Chương 7

Giọng điệu lạnh lùng không những không khiến Ninh Phục sợ hãi mà còn khơi dậy lòng háo thắng của cô.

“Không được phép yêu đương trong công ty ?” Ninh Phục nhìn thẳng vào mắt anh, cong môi hỏi lại: “Vậy ý anh là, không ở trong công ty là được sao?”

Cô mặc một chiếc váy quây màu đen, mái tóc dài đen mượt buông xuống, đôi mắt ngấn nước, đôi má do uống rượu nên hơi ửng đỏ. Ly rượu vang đỏ trong tay cô rung nhẹ, rượu gợn sóng, ánh sáng dập dờn trong ly.

Người đàn ông hơi nheo mắt lại: “Cô ở phòng nào?”

“Hả?” Ninh Phục nghiêng đầu, có chút nghi hoặc: “Tôi làm ở phòng nào thì có gì quan trọng?”

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt có phần khó đoán: “Cô không sợ sếp của cô nghe thấy sao?”

Ninh Phục đến gần anh, nghiêm túc nói: “Không sao, nếu không phải nhân viên công ty thì có thể, vậy thì vì anh tôi nguyệt ý từ chức, rời khỏi công ty này.”

Cô đưa ly rượu vang đỏ về phía trước.

Anh liếc nhìn nó nhưng không nhận, giọng điệu có chút lạnh lùng nói: “Cô với người khác cũng tùy tiện như vậy sao?”

Ánh sáng hành lang mờ mịt, khiến cảm xúc trong mắt anh càng thêm sâu thẳm và u tối hơn.

Ninh Phục cười nói: “Đương nhiên là không, tôi không thèm để ý tới người khác.”

Anh hỏi: “Có biết tôi là ai không?”

“Tất nhiên.” Ninh Phục dừng một chút, nhấn mạnh: “Tôi tới đây là để tìm anh.” Mặc dù là cô bị người ta phái ra ngoài.

Anh không nói một lời.

Thất bại rồi sao? Ninh Phục có chút thất vọng.

Ngay lúc cô định lấy lại ly rượu, cơ thể cô bỗng run lên không thể kiềm chế được.

Khi say rượu, cơ thể khó giữ thăng bằng.

“Xin lỗi, cho tôi mượn nhé.” Cô lợi dụng cơn say để ôm vai anh.

Khoảnh khắc hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay cô, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể anh đang cứng đờ.

Ninh Phục hơi nhếch môi, không buông tay ra, ngược lại còn tiến lại gần anh.

“Anh không dám?” Cô tiến lại gần, hỏi một cách khıêυ khí©h.

Ánh mắt người đàn ông cuối cùng cũng thay đổi, đột nhiên mỉm cười, ý cười không chạm đáy mắt: “Ai nói tôi không dám?”

Trong giọng nói không rõ là vui mừng hay tức giận.

“Vậy anh có muốn thử không?” Cô ngước lên nhìn anh, giọng cô đè thấp nhưng âm cuối lại đặc biệt cao lên.

Hơi thở của hai người quyện vào nhau.

Dưới ánh đèn, đôi mắt cô sáng như hai viên pha lê.

“Cô có biết trêu chọc tôi phải trả giá thế nào không?” Người đàn ông ánh mắt tối sầm, hơi cúi đầu nói nhỏ vào tai cô.

“Giá bao nhiêu?” Ninh Phục mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt trêu ngươi: “Không thử thì làm sao biết được?”

Lúc này họ trông giống như một cặp tình nhân.

Ninh Phục đã hoàn toàn say rượu, tiếp tục nói nhảm với anh, ngay cả cô cũng không nhớ được tiếp theo mình nói cái gì.

Sau đó, cô chỉ nhớ có thứ gì đó chạm vào môi mình, mềm mại và hơi lạnh.

Giống như ấn tượng của cô với người đàn ông này vậy.

Hóa ra cảm giác hôn nhau là như vậy.

Ninh Phục nghĩ, nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ người đàn ông.

Đối phương tưởng chừng như là người mới nhưng sau vài lần thăm dò, anh đã hoàn toàn làm chủ được nhịp độ và chiếm thế chủ động.

Bữa tiệc vẫn đang diễn ra, hành lang và thang máy đều vắng tanh.

Ánh đèn mập mờ, ý loạn tình mê.

Ánh đèn hành lang màu vàng ấm áp chiếu xuống hai người, họ ôm nhau nồng nhiệt, truyền cho nhau nhiệt độ.

Những gì xảy ra tiếp theo dường như là chuyện đương nhiên.

Chuyện sau đó, Ninh Phục hoàn toàn muốn quên đi.

*

Ngày hôm sau khi Ninh Phục tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ.

Trời đã sáng, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua kẽ hở của chiếc rèm chiếu vào phòng, rọi xuống mép giường.

Cô mò mẫm tìm chiếc điện thoại trên gối, định xem giờ nhưng không ngờ trong điện thoại của cô có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều đến từ quản lý Ngô và Trì Duyệt.

Ninh Phục ôm cái đầu đau nhức nhối, một tay mở khóa màn hình.

Tin nhắn WeChat bùng nổ.

Cô ấy tiện tay bấm bừa vào một tin nhắn.

Trì Duyệt: [Trả lời điện thoại!]

[Bạn bị nhỡ một cuộc gọi thoại.]

[Đối phương đã hủy yêu cầu.]

Trì Duyệt: [? ? ? ? ?]

Trì Duyệt: [Ninh Phục, cô đã đi đâu thế? ? ? ? ?]

Trì Duyệt: [Sao không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn? ? ?]

Trì Duyệt: [Người đâu rồi? ? ? ? ?]

Cô sững sờ, vô thức từ trên giường ngồi dậy, chiếc chăn tuột khỏi người.

Cảm giác say rượu có thể không chỉ gây đau đầu.

Cô để điện thoại ở chế độ im lặng khi nào? Hoàn toàn không nhớ gì.

Trong đầu cô chỉ còn những mảnh ghép vụn vặt ngắn ngủi của đêm qua, trận kia kéo dài đến tận đêm khuya.

Trì Duyệt: [Không phải quản lý Ngô bảo cô đi đón giám đốc mới sao? Cô đã đi đâu và gặp ai cả đêm. Cô không muốn được đóng dấu thực tập phải không?]

Đến bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy đỏ mặt và tim đập thình thịch.

Trì Nguyệt: [Trả lời điện thoại! ! ! ! !]

Trì Nguyệt: [Cô gặp rắc rối lớn rồi, lập tức gọi cho tôi! Quản lý Ngô hiện đang rất tức giận!]

Trong loạt tin nhắn này, cô nhanh chóng nắm bắt được từ khóa.

Giám đốc mới?

Đồng tử của cô nheo lại, cô vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Đợi đã, giám đốc mới đang ở đây không phải sao?

Nếu đây không phải là giám đốc mới thì anh ta là ai?

Ninh Phục nhanh chóng mở trang web chính thức của công ty. Đầu trang là thông báo bổ nhiệm, ngày phát hành là ngày hôm qua.

Sau khi được ban giám đốc tập đoàn thống nhất, ban giám đốc quyết định bổ nhiệm Thời Hoài Chi làm Giám đốc điều hành chi nhánh công nghệ tập đoàn và sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc quản lý, điều hành công ty…

Trên đây là ảnh và sơ yếu lý lịch: Thời Hoài Chi, Giám đốc điều hành Chi nhánh Công nghệ Tập đoàn MAE, sinh năm… tốt nghiệp… con trai của Thời Đình, hiện là chủ tịch của Tập đoàn MAE.

Thời Hoài Chi.

Điều quan trọng hơn là họ của anh ấy.

Ba anh là kẻ thù không đội trời chung của ba Ninh và anh là con trai của Thời Đình.

Bộp.

Chiếc điện thoại rơi xuống đất, lặng lẽ lăn xuống tấm thảm cạnh giường.

Ninh Phục quay đầu nhìn người đàn ông nằm bên cạnh, nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, đôi bàn tay trống rỗng của cô trở nên lạnh lẽo.

Hôm qua! Cô! Đã! Làm! Cái Gì!

Cô! Tự nhiên! Ngủ! Với! Thời! Hoài Chi!

Khi cô còn do dự thì người bên cạnh cô cựa quậy. Hình như Thời Hoài Chi cũng tỉnh, Ninh Phục vội vàng cầm điện thoại, nằm xuống, giả vờ như vẫn đang ngủ.

Thời Hoài Chi từ phía sau vòng tay ôm eo cô, thấp giọng hôn vào tai cô: “Em tỉnh rồi à? Em muốn đi đâu?”

“Không có.” Cô giả vờ như chưa tỉnh, kéo chăn qua đầu, bất mãn lẩm bẩm: “Đừng gây ồn ào, tôi còn muốn ngủ.”

Thời Hoài Chi không muốn cô khó xử, buông tay cô ra. Anh ra khỏi giường và bước vào phòng tắm.

Ninh Phục vẫn trốn ở trên giường, cô chú ý nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Khi tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vang lên, cô nhanh chóng nhấc chăn ra, nhặt quần áo vương vãi trên sàn rồi bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.

*

Ninh Phục vội vàng trở lại công ty, sau khi hỏi thăm một hồi, cô đã biết được nguyên nhân khiến quản lý Ngô và Trì Duyệt nổi giận.

Trong bữa tiệc ngày hôm qua, Mạnh Yên Nhiên đã đánh giám đốc mới.