Chương 16

Ninh Phục mang đồ quay trở lại văn phòng, cô gọi đồng nghiệp tới lấy.

Chia trà sữa xong, Mạnh Yên Nhiên nhìn thấy cô tay không trở về bàn làm việc, thắc mắc hỏi: “Ninh Ninh, trà sữa của cậu đâu? Cậu không uống à?”

Ninh Phục nói: “Tôi chợt nhớ ra gần đây mình đang giảm cân, nên đưa phần của mình cho tiểu ca ca giao hàng rồi.”

Mạnh Yên Nhiên có chút kinh ngạc: “Cậu còn cần giảm cân sao?”

Đang nói chuyện, Triệu Yêu Yêu từ bên ngoài trở về, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Nghe hai người nói chuyện, cô ta nhìn sang nói: “Một cốc trà sữa có giá hơn mười tệ, tặng người ta không nghĩ ngợi. Có người thật hào phóng nhỉ.”

Ninh Phục vốn tâm tình không tốt, không nể nang cô ta mà vặn lại: “Đồ của tôi, tôi cho chó ăn cũng được.”

Mặc dù cuối cùng cô đã cho “đồ chết tiệt” nào đó.

Triệu Yêu Yêu nghẹn ngào, không biết cô ta đang nghĩ đến điều gì, trưng ra vẻ mặt cảm “Tôi không quan tâm đến cô”, cầm tài liệu trên bàn, ngân nga hát rời đi.

“Cậu cho rằng cô ta sao lại kiêu ngạo như vậy?” Mạnh Yên Nhiên đi tới, thấp giọng hỏi: “Nhóm trưởng mới đã được quyết định rồi sao?”

Ninh Phục do dự một chút, nói: “Sẽ không đâu.”

Mạnh Yên Nhiên nghe được ý tứ, hai mắt sáng lên: “Cậu biết chuyện gì đúng không? Có phải liên quan đến việc Quý tổng nói chuyện với cậu sáng nay không?”

Ninh Phục nói: “Sau khi tan làm tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Mạnh Yên Nhiên gật đầu, lại hỏi: “Tối nay cậu có muốn ăn tối cùng nhau không? Bạn tôi đã ăn thử nhà hàng buffet mới mở ở Holiday Plaza mà lần trước tôi đã giới thiệu với cậu, nói mùi vị cũng không tệ, cậu có muốn đi không?”

Ninh Phục có chút cảm động, nhưng nghĩ đến Thời Hoài Chi, cô lại do dự: “Tôi phải xem tình hình ở nhà đã, trước khi tan làm tôi sẽ trả lời cậu.”

“Được.”

Những chuyện xảy ra vào buổi trưa khiến Ninh Phục kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần.

Buổi trưa cô chưa ăn gì, bụng dính vào lưng. Cô kiên trì nửa tiếng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

May mắn thay cô có một số đồ ăn vặt trong ngăn kéo.

Cô đến phòng trà lấy một cốc nước nóng, sau đó ăn một miếng sô cô la và một gói bánh quy để lấy lại sức.

Còn một lúc nữa mới tan làm, Ninh Phục mở tài liệu ra, tiếp tục công việc còn dang dở của buổi sáng.

Trong lúc này, có một người đã gửi ảnh vào trong nhóm.

Trong cuộc họp thường kỳ của các giám đốc điều hành cấp cao, Thời Hoài Chi ngồi ở vị trí chủ trì, tay phải cầm cốc trà sữa, không phù hợp với phong cách của anh.

Cốc trà sữa màu hồng đã vơi đi một phần ba.

…Chính là cốc trà trái cây mật đào dâu mà Ninh Phục đã “hối lộ” anh.

Từ góc chụp, bức ảnh này rõ ràng là được chụp lén.

Phiên dịch viên – Mạnh Yên Nhiên: [Không ngờ Thời tổng cũng thích uống trà sữa?]

Phiên dịch viên – Mạnh Yên Nhiên: [Ninh Ninh, cốc trà của Thời tổng rất giống với loại cậu hay uống!]

Ninh Phục mắt phải giật giật: [Đúng là không nghĩ tới.]

Không chú ý, tên khốn chết tiệt này có thể tự giác chút được không?

Cô lập tức bấm vào wechat của Thời Hoài Chi, đang định tra hỏi anh thì điện thoại rung lên, có tin nhắn mới gửi đến.

Đồ chết tiệt: [Tối nay tôi có tiệc xã giao nên em không cần phải đợi tôi đâu.]

Ninh Phục lập tức ném câu hỏi ra phía sau, trả lời: [Được!]

Sau khi gửi tin nhắn, cô cảm thấy mình có vẻ quá nóng vội nên đã nhanh chóng gửi lại meme với nội dung “Cảm ơn sếp đã vất vả rồi”.

Sau khi đóng khung chat, cô lập tức báo tin vui cho Mạnh Yên Nhiên: [Yên Nhiên, tối nay tôi có thể đi ăn buffet với cậu!]

Phiên dịch viên – Mạnh Yên Nhiên: [Okay!]

*

Khi màn đêm buông xuống, bầu trời Nam thành tô điểm đầy sao, rực rỡ dưới ánh đèn.

Sự phồn hoa của Nam thành dần lộ ra sau khi màn đêm buông xuống.

Hoa hồng trang viên là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nằm ở ngoại ô phía đông, chỉ mở cho hội viên.

Trong phòng “Hải dương chi ca”, Ninh Thành Lận dựa lưng vào ghế, vẻ mặt lạnh lùng. Anh vừa uống nửa lon Coca lạnh, chất lỏng lạnh lẽo trôi xuống cổ họng, khiến anh hơi tê dại nhưng cũng không thể xua tan được sự chán nản trong lòng.

Vốn dĩ anh ấy không muốn đến tối nay, nhưng mấy người bạn thủa nhỏ biết anh vừa về Trung Quốc, nhất quyết lôi anh ra ngoài tụ tập.

Tưởng Siêu Nhiên mở chai rượu vang đỏ ra, lại nhìn anh: “Anh về Trung Quốc, sao anh không nói với anh em biết? Trong lòng anh không có mấy người anh em này à.”

“Đúng vậy, Lận ca.” Thời Minh Vũ ở bên cạnh ngọ nguậy, đáp lại: “Hiếm lắm mới tụ tập đông đủ, sao anh không gọi Phù Phù đi cùng?”

“Em ấy không rảnh.” Ninh Thành Lận vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu lạnh lùng.

“Lận ca, hôm nay tâm trạng của anh không tốt sao?” Hàn Dịch Dương nhạy bén nhận ra cái gì đó không đúng, khi nhắc tới tên Ninh Phục, bầu không khí lại càng thêm lạnh lẽo.

Tưởng Siêu Nhiên nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nửa đùa nửa thật nói: “Nhìn phản ứng của Lận ca, chẳng lẽ sau khi về nhà anh lại phát hiện ra Phù Phù bị bắt mất?”

Mọi người đều biết Ninh Thành Lận rất yêu em gái mình, từ nhỏ đã bảo vệ cô ấy rất chặt. Khi anh ở bên cạnh, anh chưa bao giờ cho phép bất kỳ người khác giới nào đến gần Ninh Phục trong bán kính mười mét, kể cả bọn họ.

Vừa dứt lời, áp suất không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống.

Hàn Dịch Dương và Tưởng Siêu Nhiên im lặng một lát, liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu đáp án.

Hình như là vậy.

“Cái gì?! Sao lại như vậy? Lận ca, tên khốn kia là ai?” Phản ứng của Thời Minh Vũ so với Ninh Thành Lận còn kích động hơn, thấy mặt Ninh Thành Lận lạnh lùng không trả lời, quay lại nhìn về phía Tưởng Siêu Nhiên: “Tưởng Siêu Nhiên, chị gái cậu và Phù Phù có quan hệ tốt như vậy, chị ấy có nói gì với cậu không?”

Tưởng Siêu Nhiên nhấp một ngụm bia, xùy một tiếng, bắt chéo hai chân, vẻ mặt hơi khó chịu: “Chị gái tôi, nữ hải vương đó, mỗi ngày đều bận nuôi cá*, còn bận chăm sóc mấy tiểu thịt tươi. Em trai mình còn không để ý, tôi nào có cơ hội nghe chị ấy kể chuyện.”

Ninh Thành Lận tâm tình có vẻ không tốt nghe mấy người thảo luận, lông mày càng trở nên cáu kỉnh.

Thời Minh Vũ vẫn đang hét lên: “Lận ca, anh thật quá đáng, bình thường anh bảo vệ Phù Phù chặt như vậy. Anh thà cho người ngoài chiếm tiện nghi còn hơn là để tôi tiếp cận với Phù Phù. Nói cho tôi biết, là tên khốn nào? Ngay bây giờ tôi sẽ đi….uh huh.”

Hàn Dịch Dương vội vàng bịt miệng cậu ta, thấp giọng mắng Thời Minh Vũ: “Đừng nói nữa, cậu không thấy tâm trạng Lận ca không tốt sao?”

“Không phải tôi….”

“Được rồi.”

Ninh Thành Lận ngắt lời, dựa lưng vào ghế sofa, lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta: “Người họ Thời không phải người tốt.”

Thời Minh Vũ sửng sốt, không khỏi kêu oan: “Lận ca, ân oán của thế hệ trước không liên quan đến chúng ta, chúng ta không phải đều là anh em tốt sao?”

“Hơn nữa, tôi chỉ thích Phù Phù thôi!” Thời Minh Vũ dũng cảm nói: “Lận ca, nếu người khác có thể theo đuổi thì tôi cũng có thể…”

Ninh Thành Lận “ha” một tiếng, liếc mắt nhìn cậu ta, tàn nhẫn nói: “Đừng nghĩ nữa, cậu không có cơ hội đâu.”

“Tại sao?”

Thời Minh Vũ bối rối, trong mắt đầy vẻ không cam lòng, đang định truy hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, lập tức không nói nữa.

Ninh Thành Lận cũng nhìn thấy, vô thức đứng thẳng lên, lập tức cau mày.

Cánh cửa phòng hé mở, một bóng người bước qua.

Cô phục vụ trong bộ sườn xám đang dẫn anh vào trong, bộ áo vest cùng hình dáng thâm thúy của người đó lướt qua tầm mắt họ.

Thời Hoài Chi?

Hàn Dịch Dương và Tưởng Siêu Nhiên đều nhận ra anh, nhìn Thời Minh Vũ: “Minh Vũ, đó không phải là anh họ cậu sao? Anh ta sao lại tới đây? Cậu gọi anh ta tới sao?”

Thời Minh Vũ có chút hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn đi: “Sao có thể? Nếu biết anh ấy tới, tôi nhất định sẽ không…”

Thời Hoài Chi mặc dù bằng tuổi bọn họ nhưng lại không thể chơi cùng nhau, rõ ràng là cùng một thế hệ. Nhưng trước mặt anh, bọn họ thường cảm giác rằng mình cách anh một thế hệ.

Thời Minh Vũ từ nhỏ đã sợ anh họ của mình. Nói là anh họ, Thời Hoài Chi càng giống trưởng bối hơn.

Hàn Dịch Dương nhìn về phía cửa: “Không có, anh ta hình như đã đi vào trong rồi.”

“Tôi đã nói rằng không phải tôi gọi anh ấy đến đây mà.” Thời Minh Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Ninh Thành Lận cau mày nói: “Thời Minh Vũ, cậu đi theo anh ta nhìn một chút xem anh ta vào phòng nào.”

Thời Minh Vũ ban đầu không muốn đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lận ca, cậu ta nuốt lời định nói lại, đứng dậy và ngoan ngoãn bước ra ngoài.

Một lúc sau, Thời Minh Vũ chạy lại báo cáo: “Lận ca! Tôi vừa nhìn thấy anh họ của tôi bước vào phòng bên trong cùng. À, đúng rồi, trong đó có vài mỹ nữ, hình như là tiểu minh tinh mới nổi gần đây.”

“Oa, thật không ngờ.” Tưởng Siêu Nhiên không khỏi kinh ngạc nói: “Minh Vũ, anh họ của cậu giống như bông hoa trên núi cao, nhưng lại giỏi giấu hơn chúng ta nhiều.”

Thời Minh Vũ sửng sốt một chút: “Hả? Không thể nào, anh họ của tôi không phải loại người như vậy. Có lẽ anh ấy tới đây để nói chuyện…”

Ninh Thành Lận ném lon Coca trong tay xuống mặt bàn, ánh mắt nóng rực: “Hắn dám!”

Anh bỗng đứng dậy, đi ra ngoài.

Căn phòng im lặng, ba người còn lại có chút sững sờ khi nhìn thấy anh bước ra khỏi phòng.

“Tại sao phản ứng của Lận ca lại lớn như vậy?”

“Lận ca.” Tưởng Siêu Nhiên cau mày, suy nghĩ một lát, sau đó do dự nói: “Sao anh lại phản ứng như thể bị đội nón xanh vậy?”

“A? Cái gì mà nón xanh…” Thời Minh Vũ sau đó mới nhận ra: “Nhưng vừa rồi anh ấy chỉ nhắc đến anh họ của tôi thôi ?”

Một lúc sau, Hàn Dịch Dương đột nhiên nói: “Tôi nhớ hồi còn đi học, Lận ca là người sùng bái anh họ cậu nhất, mỗi lần gặp anh ấy đều giống như cái đuôi đi theo. Chẳng lẽ anh ấy là…”

Một sự nghi ngờ khủng khϊếp xuất hiện trong đầu mọi người, khó có thể xua tan.

Thời Minh Vũ đột nhiên hoảng sợ: “Không thể nào, phải không? Làm sao có thể, điều này không thể, sao Lận ca có thể đối với anh họ tôi…”

“Tạm thời đừng lo lắng về chuyện này.” Tưởng Siêu Nhiên ngắt lời: “Cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó, chúng ta có nên đi theo xem thử không?”

“Đây là…”

Sau khi ba người nhìn nhau, họ ngầm hiểu ý của nhau.

*

Trong một phòng khác.

Tối nay, Thời Hoài Chi tới đây là hẹn đối tác bàn bạc việc hợp tác trong một dự án.

Vốn dĩ anh định từ chối, nhưng đây là hợp tác do bạn cũ nhiều năm của cha anh giới thiệu, đối phương nhắc đến tên Thời Đình, anh không thể từ chối nên đành đồng ý.

Khi anh đến, bên trong có mấy người đang chơi bài.

“Này, Thời tổng đến rồi.” Người nói là Triệu công tử, nhà anh ta là chủ một chuỗi khách sạn. Anh ta là một tay chơi có tiếng ở Nam thành. Mặc dù vậy, anh ta có một người cha tốt. Hôm nay anh ta bị cha ép bàn chuyện làm ăn nhưng vẫn giữ thói cũ, gọi một vài tiểu minh tinh mới nổi đến ủng hộ.

Khi Thời Hoài Chi ngồi xuống, Triệu công tử quay sang nói với cô gái bên cạnh: “Đứng đấy làm gì? Sao không đi lấy rượu cho Thời tổng?”

Cô gái dường như là lần đầu tiên tham gia một dịp như vậy, cô ấy có chút bối rối khi bị thúc giục, động tác có phần lóng ngóng. Cô hốt hoảng bê chai rượu lên, đứng dậy đi tới.

Thời Hoài Chi vẻ mặt lạnh lùng, tự nhiên che miệng cốc lại, bình tĩnh nói: “Không cần.”

Bị từ chối, cô gái cảm thấy luống cuống, đứng im tại chỗ cầm chai rượu.

“Không nghe thấy Thời tổng nói sao, còn không mau trở về.” Triệu công tử bất mãn cắn điếu thuốc lá, vừa nói: “Thời tổng, đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia loại hoạt động này, không hiểu chuyện, thật ngại quá.”

Triệu công tử tuy là người ăn chơi nhưng lại rất biết sống. Anh ta kể một vài câu chuyện cười hài hước, thuận lợi đưa việc hợp tác vào câu chuyện chung.

Sau ba lần rượu, mọi người đều đã ngà ngà say.

Triệu công tử say khướt, chủ đề câu chuyện bắt đầu đi xa.

“…Thời tổng, tôi không hề có ý khoe khoang đâu, ở Nam thành này tôi được công nhận là bậc thầy tình cảm số 1. Nếu có vấn đề gì liên quan đến tình cảm, anh có thể xin lời khuyên của tôi!”

Tình cảm?

Thời Hoài Chi dừng một chút, chậm rãi nói: “Có chuyện tôi muốn xin Triệu công tử cho ý kiến.”

Triệu công tử trở nên thích thú: “Ồ? Chuyện gì vậy?”

“Em họ của tôi ở nhà rất nghịch ngợm. Cách đây không lâu nó có bạn gái và đã giới thiệu cô ấy với gia đình. Tuy nhiên, nó chưa bao giờ công khai quan hệ hai người.” Thời Hoài Chi lặng lẽ nói: “Triệu công tử cảm thấy em họ tôi có ý định gì?”

“Việc này không đơn giản, em họ của anh căn bản không coi trọng bạn gái của mình, nói trắng ra là coi người ta như đồ chơi, chơi chán thì vứt bỏ.” Triệu công tử tặc lưỡi hai tiếng, nhịn không được thở dài: “Thời tổng, em họ của anh thật sự là cặn bã. Ngay cả Triệu mỗ cũng phải bái phục.”

Triệu công tử mặc dù là người phong lưu nhưng mỗi lần hẹn hò đều công khai, chia tay cũng công khai, đều cho bạn gái cũ một chút mặt mũi.

“Thật sao?” Thời Hoài Chi cười một tiếng, nhưng tay cầm ly rượu siết chặt.

Mọi việc gần như đã đàm phán xong nên anh đứng dậy rời đi.

Sau khi đi ra khỏi phòng, Thời Hoài Chi dừng lại.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ninh Thành Lận đang dựa vào bức tường đối diện.

“Thời Hoài Chi.” Ánh mắt Ninh Thành Lận sắc bén nhìn về phía anh: “Chúng ta nói chuyện đi.”

*

Trong một phòng trống.

Thời Hoài Chi bình tĩnh quay người lại, cười nhẹ: “Anh, thật trùng hợp.”

“Ai là anh của cậu!”

Ninh Thành Lận đè nén tức giận: “Thời Hoài Chi, cậu đêm khuya khoắt không về nhà, sao lại ra ngoài?”

“Tối nay tôi có xã giao, đã báo với bà xã rồi.” Thời Hoài Chi nhướng mày, nhìn anh đầy dò hỏi: “Anh có vấn đề gì à?”

“Xã giao?” Ninh Thành Lận cao giọng: “Đây là xã giao sao? Ai tin?”

Thấy anh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, Ninh Thành Lận kiềm chế lửa giận: “Được rồi, chuyện hôm nay tạm thời không nhắc tới, chúng ta nói chuyện của cậu và Phù Phù đi.”

“Thời tổng thực sự là giỏi tính toán.”

“Muốn đối phó lão phu thì cứ tìm đến tôi. Tại sao phải lợi dụng Phù Phù?” Anh cười lạnh một tiếng: “Em ấy vô tội! Từ trước tới nay, tôi luôn tôn trọng cậu như một người anh cả trong nhà, đem cậu trở thành thần tượng mà sùng bái. Khi đó cậu giúp đỡ tôi, thật ra cũng chỉ là lợi dụng tôi phải không?”

Thời Hoài Chi nói: “Anh hình như hiểu lầm gì đó, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện như vậy.”

Ninh Thành Lận tự nhiên không tin: “Mặc kệ cậu có hay không. Thời tổng, vật mà cậu không từ thủ đoạn mà đoạt được thì sẽ không tồn tại được lâu đâu.”

“Tôi hiểu Phù Phù, em ấy căn bản không thích cậu.” Anh dừng lại, ánh mắt sắc bén: “Cậu biết rõ sự thật này, nhưng lại cưỡng bức em ấy bằng hôn nhân. Rốt cuộc vì cái gì, chính cậu là người rõ ràng nhất.”

“Nếu cậu dám ức hϊếp em gái tôi, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”

“Ý của anh, tôi hiểu rõ.” Thời Hoài Chi cười nhạt nói: “Không còn sớm nữa, có lẽ tôi nên về nhà, nếu không vợ tôi sẽ lo lắng.”

Nói xong, anh quay người rời đi.

“Cậu…..”

Ninh Thành Lận đuổi theo mấy bước liền dừng lại.

“Tại sao cậu không công khai mối quan hệ của mình và Phù Phù?” Ninh Thành Lận nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh: “Cậu định duy trì mối quan hệ như thế này à?”

Bước chân của Thời Hoài Chi hơi khựng lại, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vẻ mặt không rõ ràng.

“Sẽ không.” Anh bình tĩnh nói hai chữ.

Dĩ nhiên là không.

Nhưng có một số việc cần phải làm từng bước một.

Anh đang chờ một cơ hội.

*

“Bọn họ đang nói gì thế?”

“Tôi không nghe thấy. Tại sao cánh cửa này lại cách âm tốt như vậy?”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, không nghe thấy gì.”

Cánh cửa mở ra, ba người bên ngoài lập tức như quân domino ngã xuống đất. Chính là ba người Thời Minh Vũ đang nghe lén.

“Mẹ ơi, cậu đang đè vào chân tôi!”

“Đau quá, đau quá, nhanh lên!”

“Ôi, tay tôi!”

Thời Hoài Chi nhìn ba người nằm một đống trên mặt đất, mặt không biểu cảm nói: “Các cậu đang làm gì vậy?”

“Không, không có gì.” Thời Minh Vũ nhanh chóng bò dậy, ánh mắt đảo quanh, chột dạ nói: “Em chỉ thấy các anh lâu không ra ngoài, cho nên em có chút lo lắng…”

“Thời Minh Vũ.”

Khi đột nhiên bị gọi tên, Thời Minh Vũ theo bản năng thẳng lưng, khẩn trương nói: “Đây ạ!”

Thời Hoài Chi lạnh lùng liếc cậu một cái: “Về sớm đi, đừng đến những nơi như thế này nữa.”

Thời Minh Vũ lập tức làm ra vẻ học sinh tiểu học ngoan ngoãn, đầu gật như gà mổ thóc.

Sau khi Thời Hoài Chi rời đi, mọi chuyện dường như đã yên tĩnh lại.

Sắc mặt Ninh Thành Lận cực kỳ khó coi, nhìn về phía Thời Hoài Chi, quay lại phòng không nói một lời.

Ba người còn lại cũng nhanh chóng theo vào.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Tưởng Siêu Nhiên hắng giọng, chuyển chủ đề, cố gắng xoa dịu sự việc: “Mà này, vừa rồi chúng ta đang nói đến chuyện gì vậy?”

Hàn Dịch Dương sửng sốt, theo bản năng trả lời: “Nói đến Phù Phú bị tên khốn nào bắt….”

“Chờ một chút!” Thời Minh Vũ bỗng nhiên kêu lên.

“Lận, Lận ca.”

Cậu ta hồi phục tinh thần, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Ninh Thành Lận, nuốt nước bọt, thận trọng đưa ra một suy đoán mà chính cậu cũng không thể tin được: “Tên khốn bắt Phù Phù không phải là anh họ của tôi đúng không?”