Chương 6

Cách đây một năm rưỡi, đó là một buổi sáng trời trong gió nhẹ.

Ninh Phục vừa đi tới cửa phòng chủ tịch liền nghe thấy giọng nói giận dữ của ba mình.

“Một đám rác rởi, vô dụng!”

Thư ký Vương thấp giọng nhắc nhở: “Ninh tiểu thư, cuộc đấu giá mảnh đất phía Tây thành thất bại, hôm nay Ninh tổng tâm tình không tốt. Cô nhìn xem…”

“Không sao đâu, để tôi nói cho ông ấy biết.”

Ninh Phục nhàn nhạt mỉm cười, đi tới gõ cửa.

“Mời vào.” Người bên trong đè nén tức giận.

Ninh Phục mở cửa bước vào: “Ba, ai lại chọc giận ba vậy?”

“Phù Phù, sao con lại ở đây?”

Ba Ninh cúp điện thoại, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thái độ cũng trở nên ôn hòa hơn.

“Ba để quên tài liệu ở nhà nên con mang đến đây.”

Ninh Phục từ trong túi lấy ra một tập văn kiện.

Ba Ninh tỏ vẻ mặt cảm động nhưng lại đau lòng nói: “Con cứ nhờ tài xế ở nhà giao cho là được. Sao con lại phải tự mình mang đến cho ba? Thời tiết hôm nay nắng như vậy, lỡ con bị say nắng thì sao?”

“Không sao ạ, vừa hay con lại đang tiện đường.” Ninh Phục đổi chủ đề: “Ba, vừa rồi sao người tức giận như vậy, có chuyện xảy ra ạ?”

Nói đến việc này, sắc mặt của ba Ninh lại trở nên khó coi.

“Không phải là lão già Thời Đình kia, không biết hắn ta đã giở trò bẩn thỉu gì mà lấy được mảnh đất ở phía Tây thành…” Ông khịt mũi lạnh lùng: “Nếu là người khác, ta đã xử lý hết rồi, nhưng người trúng thầu lại là lão già đó!”

Cuối cùng Ninh Phục cũng đã hiểu ra toàn bộ câu chuyện.

Cô cũng biết về mảnh đất phía Tây thành phố.

Mảnh đất đó là dự án trọng điểm mà ba Ninh rất quan tâm.

Hơn một tháng qua, ông đã làm việc cả ngày lẫn đêm về công tác đấu thầu đất, thậm chí còn thức nhiều đêm để trực tiếp chỉ đạo nhân viên điều chỉnh kế hoạch đấu thầu.

Ông đã quyết tâm giành được dự án này nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại thất bại trước đối thủ.

Trong cạnh tranh kinh doanh có kẻ thắng người thua, việc các dự án bị cướp đi là chuyện thường tình.

Nhưng tình cờ người trúng thầu lại là không ai khác chính là kẻ thù không đội trời chung của ba Ninh….

Tập đoàn MEA.

Ba của Ninh Phục và Tập đoàn MEA đã mâu thuẫn từ lâu, nghe nói là mối hận thù này đã được tích lũy từ thế hệ trước, nay đã phát triển thành mối thù không đội trời chung.

Ninh Phục vội vàng khuyên nhủ: “Ba, đừng tức giận. Chuyện này không đáng để làm tổn hại sức khỏe của ba đâu.”

“Con nói đúng.” Ba Ninh hơi nhướng mày, ân cần nói với cô: “Phù Phù, hiếm khi con đến đây. Con có muốn ăn trưa với ba không? Ta sẽ nhờ thư ký Vương đặt chỗ trước.”

Ninh Phục nói: “Không được, hôm nay công ty có sự kiện, con phải tới tham gia.”

Ba Ninh cau mày: “Ta đã nói rồi, sao con không trực tiếp đến công ty của nhà mình thực tập? Chạy lung tung làm gì.”

“Không sao đâu ạ, đây cũng có thể coi là một loại luyện tập.” Ninh Phục cười nói: “Hơn nữa, nếu người sắp xếp con vào công ty làm, khó tránh khỏi bị người khác bàn tán.”

Sau khi xoa dịu ba mình, Ninh Phục đi thang máy rời đi.

Vừa rời khỏi công ty, bạn tốt của cô, Tưởng Như Tinh gọi điện tới hẹn cô gặp mặt tối nay.

“Tối nay? E là tối nay không được. Hôm nay ở công ty tớ có một sự kiện, dự kiến

sẽ kéo dài đến tối muộn.” Ninh Phục nói: “Tớ vừa đưa tài liệu cho ba tớ xong, đang định tới công ty.”

Tưởng Như Tinh đột nhiên tò mò: “Vậy cậu có nói cho ba cậu biết biết, cậu thực tập ở công ty của đối thủ không?”

“Không, tớ làm sao dám nói cho ba tớ biết.” Ninh Phục thở dài: “Mới đây mảnh đất mà ba tớ coi trọng vừa bị công ty đối thủ của ông ấy lấy mất, nếu biết chuyện này, chắc chắn ông ấy sẽ rất tức giận. “

Ninh Phục bắt taxi đến khách sạn.

Vì thành tích học tập xuất sắc nên cô được nhà trường giới thiệu vào làm thực tập sinh tại một công ty thuộc Tập đoàn MEA.

Hôm nay là ngày kỷ niệm 5 năm thành lập công ty.

Nhóm thực tập sinh của họ cũng được giao nhiệm vụ.

Ninh Phục vốn không muốn tham gia.

Lễ kỷ niệm hôm nay sẽ bao gồm một lễ trao giải.

Cách đây không lâu, cô được biết đồ án quy hoạch do cô viết đã đoạt giải Ý tưởng xuất sắc nhất, nội dung là của cô viết nhưng người chiến thắng không phải cô mà là tiền bối cùng nhóm – Trì Duyệt.

Trì Duyệt là nhân viên chính thức của công ty, cô ta mới vào công ty được một năm, nghe nói là họ hàng của một giám đốc điều hành cấp cao.

Ninh Phục trực tiếp đi đến gặp quản lý yêu cầu giải thích.

“Ninh Phục cô cũng biết Trì Duyệt hiện tại đang cạnh tranh vị trí nhóm trưởng, cơ hội này đối với cô ấy rất quan trọng, cô hãy để cho cô ấy nhận giải đi.” Quản lý nói một cách thành khẩn: “Hơn nữa cô mới chỉ là thực tập sinh thôi, sẽ còn có nhiều cơ hội trong tương lai. Không phải cô ấy cũng giúp cô sửa kế hoạch của mình sao?”

Nói là giúp sửa kế hoạch nhưng thực ra chỉ sửa vài chữ, đổi tên cô ta rồi nộp lên.

Trong lòng Ninh Phục chán nản, không nói một lời liền rời khỏi văn phòng.

Vừa quay người lại, cô đã nghe thấy quản lý và Trì Duyệt đang giễu cợt cô: “Chỉ là một thực tập sinh thôi, còn muốn tranh công với cô.”

Sự khinh miệt thể hiện rõ ràng.

Thời khắc này, cô cuối cùng cũng nhận ra sự khốc liệt chốn công sở.

Thực tập sinh thường được coi như là đồ dùng một lần, dùng xong rồi ném đi, việc họ bị lấy đi công lao là là điều bình thường.

Kể từ ngày đó, Ninh Phúc học cách đánh cá* trong giờ làm việc.

*đánh cá: từ lóng ý chỉ sự làm việc không chăm chỉ, lãng phí thời gian.

*

Quả nhiên cô vẫn chưa quen với việc đi giày cao gót.

Ninh Phục đi giày cao gót bước vào địa điểm tổ chức buổi tiệc.

Khi đến nơi tập trung, cô mơ hồ cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn.

“Cái ghế này sao ở giữa đường, tôi đã nói mấy lần rồi, sao vẫn chưa có người dọn đi?”

“Sao anh vẫn chưa làm những thứ tôi nhờ anh chuẩn bị?”

“Cô đứng ở đó làm gì? Không có việc gì làm sao?”

Quản lý mặt mày nghiêm túc chỉ đạo nhân viên dàn dựng hiện trường, tìm ra sai sót ở từng chi tiết, giống như một quả pháo có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Các nhân viên không dám thở mạnh, sợ trở thành mục tiêu trút giận.

Áp suất thấp bao trùm lên tất cả mọi người.

Sau khi quản lý rời đi, các đồng nghiệp bên cạnh bắt đầu bàn tán: “Hôm nay quản lý Ngô sao thế? Hình như cô ta ăn phải thuốc súng.”

“Nghe nói giám đốc mới đã được bổ nhiệm, người đó không phải là cô ấy.” Một người khác trầm giọng nói.

“À, đúng vậy. Không phải nói là vị trí giám đốc đã được quyết định cho cô ấy rồi sao?”

“Vốn dĩ mọi người đều nghĩ như vậy, cô ấy đã tự coi mình là giám đốc, ai ngờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy.”

“Đương nhiên tâm tình của cô ấy sẽ không tốt, vốn tưởng rằng mình chắc chắn chức vụ giám đốc, nhưng tổng bộ lại phái lính nhảy dù đến.”

Mạnh Yên Nhiên cũng hả hê tám chuyện với Ninh Phục: “Quản lý Ngô vẫn muốn làm giám đốc. Giờ thì tốt rồi, tổng bộ trực tiếp phái người tới đây, cô ta vẫn phải giữ nguyên vị trí quản lý.”

“Mọi người đang làm gì ở đây vậy? Sao không nhanh chóng bắt tay vào làm việc đi?” Quản lý ra lệnh giải tán nhóm nhân viên đang bát quái.

Ninh Phục và Mạnh Yên Nhiên nhìn nhau, lập tức vùi đầu giả vờ di chuyển đồ đạc.

Khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người cuối cùng cũng có thời gian để thở.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc chật kín người ăn uống linh đình, quần áo là lượt.

Hai dãy bàn dài được sắp xếp hai bên phòng tiệc, bày rượu vang đỏ Champagne, nước trái cây và các món tráng miệng tinh tế để khách mời thưởng thức.

Trong thời gian này không ngừng có người tới mời rượu.

Ninh Phục uống chưa được nửa ly rượu đã cảm thấy choáng váng, lấy cớ đi lấy đồ tráng miệng kéo Mạnh Yên Nhiên trốn sang một bên.

Bữa tiệc được phân nửa, quản lý Ngô đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Trả lời xong, cô ta cau mày dữ tợn, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Sao bây giờ anh ta lại đến đây? Không phải nói rõ ngày mai anh ta mới nhậm chức sao?”

“Được rồi tôi hiểu rồi.”

Cô ta hít một hơi thật sâu, cúp điện thoại, nhìn xung quanh.

“Thực tập sinh, cô!” Quản lý Ngô nhìn xung quanh, chỉ vào Ninh Phục, trực tiếp ra lệnh: “Đi xuống tầng đón tân giám đốc lên đây.”

“Giám đốc mới?” Ninh Phục giật mình: “Nhưng tôi không biết tân giám đốc trông như thế nào.”

“Anh ấy mặc áo sơ mi trắng, quần đen, thắt cà vạt màu đỏ tía, cài chiếc trâm lá phong trên ngực. Cô theo cái này là có thể nhận ra anh ấy.” Quản lý Ngô nói với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: “Mau lên, đừng chậm trễ.”

“Được, tôi đi ngay.”

Ninh Phục nheo mắt lại, đặt chiếc đĩa nhỏ trong tay xuống rồi quay người rời đi.

“Chị Ngô, sao chị lại bảo cô ấy đi đón tân giám đốc?” Trì Duyệt chen vào bên cạnh quản lý Ngô, vẻ mặt không vui khi Ninh Phục rời đi.

Giám đốc Ngô xoay xoay ly rượu trong tay, thản nhiên nói: “Tôi nghe nói tân giám đốc chuyển đến từ trụ sở chính rất thân thiện với các cô gái trẻ, nên tôi để cô ấy đi.”

“A, thì ra là vậy.” Trì Duyệt che miệng cười, có chút hả hê.

Mạnh Yên Nhiên kinh ngạc khi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, lập tức đặt ly rượu trên tay xuống, lặng lẽ rời khỏi hội trường.

*

Rời khỏi tầm mắt của quản lý, Ninh Phục quay đầu lại, nhếch khóe miệng có chút khinh thường.

Đi đón giám đốc mới à?

Xùy, dù sao thì cô cũng sẽ không đi.

Kỳ thực tập chỉ kéo dài vài tháng, cô chỉ cần hoàn thành xong công việc và rời đi. Cùng lắm là cô về nhà, kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.

Ninh Phục lấy một ly rượu vang đỏ từ đĩa của người phục vụ, lẻn ra khỏi phòng tiệc qua cánh cửa lách.

Cách xa đám đông, cô nhìn thấy một bóng người đứng lặng lẽ bên cửa sổ sát đất.

Nhìn từ xa, có vẻ như đó là một người đàn ông trẻ tuổi.

Ninh Phục giật mình khi nhìn thấy trang phục của đối phương.

Áo sơ mi trắng, cà vạt màu đỏ tía, quần đen, giày da màu đen và một chiếc trâm đá quý hình lá phong màu xanh đậm trên ngực….

Mọi thứ đều phù hợp với những gì quản lý Ngô nói.

Ninh Phục đang thắc mắc, chẳng phải tân giám đốc đã đến rồi sao? Tại sao cô lại phải xuống lầu đón anh?

Lúc cô đang suy nghĩ, dường như đối phương ý thức được điều gì đó, chậm rãi quay người lại.

Ninh Phục như nhìn thấy một bức tranh.

Người đàn ông đứng trước cửa sổ, cúc áo trên cùng của sơmi đã được cởi ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ nghĩ đến những ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng mênh mông.

Mê hoặc lòng người nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

Nội tâm cô rung động.

Vị giám đốc mới này đẹp trai đến vậy sao?

Tim Ninh Phục như đánh trống trong l*иg ngực.

Cái đầu đầy men rượu của cô không còn tỉnh táo nữa.

Trong men say, cô mạnh dạn bước về phía người đàn ông với ly rượu đỏ trong tay.

“Xin chào.”

Ninh Phục vắt óc nhớ lại kỹ thuật làm quen mà Tưởng Như Tinh dạy cô, mỉm cười với anh: “Anh cũng cảm thấy bữa tiệc hôm nay rất nhàm chán sao?”

Người đàn ông không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt kia dường như xuyên thẳng vào tim cô.

Dựa vào men say, cô đưa ly rượu vang đỏ trong tay ra: “Anh có muốn cùng nhau uống một ly không?”

Đối mặt với Ninh Phục đang tươi cười, mặt người đàn ông không đổi sắc nói: “Trước khi cô vào công ty, HR có nói với cô rằng công ty cấm chuyện tình cảm nơi công sở không?”