Chương 17

Ngay sau khi những lời này được nói ra, toàn bộ căn phòng lại rơi vào im lặng.

Tưởng Siêu Nhiên ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự yên lặng, nhịn cười đến nỗi làm khuôn mặt co rú lạit: “Sao có thể như vậy? Minh Vũ, trò đùa này không vui đâu.”

Hàn Dịch Dương cũng không khách khí, trực tiếp cười nói: “Đúng vậy, anh họ cậu và Phù Phù bắn đại bác cũng không tới, Lận ca, cậu nói…”

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Ninh Thành Lận, hai người bọn họ tựa như bị ấn nút tạm dừng, đột nhiên im bặt.

Ninh Thành Lận liền cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế sô pha, chỉ để lại một chữ “haha” rồi rời đi.

Chỉ còn lại ba người họ nhìn nhau.

“Lận ca, đây là ý gì?”

“Có lẽ nào… Minh Vũ thực sự đã hiểu đúng?”

Tưởng Siêu Nhiên và Hàn Dịch Dương đồng thời nhìn về phía Thời Minh Vũ, trong mắt họ đầy vẻ khó tin.

Lại là một khoảng im lặng, Hàn Dịch Dương nói không nên lời: “Tiểu thiên tài, rốt cuộc là làm thế nào cậu có thể liên tưởng được chuyện này?”

Thời Minh Vũ vẫn chưa thể hồi phục sau sự thật khủng khϊếp này: “Có thể khiến Lận ca mất bình tĩnh như vậy chỉ có thể là Phù Phù. Nhưng những lời anh ấy vừa nói chỉ nhắc đến anh họ của tôi, anh ấy không thể nào có khả năng với anh họ tôi…” Anh dừng lại vài giây: “Sau khi loại trừ, chỉ còn…”

Thời Minh Vũ không nói thêm gì nữa nhưng hai người kia gần như lập tức hiểu ra.

Hàn Dịch Dương có chút khó hiểu: “Nhưng Lận ca không phải là ngưỡng mộ Thời Hoài Chi nhất sao? Thời Hoài Chi với em gái mình ở cùng một chỗ, sao cậu ta lại tức giận như vậy?”

Tưởng Siêu Nhiên phân tích cho cậu ta: “Huynh đệ, cậu suy nghĩ một chút, nếu như cậu có em gái, nhất định là phải đề phòng những tên khốn thèm muốn em gái cậu đúng không, nhưng cuối cùng em gái cậu vẫn bị một tên khốn bắt mất, điều quan trọng hơn là, tên khốn đó là người mà cậu luôn ngưỡng mộ, phản ứng đầu tiên của cậu là gì?”

“Tôi hiểu rồi.” Hàn Dịch Dương gật đầu, nhìn Thời Minh Vũ: “Tôi nhớ hồi học cấp 3 cậu còn viết thư tình cho Phù Phù, chưa kịp gửi đi thì đã bị anh họ cậu phát hiện và tịch thu.”

“Chết tiệt, tôi sẽ không bị anh họ ám sát chứ?” Thời Minh Vũ sợ hãi, đột nhiên nói: “Không đúng, sao anh ấy có thể làm điều này? Anh ấy còn cảnh báo tôi không được phép yêu sớm, có lẽ nào anh ấy đã sớm…..”

“Người đàn ông này thật nguy hiểm.” Tưởng Siêu Nhiên vuốt cằm, tặc lưỡi hai tiếng.

Thời Minh Vũ rất không cam lòng: “Các cậu nói, nếu như bây giờ tôi đi tặng Lận ca một bộ Ultraman phiên bản giới hạn, liệu tôi còn có cơ hội không?”

Hàn Dịch Dương và Tưởng Siêu Nhiên nhìn nhau, cả hai cùng lắc đầu: “Quên đi, tốt nhất là cậu nên từ bỏ đi, cậu không đấu lại đâu.”

*

Khi Thời Hoài Chi trở lại khu Thiên Lộc Thủy thì trời đã khuya.

Trong phòng chỉ còn lại một chiếc đèn sàn, trong góc phòng yên tĩnh nó tỏa ra những vòng sáng mờ ảo.

Ninh Phục nằm nghiêng trên giường, một tay ôm một chồng tài liệu, một tay khác đặt trên gối cầm điện thoại di động. Cô đã ngủ rồi. Bên kia gối đặt một chiếc laptop đang mở. Ninh Tiểu Trà thì nằm ngủ bên cạnh cô, điệu bộ và tư thế giống hệt nhau.

Một lớn một nhỏ chiếm trọn cả một chiếc giường lớn.

Thời Hoài Chi đi tới, chậm rãi ngồi xuống.

Chiếc giường lún xuống, Ninh Tiểu Trà là người đầu tiên nhận ra. Nó liếc nhìn anh một cái, duỗi người, nhảy ra khỏi giường với tiếng “meo meo” rồi trườn đi.

Ninh Phục ngủ say, không hay biết gì.

Thời Hoài Chi lấy điện thoại di động trong tay cô, giúp cô điều chỉnh tư thế ngủ. Khi anh định lấy bản thảo khỏi tay cô, cô theo phản xạ ôm chặt lấy tay anh.

Dường như nhận ra có người, cuối cùng cô cũng tỉnh dậy.

Ninh Phục mắt nhắm mắt mở thấy anh, vô thức buông tay anh ra: “Anh đã về.”

Cô lại nhắm mắt lại, ngủ tiếp.

Buổi tối về nhà, cô tìm khắp nơi không thấy bản thảo đâu nên đành phải in một bản khác.

Tắm xong, cô ôm bản thảo lên giường tăng ca, đẩy nhanh tốc độ. Không ngờ càng nhìn laptop cô lại càng cảm thấy buồn ngủ, rồi bất giác ngủ quên với bản thảo trên tay.

Thời Hoài Chi nhìn bộ dáng không chút phòng bị của cô, không khỏi bật cười.

Anh xếp lại tập bản thảo cho cô, đặt sang một bên, cầm chiếc laptop trên gối lên. Laptop chưa tắt, khi hơi động vào, màn hình sẽ sáng lên.

Màn hình vẫn ở giao diện word, đó là bản thảo cuốn tiểu thuyết mà cô đang dịch. Anh liếc nhìn thoáng qua, phát hiện ở cuối bản thảo, có vài chỗ cô có viết tên nam chính là “Thời Hoài Chi”.

Thời Hoài Chi liếc nhìn Ninh Phục, giúp cô tắt máy rồi đặt sang một bên.

Anh cởi cúc ở cổ áo sơ mi, nới lỏng cà vạt, không hiểu vì sao lại nghĩ đến những lời tối nay ở Hoa Hồng trang viên Ninh Thành Lận nói với anh.

Thời Hoài Chi dừng một chút, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em cảm thấy quan hệ của chúng ta là gì?”

Ninh Phục đang ngủ mơ màng thì có người ghé vào tai thì thầm, lầm bầm nói: “Còn có quan hệ gì, không phải là một cặp vợ chồng plastic thôi sao?”

Câu trả lời không tim không phổi này.

Nhưng khi người ta không phòng bị thì họ thường nói thật lòng.

“Phải không?” Thời Hoài Chi xoa xoa lông mày, thở dài: “Đã thế này…”

Ninh Phục chìm vào giấc ngủ, cô mơ hồ cảm thấy mình bị ai đó ôm lấy, sau đó rơi vào một l*иg ngực.

Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, vài tia sáng hắt lên bóng dáng lạnh lùng quá mức của Thời Hoài Chi. Cô mơ hồ nhìn thấy dòng nước ngầm dưới đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

“Anh uống rượu à?” Cô ngửi thấy mùi rượu trên người anh, cau mày khó chịu.

Thời Hoài Chi không trả lời, cởi cà vạt ra, có lẽ do uống rượu mà khuôn mặt anh có thêm mấy phần tà khí.

Đây có phải là nằm mơ không?

Cô cảm thấy như hai tay mình bị cà vạt trói lêи đỉиɦ đầu, cho đến khi nụ hôn của anh rơi xuống, cô vẫn không thể phân biệt đâu là mơ, đâu là thực.

Ngày thường, Thời Hoài Chi mang lại cho cô cảm giác là sự tỉnh táo, bình tĩnh, kiềm chế và có chừng mực. Nhưng hôm nay, anh mạnh mẽ, ngông cuồng, cường thế và mãnh liệt.

Hai người quấn lấy nhau, Ninh Phục cảm thấy như mình đang rơi xuống biển sâu rồi lại bị ném lên mây, chìm chìm nổi nổi. Điều duy nhất cô có thể làm là dựa vào là cơ thể ấm áp trước mặt.

Ngay cả giọng nói của cô cũng biến thành một âm thanh cực kỳ không rõ ràng: “Thời Hoài Chi…”

Mưa rền gió dữ cuốn tới, phá vỡ sự tĩnh lặng của mặt nước, gây ra những gợn sóng.

*

Ninh Phục có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ, Thời Hoài Chi nhốt cô trong văn phòng, bắt cô phải đọc thuộc lòng những tình tiết đặc sắc của nam nữ chính trong “Ảo tưởng CEO 108 đêm”. Cô không được phép rời đi cho đến khi đọc xong.

Cô không thể đọc được nên đã khóc lóc van xin anh tha cho cô, nhưng anh đã dùng cà vạt trói tay cô lại và bắt cô chơi một trò chơi kỳ lạ.

Giấc mơ vô cùng hỗn loạn, giống như một giấc mơ nhưng lại rất chân thực. Cho đến khi tỉnh dậy, cô vẫn bị mắc kẹt trong giấc mơ hỗn loạn đó.

Kỳ lạ thật, sao lại có giấc mơ như vậy?

Khi cô tỉnh dậy, Thời Hoài Chi đã đi làm. Hôm qua cô đi ngủ sớm, cô không biết anh trở về lúc.

Nói tới ngày hôm qua…

Ninh Phục bỗng nhiên tỉnh lại.

Hỏng bét, bản thảo của cô!

Cô nhanh chóng ra khỏi giường, tìm laptop và bản thảo.

Nhìn thấy hai thứ đặt ở đầu giường, cô nhanh chóng cầm lên kiểm tra. Cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy tài liệu đã được lưu lại và bản thảo vẫn còn nguyên.

Tuy nhiên, hôm qua cô ấy đang dịch giữa chừng thì đã ngủ quên, laptop đặt sang một bên, là Thời Hoài Chi giúp cô lưu tài liệu sao.

Chắc nó chỉ là một giấc mơ thôi.

Ninh Phục bất an nghĩ.

Được rồi, không nghĩ tới nó nữa, dứt khoát không nghĩ nữa.

Cô thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị đi làm.

*

Khi xe đến bãi đậu xe ngầm, Ninh Phục mở của xe, nhanh chóng xuống xe.

Cô rất cẩn thận quan sát xung quanh, xem có gặp người quen không.

Để tránh để đồng nghiệp trong công ty chú ý, cô và Thời Hoài Chi thường đi làm vào những thời điểm khác nhau.

Chiếc xe mà tài xế dùng để đón cô là xe cá nhân chứ không xe công vụ.

Nhưng cô cũng không rõ, Thời Hoài Chi có lái chiếc xe này đến công ty hay không? Hay đã bị ai đó nhìn thấy.

May mắn thay ngày hôm nay rất thuận lợi, khi trở lại văn phòng cô không gặp bất kỳ người quen nào.

Nhưng không biết tại sao, rõ ràng hôm qua cô ngủ đủ giấc, nhưng sáng nay khi tỉnh dậy, cô vẫn rất mệt mỏi.

Ninh Phục ngáp ngắn ngáp dài đi vào văn phòng, quay trở lại bàn làm việc. Đặt túi xách xuống, cầm cốc đi vào phòng trà pha cà phê.

Khi đi ngang qua chỗ nào đó, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Ninh Phục theo bản năng nhìn sang, bắt gặp ánh mắt Triệu Yêu Yêu.

Hôm nay Triệu Yêu Yêu mặc một bộ quần áo OL mới tinh, có vẻ tâm trạng rất tốt. Cô ta cầm tách cà phê nhìn cô, ánh mắt có chút dò xét, có chút giễu cợt.

Thấy Ninh Phục nhìn sang, cô ta nhấp một ngụm cà phê, quay mặt đi, tiếp tục trò chuyện với mấy đồng nghiệp thân thiết.

“Yêu Yêu, chúc mừng cô. Nghe Quý tổng nói hôm nay sẽ công bố nhóm trưởng mới.”

“Về sau có nên gọi là nhóm trưởng Triệu không?”

“Việc này còn chưa chính thức công bố đâu.” Vẻ mặt Triệu Yêu Yêu thận trọng, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ đắc ý: “Cũng có thể sẽ có chuyện ngoài ý muốn.”

“Khó trách hôm nay cô mặc một bộ quần áo mới, hóa ra là đang đợi nhậm chức.”

Mạnh Yên Nhiên đi tới nhỏ giọng: “Cô ta vẫn chưa biết về việc thi tuyển nội bộ phải không?”

Ninh Phục như đang xem kịch hay: “Hình như là vậy.”

*

Buổi sáng, phòng dịch thuật bất ngờ tổ chức một cuộc họp ngắn.

Tại cuộc họp, Quý Dữ Hằng tuyên bố lựa chọn nhóm trưởng mới thông qua thi tuyển nội bộ trong nhóm.

“Nhóm trưởng mới sẽ là cuộc cạnh tranh giữa Triệu Yêu Yêu và Ninh Phục, quy tắc đánh giá cụ thể là…”

Nụ cười trên mặt Triệu Yêu Yêu lập tức tắt ngấm, cô ta kích động đứng dậy: “Quý tổng, e rằng điều này không hợp lý?”

Quý Dữ Hằng dừng lại, nhìn cô ta: “Cô có cái gì thắc mắc sao?”

Triệu Yêu Yêu nhìn Ninh Phục, chất vấn: “Việc tuyển chọn này không phải dựa vào thâm niên sao? Ninh Phục mới vào công ty được bao lâu?”

Giọng điệu của Quý Dữ Hằng bình tĩnh: “Đây là kế hoạch được quyết định sau cuộc họp của các giám đốc. Nó cũng là một điểm đổi mới của bộ phận này. So với việc dựa vào thâm niên, công ty hy vọng thông qua cuộc thi này sẽ chọn ra những nhân tài thực sự.”

Triệu Yêu Yêu không cam lòng nhượng bộ: “Nhưng…”

Quý Dữ Hằng lạnh lùng nói: “Nếu không muốn, cô có thể trực tiếp rút lui khỏi cuộc thi.”

“Tôi hiểu rồi, Quý tổng.”

Triệu Yêu Yêu nghiến răng, không cam lòng ngồi xuống.

Cô ta nhìn về phía Ninh Phục, vẻ mặt từ ngạc nhiên, không thể tin được rồi chuyển sang tức giận. Cô ta nhìn Ninh Phục với ánh mắt mỉa mai.

Cuộc họp kết thúc, Triệu Yêu Yêu lạnh lùng liếc nhìn Ninh Phục, đứng dậy rời đi.

Ninh Phục cũng muốn rời đi, lại bị Quý Dữ Hằng gọi lại: “Ninh Phục, cô ở lại một lát.”

*

Lúc Ninh Phục từ phòng làm việc của Quý Dữ Hằng đi ra, Triệu Yêu Yêu đang cùng mấy đồng nghiệp bàn tán chuyện công ty.

Nhìn thấy Ninh Phục đi ra, cô ta cố ý cao giọng: “Cô có biết vì sao công ty chúng ta cấm chuyện tình cảm ở công ty không?”

Tim Ninh Phúc đập thình thịch, chân vô thức chậm lại.

Lập tức có người hùa theo: “Vì sao?”

“Có phải vì nó sẽ ảnh hưởng tới công việc không?”

“Không phải là nguyên nhân này.” Triệu Yêu Yêu quan sát phản ứng của Ninh Phục, nói: “Phó giám đốc bộ phận hành chính, Quách Toàn Thịnh, Quách tổng, cô có biết anh ta không?”

Quách Toàn Thịnh?

Cái tên nghe quen quen, Ninh Phục nghĩ tới gì đó, đó không phải là người mà cô gặp trong thang máy ngày hôm qua sao?

Khi biết chuyện này không liên quan đến mình, cô nhẹ nhõm quay trở lại bàn làm việc.

“Tôi ở đây nói nhỏ với cô, Quách tổng, đừng nhìn anh ta có vẻ ngoài đàng hoàng nhưng tâm địa anh ta lại rất gian xảo. Anh ta có quan hệ mập mờ với một số nhân viên nữ trẻ.” Triệu Yêu Yêu nói: “Nhưng vợ anh ta trong ngành nổi tiếng là một con cọp cái. Mấy năm trước anh ta có quan hệ tình cảm với một nữ thư ký trong bộ phận của mình, vô tình khiến cô ta có thai. Cô thư ký kia cũng không vừa, lấy cái thai ra uy hϊếp Quách tổng, muốn thăng tiến lên làm chính thất. Nhưng vợ của Quách tổng đã trực tiếp đến gặp cô ta, đánh cô ta một trận. Dù sao thì việc này, lúc đó đã gây ra huyên náo trong công ty”.

“Tiếp theo xảy ra chuyện gì? Kết quả cuối cùng là thế nào?” Đám người tò mò.

Triệu Yêu Yêu giọng điệu mỉa mai nói: “Tôi nghe tiền bối ở bộ phận khác nói rằng cuối cùng Quách tổng bị giáng chức, chuyển sang bộ phận khác. Nữ thư ký kia bị sa thải, cái thai bị phá nên chả làm ăn được gì.”

“Điều này có phải không công bằng sao?” Một đồng nghiệp không nhịn được, nói: “Cả hai người rõ ràng đều có lỗi, cả hai phải cùng bị phạt mới đúng. Cuối cùng chỉ có nữ thư ký bị sa thải.”

Triệu Yêu Yêu cười khẩy nói: “Bối cảnh của Quý tổng rất sâu, anh ta cũng là người kỳ cựu trong tập đoàn, trong tay anh ta còn có cổ phần tập đoàn. Nếu không, làm sao anh ấy ngồi vững vị trí đấy?”

“Còn nữ thư ký kia cũng không phải là người tốt lành gì, nghe nói khi còn tại chức, cô ta ỷ vào có Quách tổng làm chỗ dựa, hoàn toàn coi mình là chính cung, hoành hành trong công ty, tước đi cơ hội thăng tiến của đồng nghiệp khác.”

Ninh Phục nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nghe Triệu Yêu Yêu kể chuyện.

“Quách tổng rõ ràng là đang đùa giỡn với cô ta. Khi có chuyện, không phải anh ta đã lập tức vứt bỏ cô ta đấy sao? Nữ thư ký này không lấy được lợi ích gì, làm tiểu tam rồi nhận báo ứng, cuối cùng thân bại danh liệt.”

Cô ta cố ý liếc nhìn Ninh Phục, nhếch khóe miệng lên với vẻ mỉa mai: “Cho nên, làm người phải cẩn thận, đi theo con đường không đúng đắn thì cũng sẽ không tồn tại được lâu đâu, cẩn thận không sớm thì muộn rồi cũng sẽ bị trừng phạt.”