát Ninh Phục, tự mình gánh hết trách nhiệm: “Khoảng thời gian gần đây con bận công việc nên đã bỏ bê Phù Phù. Sau này con sẽ dành nhiều thời gian hơn để ở bên cô ấy.”

Ninh Phục phối hợp quay sang nhìn anh mỉm cười, trong lúc nhất thời cô có ảo giác rằng bọn họ quả thực yêu nhau.

Mẹ Ninh cũng cười và nói: “Tính cách của Phù Phù chúng ta hiểu rõ nhất. Nó có tính tình nghịch ngợm, thích chơi đùa, bị bố mẹ chiều hư. Con càng phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.”

Thời Hoài Chi nhìn cô, ôn nhu nói: “Không sao ạ, Phù Phù như vậy là được rồi, không cần thay đổi, con nguyện ý vĩnh viễn bảo vệ cô ấy bình an.”

Anh nói như thể cô vẫn đang vui vẻ ở bên ngoài nhưng anh vẫn ở nhà và chung thủy chờ cô về.

Mẹ Ninh nhìn anh với vẻ trìu mến: “Hoài Chi, con đã vất vả rồi.”

Ninh Phục có chút bối rối, không kịp phản ứng. Không phải, tên khốn Thời Hoài Chi đó lại cho cô một nhân cách khác.

*

Bữa ăn kết thúc một cách khó khăn.

Sau bữa tối, ba Ninh và Thời Hoài Chi vào phòng làm việc để bàn bạc.

Ninh Thành Lận kéo Ninh Phục sang một bên, hai anh em thì thầm.

“Phù Phù, em ở trước mặt tên Thời Hoài Chi đó có ổn không?” Khi không có ai, Ninh Thành Lận đã biến thành một con chó giữ nhà.

Ninh Phục nói: “Không sao đâu ạ, anh đừng như vậy, em còn tưởng anh bị xuyên qua.”

Ninh Thành Lận đắc ý nói: “Không có, ngày hôm qua anh đã ở trước gương tập luyện tập.”

“…” Trong giây lát Ninh Phục im lặng.

“Nhưng mà anh, anh cùng tên khốn Thời Hoài Chi kia…” Cô dừng lại: “Là bạn cùng lớp à? Sao em chưa từng nghe anh nhắc đến?”

Ninh Thành Lận không ngờ em gái hỏi như vậy: “Cái này không có gì đáng nói, lúc đó anh và hắn không học chung lớp, cũng không quen nhau.”

Giọng điệu có chút cứng nhắc. Anh không muốn nhắc tới nữa, Ninh Phục cũng không tiếp tục hỏi.

Vẻ mặt Ninh Thành Lận nghiêm túc: “Em cùng Thời Hoài Chi xảy ra chuyện gì vậy?”

Ninh Phục nhún nhún vai: “Chính là như anh thấy đấy, là liên hôn thương nghiệp.”

Nghe cô thuật lại ngắn gọn, Ninh Thành Lận cau mày nói: “Hắn làm sao có thể đưa ra yêu cầu như vậy?”

“Ai biết được?” Ninh Phục thản nhiên nói: “Dù sao, em cũng chỉ là cùng anh ta trước mặt ba mẹ đóng vai vợ chồng son mà thôi.”

Thời Hoài Chi cầu hôn nhà họ Ninh, nếu là vì tình yêu thì cô không tin.

Tư bản trục lợi, những năm qua ở cạnh ba Ninh nên cô cũng mưa dầm thấm đất, cô cũng biết rằng “lợi nhuận” là thứ các doanh nhân coi trọng nhất.

“Vậy em sẽ không thích tên Thời Hoài Chi kia đúng không?” Ninh Thành Lận đột nhiên hỏi một câu.

Tim Ninh Phục đập lỡ một nhịp, vội vàng nói: “Sao, sao có thể? Em chỉ cảm thấy gương mặt của anh ta không tệ, có thể miễn cưỡng chấp nhận được.”

“Vậy thì tốt, lòng dạ tên Thời Hoài Chi sâu không thấy đáy, em ngàn vạn lần đừng rơi vào.”

Ninh Thành Lận cau mày nói tiếp: “Hơn nữa, sau khi kết hôn, hắn cũng không muốn công khai quan hệ, hắn có ý gì?”

Ninh Phục cảm thấy chột dạ: “Ồ, thế này không phải không tốt sao?”

Ninh Thành Lận đầy tức giận nói: “Tốt cái gì? Không hôn lễ, không công khau quan hệ, có nghĩa căn bản là hắn không có ý định thừa nhận mối quan hệ này. Hắn đem em trở thành cái gì?”

Lời này như chiếc boomerang, quay ngược lại đâm thẳng vào tim cô.

“Thật là một kẻ cặn bã!”

“Làm sao ba có thể đáp ứng điều kiện vô lý như vậy?” Ninh Thành Lận cau mày, cực kỳ không hiểu: “Phù Phù yên tâm, anh sẽ không để em bị thiệt.”

Ninh Phục cảm thấy vô số mũi tên cắm vào đầu gối. Cô ho nhẹ, giấu đi ánh mắt chột dạ: “Anh, thật ra những cái này cũng không quan trọng, dù sao sớm muộn ……”

“Đã đến giờ về nhà rồi, bà Thời.”

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, làm Ninh Phục giật mình trở lại hiện tại.

Sống lưng Ninh Phục lạnh toát, cô vội vàng quay người lại. Thời Hoài Chi đứng ở phía sau cô, nhìn cô cười như không cười.

“Về nhà nào?” Ninh Thành Lận lập tức đứng ở phía trước Ninh Phục ngay lập tức phản ứng: “Đây là nhà của Phù Phù.”

Thời Hoài Chi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Ninh Phục.

Ninh Phục đành phải cắn răng nói: “Anh, ngày mai em phải đi làm, thật sự em phải về.”

Ninh Thành Lận thở một cách nặng nề, bất đắc dĩ buông tay ra, đồng thời liếc nhìn Thời Hoài Chi cảnh cáo: “Có vấn đề gì thì nhớ gọi cho anh.”

“Vâng ạ.”

Rời khỏi Ninh gia, hai người không nói với nhau câu nào.

Xe đi qua mấy ngã tư đèn đỏ, không một ai lên tiếng, không khí trong xe rất ngột ngạt.

Dựa vào lưng ghế, Ninh Phục cảm thấy vô cùng khó chịu. Cô cứ nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, giả vờ như đang ngắm cảnh bên ngoài.

“Có vẻ như em và anh trai có mối quan hệ khá tốt đấy.”

Thời Hoài Chi đột ngột hỏi, khiến Ninh Phục giật mình.

Cô nhanh chóng phản ứng lại, không khỏi nhếch lên khóe miệng: “Đương nhiên, quan hệ của tôi và anh trai vẫn luôn rất tốt.”

“Rất tốt.”

Bầu không khí dường như đã dịu đi, nhưng anh lại đổi chủ đề: “Bà Thời, em có phải nên giải thích một chút không?”

“Giải thích cái gì?” Khóe miệng Ninh Phục đột nhiên cứng đờ, ngữ khí có chút cứng ngắc.

Thời Hoài Chi cúi đầu sứa lại ống tay áo, thản nhiên hỏi: “Tôi đi công tác một tháng, đây là lý do mà em một tháng ba ngày không về nhà sao?”