Chương 13

Ngôi nhà mà anh đang nói đến tất nhiên là nhà ở khu Thiên Lộc Thủy.

Tháng trước, khi Thời Hoài Chi đi công tác hai ngày, Ninh Phục đã chuyển đến căn hộ nhỏ của cô. Khi ba Ninh hỏi thì cô nói rằng Thời Hoài Chi đang đi công tác một tháng.

Nhưng cô lại nói với Thời Hoài Chi rằng cô nhớ ba mẹ nên cô muốn về nhà sống một thời gian, khoảng thời gian này hai người ít liên lạc với nhau.

Ninh Phục có chút áy náy quay mặt đi: “Căn hộ đó không chỉ gần công ty, cũng rất gần ga tàu điện ngầm, đi làm cũng thuận tiện hơn.”

“Hơn nữa, tôi đã để lại con mèo lại cho anh rồi.”

Cô chớp mắt, cố gắng biện luận: “Nhìn vật nhớ người, anh có thể nhìn nó khi thấy nhớ tôi.”

“Nhìn vật mà nhớ người?” Thời Hoài Chi ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh nói: “Em xác định là nhìn thấy vật mà nhớ người, mà không phải là bỏ rơi chồng con sao?”

Bản thân thì phong lưu, vui vẻ, còn chồng ở nhà chịu trách nhiệm dọn phân mèo.

Cách hành xử như vậy trong một gia đình bình thường thật sự là quá đáng.

Nhưng họ không phải là một gia đình bình thường.

Nghĩ đến đây, Ninh Phục trở nên tự tin: “Chúng ta xuất hiện cùng một lúc, rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ không tốt, đây không là tránh cho anh bị hiềm nghi sao.”

“Công ty không cho phép chuyện tình trong công sở, Thời tổng không phải là anh tự ra cái quy định đấy sao?”

Thời Hoài Chi nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ đang cười mà như không cười: “Vậy, tôi còn phải cảm ơn Thời phu nhân đã thông cảm?”

Ninh Phục mở một nụ cười chân thành: “Không cần khách khí.”

Thời Hoài Chi nhìn thật sâu vào mắt cô, không nói gì.

Có vẻ như mọi chuyện đã êm xuôi.

Ting. Ting

Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Ninh Phục lấy điện thoại ra xem, một tin nhắn WeChat mới được gửi đến.

Cô mở khóa màn hình, nhấp vào WeChat, một hình đại diện siêu nhân Ultraman xuất hiện trên giao diện trò chuyện của cô.

Sứ giả quang の: [Phù Phù, anh xin lỗi, chính là người anh trai vô dụng của em đã khiến em phải chịu sự ủy khuất.]

Sứ giả quang の: [Nhưng em đừng sợ, chỉ cần có ánh sáng của công lý thì cái ác không thể thắng.]

Sứ giả quang の: [Phù Phù, em đã vất vả rồi, em hãy chờ anh, anh nhất định sẽ thay đổi nó! Dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình thì anh cũng sẽ chiến đấu! Em gái của anh, hãy để anh bảo vệ em!]

“…”

Ninh Phục nhìn tin nhắn Ninh Thành Lận nhắn cho mình, không nói nên lời.

Không hổ là anh trai cô, vừa mở miệng ra là như một kẻ bị bệnh.

Cũng không biết trong não anh trai cô có gì, mà viết một kịch bản hào môn cẩu huyết như thế.

Ninh Phục cất điện thoại di động, nhìn Thời Hoài Chi, anh tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Xe ô tô đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Khung cảnh đường phố chạy như bay ngoài cửa sổ, ánh sáng lướt qua, phản chiếu hình dáng hoàn hảo của anh được trên cửa sổ.

Anh dường như không có ý định nói chuyện với cô hay hỏi thêm câu hỏi nào nữa.

Ninh Phục nhìn gò má của anh, tựa hồ có chút không thể tin được.

Cái này là kết thúc chăng?

Anh sẽ không giận sao?

Nhưng cho đến khi trở về nhà, Thời Hoài Chi cũng không nhắc tới chuyện đó nữa.

Thái độ của anh với cô rất bình tĩnh và bình thường, thậm chí anh còn ăn tối với cô.

Anh không nhắc đến chuyện đó nhưng cô lại cảm thấy khó chịu.

Điều này hoàn toàn không giống với tính cách của anh.

Buổi tối, Ninh Phục đi ngang qua thư phòng, nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó: “Chuyện đất đai trước tiên hãy giải quyết nhẹ nhàng trước đã.”

Cô ngừng lại, tim đập thình thịch.

Thời Hoài Chi sắc mặt lạnh lùng, ngữ khí vô cảm: “Đối phương đã dám khıêυ khí©h, chắc chắn đã có chuẩn bị. Kinh phí không thành vấn đề, tôi chỉ quan tâm đến kết quả.”

Không phải anh đang nói về mảnh đất ở phía tây thành phố sao?

“Đối với tôi, việc tạm ngừng hợp tác chỉ là để kịp thời ngăn chặn tổn thất…”

Ninh Phục càng nghe càng sợ hãi.

Cô biết rằng một dự án đầu tư khổng lồ như vậy sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ công ty, nếu không cẩn thận nguồn vốn của công ty sẽ gặp khó khăn.

Anh thực sự không thể tức giận, vì nếu không trong cơn tức giận, anh sẽ chấm dứt mọi hợp tác với cha Ninh, khiến chuỗi tài chính của công ty Ninh gia bị đứt gãy. Họ sẽ phải gánh những khoản nợ khổng lồ, có nguy cơ vỡ nợ và phá sản.

Bỗng nhiên Ninh Phục có rất nhiều suy nghĩ.

Cô không dám nghĩ tới chuyện đó nữa.

Thời Hoài Chi nói chuyện điện thoại xong, quay người lại thì thấy Ninh Phục và Ninh Tiểu Trà đang thò đầu vào hóng hớt.

Anh chỉ liếc nhìn, thu ánh mắt lại, quay về phía bàn làm việc.

Ninh Phục vội vàng đi theo, thăm dò hỏi: “Thời Hoài Chi, anh… tức giận à?”

Thời Hoài Chi quay lại nhìn cô.

Ninh Phục đã tắm xong, cô thay một chiếc váy ngủ hai dây màu hồng, vài sợi tóc xõa xuống vai, xương quai xanh thấp thoáng, gấu váy hơi đung đưa, khiến cô trông rất quyến rũ….

Đôi mắt đen của anh sâu thẳm.

Hết lần này đến lần khác, cô ở trước mặt anh lúc ẩn lúc hiện.

Thời Hoài Chi nhìn thẳng vào cô, không nói một lời, sâu trong con ngươi đen láy của anh hiện lên một dòng nước ngầm.

“Thời Hoài Chi, xin anh hãy nói câu đi.” Ninh Phục sợ hãi khi bị anh nhìn chằm chằm, nhưng vẫn cố gắng ngẩng đầu quan sát biểu cảm của anh.

Thời Hoài Chi không chú ý đến biểu cảm của cô, đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi người hôn.

Không cho cô bất kỳ cơ hội vùng vẫy nào, hơi thở của anh đã chiếm lấy mọi thứ của cô.

Ninh Phục hơi mở mắt, không hiểu sự tình rốt cuộc sao lại phát triển đến mức này.

Khi tỉnh táo lại thì cô đã được anh đặt lên giường.

Ninh Phục yếu ớt bám vào bả vai anh, rốt cục tìm được không gian mở miệng, hơi thở hổn hển: “Anh đang tức giận phải không – ugh!”

Anh hôn vào giữa môi cô, khàn giọng nói: “Chú ý vào.”

Dây áo tuột ra, sau đó anh lại tấn công thành trì mà không cho cô cơ hội phản kháng.

Anh hôn sâu hơn, quyến luyến, bá đạo hơn.

Chắc chắn là anh đang tức giận.

Cô vội vàng nắm lấy tay anh: “Xin lỗi, chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của tôi.”

“Em sai ở đâu?” Thời Hoài Chi hỏi.

Ninh Phục tìm sơ hở nói: “Đáng lẽ tôi không nên để anh và Ninh Tiểu Trà ở nhà một mình cả tháng trời, tôi sẽ không tái phạm nữa, anh đừng tức giận.”

“Thật sao?” Thời Hoài Chi ánh mắt tối sầm, “Được, vậy tôi tiếp nhận lời xin lỗi của em.”

Nghe được anh nói như vậy, Ninh Phục thở phào nhẹ nhõm: “Vậy anh…”

Cô lại nghe thấy anh cười nhẹ bên tai cô: “Tôi nói tôi tức giận khi nào?”

“Hóa ra là thế…” Thật dễ bị lừa.

Ninh Phục trợn to hai mắt, chưa kịp nói chuyện thì giọng nói của cô đã biến mất vào trong nụ hôn.

Ồ~~

Cô lại bị lừa à?

*

Lại một tuần mới.

Khi Ninh Phục tỉnh dậy, không thấy bóng dáng Thời Hoài Chi đâu, chỉ để lại cho cô một tờ giấy nhắn.

[Ăn xong bữa sáng thì gọi tài xế đưa đi làm.]

Ninh Phục cầm tờ giấy nhìn nội dung, cô cảm giác giống như trong tiểu thuyết lãng mạn, vị tổng tài bá đạo sau một đêm ngủ với tình nhân, rời đi để lại cho cô một tấm séc có giá trị kếch sù để tự do chi tiêu.

….nhưng chẳng bằng một tấm séc có giá trị kếch xù.

Xem ra anh vẫn có lương tâm.

Ninh Phục rêи ɾỉ một tiếng, nhấc chăn đứng dậy ra khỏi giường.

Trong phòng bếp tầng một, có một nồi cháo nóng và một quả trứng rán.

Ninh Phúc đổ đầy một bát cháo thịt.

Con người Thời Hoài Chi có chút xấu xa nhưng tay nghề nấu ăn rất tốt.

Nghe nói hồi đi du học anh đã quen với việc tự nấu ăn.

Ăn sáng xong, Ninh Phục thu dọn đồ đạc và đi làm.

*

Sáng thứ hai, họp bộ phận như thường lệ.

Quý Dữ Hằng tóm tắt lại công việc của tuần trước, tập trung khen ngợi đề xuất dự án do Ninh Phục đưa ra, đồng thời nói về một số kế hoạch và sắp xếp công việc sau này.

“….Cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc. Nếu không có vấn đề gì, mọi người có thể tan họp.”

Quý Dữ Hằng từ trước tới nay luôn dứt khoát, sau khi nói xong trọng điểm liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Cho đến cuối cuộc họp, anh không đề cập đến việc lựa chọn nhóm trưởng mới, khiến Triệu Yêu Yêu lo lắng.

“Quý tổng!”

Quý Dữ Hằng dừng lại.

Triệu Yêu Yêu bước nhanh về phía trước, thận trọng nói: “Quý tổng, nhóm trưởng của nhóm tôi đã được điều chuyển sang bộ phận khác, hiện tại vị trí nhóm trưởng đang trống, không có người tiếp quản công việc của nhóm trưởng. Một số sắp xếp công việc…”

Quý Dữ Hằng gật đầu: “Chuyện này tôi biết, để chọn ra ứng cử viên cụ thể cần phải cùng bộ phận nhân sự thảo luận trước khi đưa ra quyết định. Công việc trong nhóm tạm thời sẽ được tiến hành theo sự sắp xếp ban đầu.”

Không đạt được kết quả như mong muốn, Triệu Yêu Yêu hậm hực quay về, thái độ với người khác càng trở nên gay gắt hơn, trước khi đi không quên trừng mắt nhìn Ninh Phục và Mạnh Yên Nhiên.

Mạnh Yên Nhiên không hiểu lắm, nhỏ giọng nói với Ninh Phục: “Sao cô ta lại khẩn trương như vậy? Cô ta có chắc chắn vị trí nhóm trưởng nhất định là của cô ta không?”

“Không biết cô ta nghĩ gì.” Ninh Phục nhìn cô một cái, không có hứng thú, cô thu tầm mắt lại: “Chúng ta trở về phòng làm việc đi.”

Mạnh Yên Nhiên gật đầu.

Ninh Phục trở lại văn phòng, những đồng nghiệp khác cũng lần lượt trở về bàn làm việc của mình để bắt đầu công việc.

Bước vào trạng thái làm việc, tiếng chuông điện thoại và tiếng bàn phím sớm trở âm thanh quên thuộc trong khu vực văn phòng.

“Xem kìa, công ty phát hành video quảng cáo sản phẩm!”

Một đồng nghiệp đột nhiên hét lên, mọi người đều tiến về phía cô ấy.

“Video này từ đâu vậy?”

“Trợ lý Trương ở Văn phòng Tổng giám đốc vừa đăng nó lên nhóm trò chuyện của công ty, nói rằng đây là bản ghi âm cuộc họp báo tuần trước.”

Cô vừa nói rồi chuyển đường link đến nhóm của bộ phận phiên dịch, đó là link video của buổi họp báo.

Mọi người cùng xem video và bàn luận về nó.

“Là Thời tổng, Thời tổng cũng có mặt à?”

“Thời tổng đẹp trai quá, khí chất và khuôn mặt không chê vào đâu được, cứ như vị tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết lãng mạn ngoài đời thực ý nhỉ.”

“Lúc anh ấy mới nhậm chức, chúng ta còn nghĩ anh ấy còn quá trẻ.”

“Không biết anh ấy có bạn gái chưa, đáng tiếc công ty cấm chuyện tình công sở…”

Triệu Yêu Yêu ôm tài liệu trong tay đi tới, liếc nhìn màn hình, trở về chỗ ngồi, hừ một tiếng: “Đừng suy nghĩ nữa, Thời tổng đã có vị hôn thê.”

“Hôn thê của Thời tổng? Làm sao cô biết?” Mọi người đều nhìn cô ta, ngay cả Ninh Phục cũng ngẩng đầu lên.

“Tất nhiên là tôi có kênh thông tin của riêng mình rồi.” Triệu Yêu Yêu nói với vẻ mặt kiêu ngạo: “Hôn thê của Thời tổng là bạch phú mĩ đang du học ở nước F. Cô ấy cũng là cựu sinh viên xuất sắc ngành Thiết kế của Đại học Ruisliite ở nước F. Gia cảnh của cô ấy cũng tương đồng với Thời tổng. Hơn nữa, cô ấy ở một đẳng cấp khác so với những người bình thường như chúng ta, các cô đừng nên mơ tới.”

Nghe Triệu Yêu Yêu nói, mọi người đang bàn luận tự nhiên trầm hẳn đi.

Ninh Phục vô thức bấm vào link trong nhóm.

Đây là video buổi ra mắt sản phẩm mới của Tập đoàn MAE vào tuần trước.

Tất nhiên cô biết về hội nghị này.

Hai sản phẩm trí tuệ nhân tạo mới do Tập đoàn MAE và Tập đoàn Hằng Ngôn cùng phát triển đã được ra mắt tại hội nghị này. Cô đang tiến hành nghiên cứu các mô-đun dịch AI tích hợp trong hai sản phẩm này.

Tại buổi họp báo, Thời Hoài Chi ngồi ở hàng ghế đầu.

Thời Hoài Chi chỉ có một cái ảnh cận mặt.

Anh mặc một bộ vest lịch sự, dáng người cao ráo, khuôn mặt nghiêm nghị. Khoảnh khắc anh ngước mắt lên, khí chất quyến rũ của anh gần như tràn ngập màn hình.

Cô phải thừa nhận rằng khuôn mặt của đồ chết tiệt quả thực không chê vào đâu được, ngay cả một sợi lông cũng nằm trong gu thẩm mỹ của cô.

Ninh Phục nhìn bốn phía, không khỏi lén lút lưu ảnh chụp màn hình vào album ảnh.

Dự án mà bộ phận dịch thuật phụ trách vừa hoàn thành vào tuần trước, nên buổi sáng không có gì để làm.

Ninh Phục tắt video, bắt đầu việc bắt cá.*

Cô mở túi và lấy bản thảo chưa dịch ra, không thấy bản thảo.

Này, không có ở đây à?

Ninh Phục lục túi nhưng không thấy, cô tìm khắp ở bàn làm việc, nhưng quả thực cô cũng không tìm thấy tài liệu dịch thuật của mình.

Kỳ lạ thay, bản thảo của cô đâu?

Ninh Phục cẩn thận hồi tưởng lại lần cuối cùng cô lấy tài liệu ra ở đâu.

Chỉ có ở thư phòng thôi. Nhưng hôm qua khi cô đi ngang qua thư phòng, cô không thấy bản thảo của mình, mặt bàn rất sạch sẽ.

Nếu như nó không có ở thư phòng, chẳng lẽ bị Thời Hoài Chi mang đi?

Cô lập tức mở WeChat và tìm ảnh đại diện của Thời Hoài Chi.

Phục Linh thích câu cá: [Bản thảo của tôi có ở chỗ anh không?]