Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Anh Thần Phục

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Yên Nhiên cũng đang nghe câu chuyện này, không nhịn được mà xen vào: “Không thể đánh đồng với cái này được, nếu là tình yêu bình thường thì sao?”

Triệu Yêu Yêu liếc nhìn cô ấy hỏi: “Tình yêu bình thường? Cô cho rằng tình yêu trong công ty được coi là tình yêu bình thường sao?”

“Những gì cô vừa kể không phải là một mối quan hệ bình thường.” Mạnh Yên Nhiên xé một gói bánh quy, chỉ ra sơ hở trong lời nói của cô ta.

Triệu Yêu Yêu tức giận nói: “Mấy người yêu nhau ở công ty mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình, không chú tâm làm việc? Cô là ông chủ, cô sẽ nghĩ thế nào?”

“Chị Triệu, chị là cổ đông của tập đoàn à?” Mạnh Yên Nhiên vừa gặm bánh quy vừa tò mò hỏi.

Triệu Yêu Yêu giống như là đang nghe một trò đùa: “Cô đang nói gì vậy? Nếu tôi là cổ đông của tập đoàn, tôi vẫn còn ngồi ở đây sao?”

Mạnh Yên Nhiên chớp mắt, bừng tỉnh nhận ra: “Không ngờ cô lại có tinh thần của một nhà tư bản như vậy.”

“Cô….” Triệu Yêu Yêu nghẹn lại, đồng nghiệp xung quanh cúi đầu cười khúc khích.

Chủ đề đột nhiên thay đổi, Ninh Phục nhếch môi cười.

Triệu Yêu Yêu hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt như “Tiểu nha đầu không hiểu chuyện, tôi không so đo với cô”, ánh mắt cô ta vô tình hay cố ý liếc nhìn Ninh Phục.

Ninh Phục phát hiện ra ánh mắt kì quái của cô ta.

Nhưng lời đồn thổi này không liên quan gì đến cô nên cô cũng không quan tâm.

Nhóm buôn chuyện nhanh chóng giải tán, mọi người bắt đầu bận rộn làm việc của mình.

Cà phê hết nên Ninh Phục đến phòng trà lấy thêm.

Khi đang chờ nước sôi, đột nhiên tiếng giày cao gót vang lên sau lưng cô.

Triệu Yêu Yêu bước vào, đứng cách cô một khoảng.

Ninh Phục mặc kệ, chăm chú nhìn bình nước nóng.

Triệu Yêu Yêu cầm lên một túi đường trắng, liếc nhìn cô, thản nhiên hỏi: “Ninh Phục, chiếc xe đưa cô đi làm hôm nay rất đẹp, là của bạn trai cô à?”

Đầu Ninh Phục ong ong, bàn tay cầm cốc siết chặt.

Triệu Yêu Yêu sao lại biết được? Lẽ nào……cô ta đã nhìn thấy nó?

Tim Ninh Phúc đập nhanh hơn, nhưng mặt vẫn bình tĩnh.

Cô không ngẩng đầu lên mà chỉ bình tĩnh nói: “Không phải, hôm nay tôi tình cờ bắt taxi thôi.”

“Ồ.”

Triệu Yêu Yêu liếc cô một cái, nhìn xung quanh, ngập ngừng hỏi: “Tôi nhớ cô thường đi làm bằng tàu điện ngầm, sao hôm nay lại đi taxi?”

Ninh Phục chậm rãi quay đầu lại, hơi nhướng mày: “Việc bắt taxi của tôi còn cần phải báo cáo chị Triệu sao?”

Triệu Yêu Yêu nghẹn lại, nghi ngờ nhìn cô: “Tôi nhớ không lầm thì đó là chiếc Maybach S680. Có tài xế taxi nào lái chiếc xe như vậy không?”

“Chuyện này có gì lạ? Mấy ngày trước tôi bắt taxi về nhà, tài xế còn lái một chiếc BMW X6.” Mạnh Yên Nhiên đi vào giữa bọn họ, đẩy Triệu Yêu Yêu ra ngoài: “Có những phú nhị đại thích lái taxi bằng xe sang, chỉ để trải nghiệm cuộc sống theo cách của riêng họ.”

Triệu Yêu Yêu lảo đảo mấy bước mới đứng vững, không khỏi tức giận trừng mắt nhìn cô ấy: “Mạnh Yên Nhiên, chuyện này liên quan gì tới cô?”

Mạnh Yên Nhiên nhìn cô ta, trên mặt viết hai chữ nghi hoặc: “Hả? Tôi chỉ đang trả lời câu hỏi của cô thôi, cái này không đúng sao?”

Triệu Yêu Yêu vịn vào quầy bar, nhìn hai người, cuối cùng cô ta nhìn Ninh Phục, mỉa mai nói: “Ninh Phục, tôi thực sự nhìn không ra, cô quan hệ với cao tầng của công ty chỉ để tranh giành vị trí trưởng nhóm, cô rồi cũng phải trả giá rất đắt thôi?”

Những lời nói đó nghe thật mơ hồ, nhưng nếu nghe kỹ thì nó là những lời mắng chửi ác mồm.

Mạnh Yên Nhiên biến sắc, định lao về phía trước.

Ninh Phục vội vàng ngăn cô ấy lại, cô nhìn Triệu Yêu Yêu, giọng nói càng lạnh lùng hơn: “Chị Triệu, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, những người có đầu óc bẩn thỉu thì nhìn cái gì cũng thấy bẩn thỉu.”

Triệu Yêu Yêu nhìn thấy ác ý trong mắt cô: “Có hay không thì trong lòng cô đều rõ.”

Ninh Phục uống một ngụm cà phê, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Nếu tôi thật sự có quan hệ với cao tầng, thì cô cho rằng hôm nay cô còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi sao?”

Bị khí thế của cô lấn át, Triệu Yêu Yêu nhất thời không trả lời được câu hỏi này.

Cô ta nghẹn lại, tự tin nói: “Đây là cô thừa nhận sao? Cô cho rằng mình có thể thắng bằng cách này à? Cứ chờ xem, tôi sẽ không nhận thua đâu.”

Nói xong những lời cay nghiệt, cô ta quay người bỏ đi, nhưng chưa đi được mấy bước, cô ta quay lại, đạo đức giả nói: “Dù sao cũng là đồng nghiệp, tôi cũng nên nhắc nhở cô một chút. Những chuyện tôi vừa kể, tất cả đều là sự thật. Vợ của Quách tổng không dễ trêu đâu, chúc cô may mắn.”

Nói xong cô ta nhấc gót rời đi.

“Cô ổn chứ? Cô ta có ý gì?” Trên mặt Mạnh Yên Nhiên hiện rõ dấu hỏi chấm, như thể cô ấy không hiểu được đối phương nghĩ gì: “Có phải cô ta nổi điên lên sau khi biết nhóm trưởng không phải mình sao?”

Ninh Phúc cũng không hiểu: “Tôi không biết.”

*

Gặp phải loại người cố tình gây sự như Triệu Yêu Yêu, cả ngày tâm tình Ninh Phục không tốt.

Trở lại bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính, cô cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng cũng không biết mình khó chịu ở chỗ nào.

Không biết thế nào, cô mở wechat của Thời Hoài Chi, khi tỉnh táo lại, cô đã gửi cho anh một loạt meme.

Đồ chết tiệt: [?]

Thời Hoài Chi hình như đang bận, phải mất một lúc anh mới trả lời tin nhắn bằng dấu hỏi chấm.

Đây chính là thái độ của một tên khốn?

Ninh Phục có chút bất mãn, bắt đầu gõ bàn phím.

Phục Linh thích câu cá: [Anh đã tìm thấy bản thảo của tôi chưa?]

Đồ chết tiệt: [Chưa.]

Thái độ của Ninh Phục khi gõ chữ có chút kiêu ngạo: [Anh có thực sự tìm kiếm nó một cách nghiêm túc không đấy?]

Phục Linh thích câu cá: [Tất cả là lỗi của anh.]

Thời Hoài Chi dứt khoát thừa nhận: [Đúng, tất cả đều là lỗi của tôi.]

Đồ chết tiệt: [Sau cuộc họp, tôi sẽ tìm lại nó một cách cẩn thận.]

Cô thừa nhận cô đang cố tình gây sự.

Nhưng không thể không nói, Thời Hoài Chi nhận sai với thái độ rất chân thành.

Tức giận trong lòng cô chợt tiêu tan không ít.

Đúng lúc này, khung chat của nhóm “Nhà tư bản cá mập hắc ám” nhảy ra, Tưởng Như Tinh nhắn vào trong nhóm.

Nhà tư bản cá mập hắc ám (2)

Ngôi sao không muốn làm thêm giờ: [Chị em, tối nay có rảnh không?]

Ninh Phục cong khóe môi đáp: [Được, dù sao tối nay tớ cũng không phải tăng ca.]

Tuy nhiên, ngay khi cô vừa trả lời Tưởng Như Tinh xong, một thông báo đã được gửi đến nhóm làm việc ~~~~

Thư ký phòng dịch thuật: [(@mọi người) Các đồng nghiệp thân mến, một lời nhắc nhở ấm áp, có một dự án tạm thời được giao gấp cho bộ phận… Dự án này rất khẩn cấp, yêu cầu trước 10 giờ ngày mai phải hoàn thành xong, cho nên hôm nay các vị đồng nghiệp vất vả rồi -]

Cấp trên giao cho bộ phận dịch thuật một dự án quan trọng, yêu cầu trước 10 giờ ngày mai phải hoàn thành.

Dự án phải được hoàn thành trước 10 giờ ngày mai = nó phải được hoàn thành trước ngày mai = nó phải được hoàn thành trước giờ tan sở ngày hôm nay = bạn phải làm thêm giờ tối nay.

Trong văn phòng lập tức vang lên vài tiếng rêи ɾỉ.

“…” Nhắc tới tào tháo, tào tháo tới, thật xui xẻo.

Ninh Phục Triệt quay lại khung chat: [QAQ tin không vui, tớ có dự án đột xuất, tối nay phải ở lại tăng ca.]

Đồ chết tiệt: [?]

Một dấu chấm hỏi xuất hiện trên khung chat, Ninh Phục nhận ra có cái gì đó bất ổn.

Cô gửi nhầm tin nhắn cho Thời Hoài Chi.

Phục Linh thích câu cá: [Gửi nhầm người.]

Sau khi vội vàng giải thích, cô sao chép lại tin nhắn chuyển tiếp cho Tưởng Như Tinh.

*

Cuối cùng cũng đến lúc tan làm.

Ninh Phục nộp xong phần công việc mình phụ trách, duỗi người, tắt máy tính, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Phòng dịch thuật đèn đóm sáng rực, trong văn phòng có rất nhiều đồng nghiệp đang làm việc chăm chỉ.

Một khi tiến vào trạng thái tăng ca, bạn rất dễ quên mất thời gian.

Ninh Phục nhìn điện thoại, cô tăng ca đến mười giờ tối, bên ngoài trời đã hoàn toàn một màu đen.

Cô nhanh chóng cất điện thoại, bước nhanh về phía thang máy.

Vừa rẽ vào góc đường, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn. Có tiếng giày cao gót quen thuộc đi theo cô, người kia dường như đã cố tình bước đi nhẹ nhàng hơn, nhưng tiếng gót giày chạm vào đất vẫn khiến cô chú ý.

Khi cô đi thì người kia cũng đi, khi cô dừng thì người kia cũng dừng.

Cô đi được vài bước rồi nhanh chóng quay lại nhưng không thấy ai.

Ninh Phục thu hồi tầm mắt, đi lên phía trước, đồng thời chú ý tới cửa sổ kính sát đất bên cạnh, một lúc sau, cô nhìn thấy trong cửa kính có một bóng người đang lén lút đi theo cô.

Tuy rằng hình ảnh phản chiếu hơi mờ nhưng Ninh Phục lập tức nghĩ tới một người.

Có phải Triệu Yêu Yêu không?

Triệu Yêu Yêu muốn làm gì? Tại sao cô ta lại theo dõi cô? Cô ta…có phát hiện ra điều gì không?

Nghĩ đến sáng nay ở phòng trà, Triệu Yêu Yêu nhắc tới chiếc xe đưa cô đi làm, Ninh Phục để ý, bước vào thang máy, ấn thêm mấy tầng nữa.

Cô đi thang máy đến tận gara dưới tầng hầm, sau đó từ một thang máy khác đi vòng quanh công ty mới thoát khỏi người đó.

*

Ninh Phục bước đi ra bên ngoài tòa nhà, lập tức lấy điện thoại ra gọi taxi.

Đơn hàng nhảy ra~~

“Phía trước bạn có 588 vị khách đang xếp hàng, dự kiến xe sẽ tới sau

6 tiếng nữa…”

Ninh Phục nhìn vào màn hình điện thoại, vẻ mặt cứng đờ.

Cô đã lãng phí rất nhiều thời gian để đối phó với Triệu Yêu Yêu, khiến cô bỏ lỡ cơ hội bắt taxi.

Đã gần mười một giờ, xung quanh một số tòa nhà văn phòng vẫn còn sáng đèn.

Gần đó có một số công ty Internet lớn, giờ này là giờ làm việc cao điểm của nhân viên.

Có lẽ cô không bắt kịp chuyến tàu điện ngầm cuối cùng.

Chẳng lẽ tối nay cô phải ngủ ở công ty sao?

Nhìn vào app điện thoại, số người chờ vẫn không giảm.

Để kịp hoàn thành dự án trước ngày mai, cô thậm chí còn không kịp ăn tối.

Ninh Phục vừa mệt vừa đói. Đứng dưới hàng cây xanh, chân cô thậm chí không còn sức để bước đi. Một cơn gió đêm mát lạnh thổi đến, khiến cô vô thức quấn chặt chiếc áo mỏng trên người, nó khiến cô trông càng yếu đuối và bất lực.

Đi bộ vài km về căn hộ nhỏ của cô, hay ngủ ở văn phòng?

Ninh Phục nhìn màn đêm bao la, cô do dự.

Đúng lúc cô đang do dự thì điện thoại của cô reo lên.

Cô liếc nhìn ID người gọi: Đồ chết tiệt.

Tim Ninh Phục đập thình thịch. Sao anh lại gọi cô vào lúc này? Xong rồi, không phải anh nghĩ cô lại bỏ chạy chứ?

Cô do dự vài giây rồi mới nghe điện thoại, cô cẩn thận từng li từng tí giải thích: “Tối nay tôi phải tăng ca nên tôi đã bảo tài xế…”

“Quay lại.”

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, cắt ngang lời nói của cô.

Ninh Phục sửng sốt, trong nháy mắt, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ khó tin.

Ngay lập tức cô quay lại.

Thời Hoài Chi đang đứng ở ven đường cách đó không xa, nói chuyện với cô qua điện thoại.

Dưới ánh sáng ấm áp của đèn đường, khuôn mặt anh được phủ lên một lớp ánh vàng nhẹ nhàng. Trái ngược với sự ấm áp của ánh đèn, đôi mắt đen sắc sảo của anh vẫn tỏa ra sự lạnh lùng, hơn cả màn đêm vẫn còn đậm đặc xung quanh.

Có một cơn gió nhẹ thổi qua, bóng cây đang nhảy múa.

Ánh mắt họ trực tiếp chạm nhau.

Thời gian dường như chậm lại, xung quanh im lặng.

Ninh Phục nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, bước nhanh tới.

Cô bước đi rất nhanh, gần như chạy về phía trước, khi đến gần anh, cô không thể dừng chân được mà lao về phía trước.

Thời Hoài Chi nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.

Ninh Phục rơi vào l*иg ngực ấm áp của anh, ngẩng đầu lên: “Anh… Anh còn chưa về sao?”
« Chương TrướcChương Tiếp »