Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Anh Thần Phục

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh đèn đường chiếu rọi, làm đôi mắt Ninh Phúc lấp lánh như có những vì sao rơi. Thời Hoài Chi nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi có rất nhiều việc cần phải xử lý, mãi đến giờ công việc mới xong.”

Ninh Phúc từ từ rời khỏi vòng tay anh, đứng vững trên đôi chân của mình, ánh mắt đầy tò mò: “Vậy sao anh biết tôi chưa về nhà?”

Thời Hoài Chi cụp mắt nhìn cô, có vẻ khó hiểu: “Không phải em đã nói với tôi là buổi tối em phải tăng ca sao?”

Cô kể khi nào….

Ninh Phục chợt nhớ tới tin nhắn gửi nhầm: “Vậy anh cố ý đợi đến bây giờ sao?”

Lời vừa nói ra, cô liền hối hận.

Cô nhanh chóng chuyển chủ đề, không cho anh có cơ hội chế nhạo cô: “Lúc đi ra, anh có gặp ai khác không?”

Thời Hoài Chi nhướng mày: “Em muốn tôi gặp ai?”

“Đi thôi.” Ninh Phục kéo tay anh: “Nơi này không phải nơi nói chuyện, chúng ta về xe trước đã.”

Tuy trời đã khuya nhưng xung quanh có rất nhiều người qua lại, đặc biệt chỗ này rất gần công ty nên rất dễ gặp người quen.

Khóe miệng Thời Hoài Chi nhếch lên, im lặng đi theo cô.

Ninh Phục đi về phía trước, gió đêm mang theo hơi lạnh khiến cô không khỏi run lên.

Thời Hoài Chi quan sát từng cử chỉ của cô, nhẹ nhàng khoác áo vest của mình lên vai cô.

Ninh Phục bỗng nhiên cảm thấy vai mình có gì đó nặng nề và ấm áp, quay đầu nhìn thấy đó là áo của Thời Hoài Chi. Đang định nói cảm ơn, thì bụng cô lại phát ra âm thanh không đúng.

“…” Sự xấu hổ không thể diễn tả bằng lời.

Thời Hoài Chi liếc cô một cái: “En chưa ăn tối à?”

Ninh Phục hơi đỏ mặt, gật đầu, thấp giọng nói: “Hôm nay tôi tăng ca để theo kịp dự án, còn chưa có thời gian ăn tối.”

Thời Hoài Chi tự nhiên nắm tay cô, dẫn cô đi về phía bãi đậu xe: “Em muốn ăn gì?”

Tay bị nắm chặt, Ninh Phục cảm giác được lòng bàn tay ấm áp của anh, không hiểu sao tim cô lại đập nhanh.

Cô ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, xung quanh cô là hàng ngàn ánh đèn, bảng hiệu đèn neon từ các tòa nhà cao tầng, làn gió đêm cùng bầu không khí dường như đang chậm lại.

Trong lòng cô hiện lên một tầng cảm xúc không thể giải thích được, một cảm xúc mà cô chưa từng có trước đây, nó bắt đầu nảy mầm, nhưng đó là….cảm giác gì?

Trong khi Ninh Phục đang suy nghĩ lung tung thì hai người đã đi bộ đến bãi đậu xe.

Xe của Thời Hoài Chi đỗ bên đường.

Ninh Phục đi tới hàng ghế phía sau, vừa mở cửa xe, đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Thời Hoài Chi. Cô vô thức nhìn vào trong xe và phát hiện trong xe không có tài xế.

Ninh Phục chợt hiểu được ý của Thời Hoài Chi, cô lặng lẽ đóng cửa xe, đi đến ghế phụ.

Thời Hoài Chi thu hồi ánh mắt.

Sau khi ngồi vào ghế phụ, Ninh Phúc cố gắng thắt dây an toàn. Cô rất ít khi ngồi ở vị trí này, cảm thấy không quen và ánh đèn mờ ảo càng làm mọi việc thêm khó khăn hơn. Sau một hồi loay hoay, cô vẫn không thể thắt được dây an toàn.

Thời Hoài Chi thấy cô loay hoay, anh nhìn cô hỏi: “Sao vậy?”

Ninh Phúc nói: “Tôi không thắt được dây an toàn, đợi tôi một chút, nhanh thôi!”

“Để tôi giúp em.”

“Hả…”

Không chờ cô đồng ý, anh đã nghiêng người tới. Khi anh đến gần, Ninh Phục đột nhiên cứng đờ, cô cảm nhận được hơi thở của anh gần đến mức làm tim cô như muốn ngừng đập.

Thời Hoài Chi cầm lấy dây an toàn trong tay, nhận ra sự ngượng ngùng của cô, anh ngước mắt lên và bắt gặp ánh nhìn của cô.

Lúc này, họ gần nhau đến nỗi chỉ cần anh cúi đầu thêm chút nữa là có thể chạm môi. Cô thậm chí còn nghe rõ nhịp tim đều đặn, mạnh mẽ của anh.

Tim Ninh Phục đập như trống trong l*иg ngực. Tuy nhiên, Thời Hoài Chi chỉ liếc nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng quay lại nhiệm vụ của mình. Anh tìm được đầu cắm và thắt chặt dây an toàn cho cô.

Sau khi giúp cô cài dây an toàn, anh quay trở lại ghế lái, để lại Ninh Phúc với những cảm xúc lẫn lộn. Nhìn theo Thời Hoài Chi, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: “Lúc này chúng ta có nên hôn nhau không?”

Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cô lại có suy nghĩ kỳ lạ vậy?

Thời Hoài Chi liếc cô một cái, hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

“Không, không có gì.” Ninh Phục nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tai đỏ bừng.

Thời Hoài Chi cũng thu hồi ánh mắt lại, khóe miệng khẽ cong lên mà không để lại dấu vết nào.

Chiếc xe khởi động, lái vào đường cao tốc, lao vυ"t qua màn đêm náo nhiệt.

Suốt chặng đường là sự im lặng.

Ninh Phục lấy điện thoại di động ra, dự định xem tin tức, nhưng khi mở trang web lên, cô lại không thể tập trung nổi.

Nhịp tim cô vẫn không thể hoàn toàn ổn định.

Cô vô thức liếc nhìn Thời Hoài Chi.

Thời Hoài Chi….liệu những điều này có liên quan gì đến anh?

Ninh Phục suy nghĩ một chút, cô mở trang web lên, tìm kiếm: [Tại sao sau khi làm thêm giờ tim lại đập nhanh hơn một cách khó hiểu?]

Cô nhanh chóng tìm ra câu trả lời: [Tim đập nhanh là dấu hiệu của sức khỏe kém, có thể do thói quen thức khuya gây rối loạn chức năng hệ thần kinh]

Cô hiểu rồi.

Ninh Phục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô kết luận rằng hiện tượng này là hậu quả của việc tăng ca.

*

Mười một giờ đêm, Nam Thành bắt đầu chuyển mình vào thời điểm sôi động nhất. Chợ đêm mở cửa, ánh đèn rực rỡ thắp sáng toàn bộ khu phố thương mại, tạo nên một không gian huyền ảo, náo nhiệt.

Chiếc xe dừng lại trước một con hẻm gần đó. Sau khi xuống xe, Ninh Phục tò mò nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. “Chúng ta đi đâu đây?” Cô hỏi, mắt vẫn chăm chú quan sát. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến nơi này.

Thời Hoài Chi dắt cô đi qua những con ngõ nhỏ, cuối cùng họ đến trước một nhà hàng tư nhân ẩn mình giữa lòng phố cổ. Trong cái vẻ cổ kính của khu phố, nhà hàng hiện ra như một viên ngọc quý, tỏa sáng lấp lánh giữa bức tranh xưa cũ.

Bước vào trong, Thời Hoài Chi dẫn cô tới một căn phòng yên tĩnh. Sau khi cả hai ngồi xuống, anh đưa thực đơn ra: “Em muốn ăn gì?”

Ninh Phục lật qua từng trang thực đơn, cuối cùng gọi một tô mì bò.

Sau khi gọi món, cả hai ngồi đối diện nhau, lại rơi vào im lặng.

Ninh Phục vốn muốn dùng điện thoại để giải trí và gϊếŧ thời gian. Nhưng khi mở khóa màn hình, cô lại nhận ra rằng điện thoại đã hết pin. Cô buộc phải cất điện thoại xuống, cảm thấy không khí xung quanh có chút kỳ quặc.

Cô cố gắng giữ bình tĩnh và hỏi anh: “Hôm nay anh đã tìm được bản thảo của tôi chưa?”

“Tôi vẫn chưa tìm được.” Thời Hoài Chi ngừng lại một chút: “Ngày mai tôi sẽ tiếp tục tìm.”

Ninh Phục nói: “Quên đi đi, không cần tìm nữa. Mất cũng không sao, tôi đã in ra một bản mới rồi.” Cô lấy cốc trà lên, nhấp một ngụm, vô thức đặt tay lên má.

Thời Hoài Chi nhìn cô: “Gần đây ở công ty gặp chuyện gì không vui sao?”

Khi nhắc đến chuyện này, Ninh Phục chợt nghĩ tới kẻ gây rối Triệu Yêu Yêu.

Cô đặt chén trà xuống, tức giận nói: “Còn không phải là lỗi của anh.”

Thời Hoài Chi hơi nhướng mày: “Lỗi của tôi?”

Anh đã nói ra vấn đề này, vậy thì chúng ta hãy giải quyết ngay đi.

Ninh Phục nhìn chằm chằm vào mặt anh, ngập ngừng hỏi: “Anh có biết Đại học Ruslite không?”

Thời Hoài Chi suy nghĩ một chút: “Tôi chưa nghe nói đến Đại học Ruslite?”

Ninh Phục quan sát biểu cảm trên mặt anh, dường như không phải đang giả vờ.

“Chưa nghe nói thì thôi đi.” Không hiểu sao, cảm xúc của cô dường như dễ chịu hơn sau khi nghe câu trả lời này, “Còn nữa, sáng nay khi tài xế đưa tôi đi làm, tôi đã bị một đồng nghiệp nhìn thấy. Chuyện này khá là phiền phức.”

Ninh Phục bĩu môi: “Buổi sáng từ Thiên Lộc Thủy đi làm quá bất tiện. Không chỉ đường xa, mà còn có nguy cơ bị người khác nhìn thấy rất phiền phức.”

“Đặc biệt là trong những trường hợp khẩn cấp như tăng ca, việc gọi taxi cũng rất khó khăn.”

“Cho nên.” Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, dũng cảm để thảo luận vấn đề này, “Những ngày trong tuần, tôi muốn về căn hộ của mình.”

Thời Hoài Chi không nói gì, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khó đoán.

Anh nói: “Em có từng nghĩ đến việc công khai mối quan hệ của chúng ta không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »