Chương 8

Lúc này, trong phòng làm việc cũng có thể nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt từ văn phòng quản lý.

“Đánh người còn có đạo lý sao?”

“Cô có muốn báo cáo thực tập của mình được đóng dấu không? Tôi sẽ xem xét việc này và báo cáo với trường của cô!”

“Nếu cô làm như vậy, giám đốc mới sẽ cho rằng tôi chỉ định cô đến để ra oai phủ đầu* anh ta…”

Nghe vậy, Ninh Phục lập tức hiểu ra, nguyên nhân là quản lý Ngô bị ụp một cái nồi lớn như vậy, khó trách cô ta tức giận như vậy.

“Hoặc là đi cùng tôi xin lỗi giám đốc, hoặc rời đi, tùy cô lựa chọn!”

Một lúc sau, cửa văn phòng mở ra.

Mạnh Yên Nhiên bước ra khỏi đó với cái đầu cúi gằm.

Những đồng nghiệp đang nghe lén lập tức trở về chỗ và giả vờ như đang nghiêm túc làm việc.

Ninh Phục lập tức tiến đến hỏi: “Yên Nhiên, cậu không sao chứ?”

“Ninh Ninh.” Mạnh Yên Nhiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo cô lại, thấp giọng hỏi: “Tôi không sao, còn cậu, hôm qua không có chuyện gì xảy ra phải không? Cậu ở đâu?”

“Không sao đâu, hôm qua tôi có việc nên về sớm.” Ninh Phục kiếm cớ chuyển chủ đề: “Tôi vừa mới nghe mọi việc, quản lý nói thế nào?”

Mạnh Yên Nhiên có chút thất vọng: “Cô ta bảo tôi đi xin lỗi hoặc là thu dọn đồ đạc rời đi.”

Ninh Phục hỏi: “Vậy cậu có muốn đi không?”

Mạnh Yên Nhiên lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi. Rõ ràng là đối phương ra tay trước, ngoài khách sạn còn có camera giám sát. Tại sao cô ta lại muốn tôi xin lỗi trước?”

Ninh Phục suy nghĩ một chút: “Tôi sẽ giúp cậu giải thích với quản lý Ngô.”

Nói xong cô đi đến phòng quản lý.

Mạnh Yên Nhiên vội ngăn cô lại: “Này, đừng đi. Đây là chuyện riêng của tôi, tôi không thể liên lụy đến cậu.”

“Này, ở đây làm chị em tốt sao?” Giọng nói âm dương quái khí** của Trì Duyệt truyền đến: “Ninh Phục, sao cô còn đứng đây nói chuyện? Viết xong kế hoạch rồi à?”

“Cô còn rảnh rỗi lo lắng cho người khác, còn không bằng cô nghĩ cách giải thích chuyện ngày hôm qua với quản lý Ngô đi.”

Ninh Phục không để ý đến lời mỉa mai của cô ta, kéo Mạnh Yên Nhiên quay người rời đi.

Trì Duyệt bị từ chối, hừ một tiếng, quay sang các nhân viên khác, vỗ tay nói: “Nhân tiện, quản lý Ngô nhờ tôi nhắc nhở mọi người, buổi chiều tân giám đốc sẽ đến bộ phận chỉ đạo. Mọi người hãy thông minh lên, đừng hành động giống ai đó.”

Tân giám đốc.

Ninh Phục cảm thấy sau gáy lạnh buốt, bước chân cũng không nhấc nổi.

Thấy cô đứng bất động ở đó, Trì Duyệt có chút bất mãn: “Còn chần chừ cái gì? Còn không mau đi làm việc, kế hoạch trù bị kia phải gửi tôi trước khi tan làm.”

Ninh Phục không nói một lời, quay về bàn làm việc, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trì Duyệt cau mày: “Ninh Phục, cô định làm gì?”

Ninh Phục thậm chí còn không ngẩng đầu lên, đột nhiên nói: “Tôi từ chức.”

Trì Duyệt giật mình, phải một lúc lâu mới kịp phản ứng: “Cô, cô nói cái gì?!”

Ninh Phục không để ý đến cô ta, nói với Mạnh Yên Nhiên: “Nhất định phải có người chịu trách nhiệm vậy thì để tôi làm đi. Sau khi tôi rời đi, cậu đi nói với giám đốc mới rằng tôi không hài lòng với cấp trên, ra lệnh cho cậu đi đánh anh ta, hãy đem tất cả mọi lỗi lầm đổ lên người tôi.”

Mạnh Yên Nhiên cũng sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Cô, cô nói cái gì? Không làm?” Trì Duyệt trợn tròn mắt, hiển nhiên có chút hoảng hốt: “Chờ một chút, cô không cần dấu thưc tập sao?”

“Không sao, chỉ là thực tập mà thôi, không thiếu chỗ thực tập.” Ninh Phục thu dọn đồ đạc, giọng điệu bình tĩnh nói.

Trì Duyệt vội vàng chạy đến bên cạnh cô, lo lắng nói: “Nhưng trên tay cô còn có hạng mục chưa hoàn thành, cô liền chạy như vậy, thật là vô trách nhiệm!”

Ninh Phục dừng một chút, cong cong khóe môi, cười nói: “Chị Trì, chị là người ký kế hoạch dự án. Tôi chỉ là một thực tập sinh nhỏ. Tôi có thể giúp được gì? Tôi tin vào năng lực của chị, cố lên.”

“Cô…”

Mạnh Yên Nhiên đứng ở đó, đột nhiên như đã hạ quyết tâm: “Chờ đã, tôi không làm nữa, tôi đi cùng cậu!”

“Này! Hai người điên à?”

“Tất cả dừng lại! Ai cho phép các cô rời đi?”

Cả hai không để ý đến giọng nói giận dữ của Trì Duyệt, thu dọn đồ đạc rời đi.

Là thực tập sinh, họ chưa chính thức gia nhập công ty nên rất dễ bỏ việc.

Trước khi bỏ đi, Ninh Phục chắc chắn không quên tặng “quà lớn” cho quản lý Ngô và trì duyệt. Cô biên soạn những gì hai người đã làm thành một tài liệu PPT và gửi cho toàn công ty.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, Mạnh Yên Nhiên nhìn Ninh Phục, có chút xấu hổ: “Ninh Ninh, thật xin lỗi, là do tôi bốc đồng, khiến cậu liên lụy.”

Cô ấy lại thuyết phục: “Sao cậu không ở lại? Cậu không cần phải đi cùng tôi. Chỉ còn vài ngày nữa thôi. Ít nhất hãy đợi đến khi có dấu thực tập rồi mới đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp của cậu.”

Tuần thực tập cuối cùng rồi.

Vốn dĩ, khi đợt thực tập này kết thúc, họ sẽ thành công lấy được chứng nhận thực tập.

Ninh Phục lắc đầu: “Không sao, từ đầu tôi đã muốn rời đi rồi.”

Những gì xảy ra hôm nay chỉ là ngòi nổ.

“Còn việc thực tập của chúng ta thì sao?” Mạnh Yên Nhiên thở dài, cảm thấy có chút lo lắng.

Ninh Phúc nói: “Chỉ là một cái dấu thực tập thôi mà, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Sau khi rời khỏi công ty, cô nhìn lại cửa công ty và trong lòng vang lên một giọng nói.

Có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.

*

Vấn đề đóng dấu thực tập cũng rất dễ giải quyết.

Ninh Phục ban đầu muốn nhờ ba Ninh giúp đỡ, nhưng một tuần sau, cô và Mạnh Yên Nhiên nhận được giấy chứng nhận thực tập có đóng dấu từ công ty thực tập cũ.

Các khoản trợ cấp thực tập bị quản lý Ngô biển thủ đều được chuyển vào tài khoản của họ.

Ninh Phục khá ngạc nhiên nên liền hỏi các bạn cùng lớp còn đang thực tập ở công ty.

Từ bọn họ cô đã biết chuyện gì đã xảy ra khi cô rời đi.

Học sinh A: [Thật tiếc vì cậu đã rời đi sớm. Cậu không biết cả tuần đó thú vị đến thế nào đâu!]

Bạn cùng lớp B: [Ừ, giống như đóng phim truyền hình vậy.]

Đúng như dự đoán của cô, quản lý Ngô đã đổ hết lỗi cho cô và Mạnh Yên Nhiên.

Nhưng giám đốc mới vẫn có ác cảm với quản lý Ngô.

Hai người này chưa kịp triển khai kế hoạch thì họ bị phát hiện.

Có lẽ email báo cáo của cô đã có tác dụng. Ngay khi giám đốc mới nhậm chức, anh ta đã thanh lọc toàn bộ công ty, dạng sâu mọt giống như quản lý Ngô và Trì Duyệt đều nằm trong danh sách sa thải.

Bạn học A: [Để tôi nói cho cậu biết, giám đốc mới thực sự rất đẹp trai! ! ! (nước miếng)]

Bạn học B: [Hôm đó tôi gặp anh ấy từ xa, nhìn thoáng qua mà choáng váng! Tôi nghe nói anh ấy vẫn còn rất trẻ.]

Bạn cùng lớp C: [Thật đáng tiếc, anh ấy quá lạnh lùng nên tôi không dám lại gần. Nếu có cơ hội, tôi sẽ chụp bí mật chụp một bức ảnh cho cậu.]

Ninh Phục mỉm cười đáp lại: [Không cần.]

CEO mới, cô không chỉ gặp anh mà còn ngủ với anh.

Chỉ là……

Ninh Phục nhìn tin nhắn báo số dư tài khoản ngân hàng, trái tim như treo lơ lửng trên vách đá.

Không hiểu sao cô lại nhớ đến khuôn mặt và ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, cảnh tượng đêm đó lại hiện ra, hai người thân mật cùng nhau, hơi thở ấm áp và ẩm ướt của người đàn ông đó phả vào tai cô…

Những mảnh vỡ còn sót lại.

Ngủ xong liền bỏ trốn, Ninh Phục không tránh khỏi cảm giác chột dạ.

Số tiền trợ cấp thực tập giống như một lời cảnh báo, cũng giống như là nhắc nhở.

Cô lo lắng rằng vào một ngày đẹp trời đối phương sẽ tới cửa nhà mình.

Một ngày, hai ngày, một tuần, một tháng…

Mấy tháng sau, mọi thứ vẫn yên bình.

Ninh Phục thở phào nhẹ nhõm. Lễ tốt nghiệp đang đến gần, cô đang bận rộn chuẩn bị bảo vệ luận án tốt nghiệp, nhanh chóng quên mất chuyện đó.

Cho đến khi bảo vệ được thông qua, cô nhận được bằng tốt nghiệp thành công.

Ngày hôm đó Ninh Phục trở về nhà, vừa tới cửa liền nghe thấy tiếng cười của ba từ trong phòng truyền đến.

“Được rồi, cùng nhau khai thác đương nhiên không có vấn đề gì, chuyện này cứ quyết định như vậy. Chờ Phù Phù trở về…”

Cô không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.

Mấy tháng gần đây, ba Ninh thường nói chuyện với cô về mảnh đất phía Tây thành phố. Ông ấy không vui, không cam lòng, bình thường không ít lần mắng kẻ thù của mình.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày này cô nghe thấy ông ấy vui vẻ như vậy.

Nghĩ vậy, cô mở khóa cửa vân tay và đẩy cửa vào.

“Ba ơi, con đã về rồi…”

Trong phòng khách, ba cô đang trò chuyện sôi nổi với một người đàn ông trẻ tuổi.

Anh quay lưng về phía cô. Từ nơi cô đứng, cô chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của bố Ninh.

Nghe thấy tiếng động, ba Ninh nhìn về phía cô rồi mỉm cười: “Phù Phù về rồi, chúng ta đang nói chuyện về con. Mau đến đây, chúng ta đang bàn bạc về chuyện kết hôn.”

“Kết hôn? Kết hôn gì?” Ninh Phục sửng sốt một chút, đầu óc trì trệ bắt chậm rãi hoạt động, nhưng phản ứng đầu tiên của cô là: “Ba, anh trai con sắp kết hôn rồi à?”

Anh trai cô, Ninh Thành Lận, hiện đang du học cao học ở nước ngoài, cũng không có tin tức gì cho thấy anh ấy đang tìm bạn gái.

“Anh con? Tất nhiên là không, chúng ta đang nói về con.” Ba Ninh mỉm cười nói, vẻ mặt vui vẻ: “Giờ con không còn nhỏ để nói việc này sao?”

Bùm!

Ninh Phục nghe được nửa câu đầu, liền có cảm giác như bị sét đánh.

“Chờ một chút!” Cô vội vàng hỏi: “Con? Làm sao có thể là con?”

Ba Ninh tươi cười nói: “Hôm nay họ đến nói chuyện với ta về việc hợp tác cùng khai thác mảnh đất. Họ sẵn sàng dùng điều này cũng như sự chân thành để giải quyết mâu thuẫn giữa hai gia đình chúng ta. Ta đã suy nghĩ kỹ càng rồi, thêm bạn bớt thù. Đây có thể coi là một điều tốt và là một khởi đầu tốt đẹp…”

Cuối cùng cô cũng hiểu rằng ba cô đã đồng ý làm hòa với các đối thủ cạnh tranh để hợp tác vì một mảnh đất, thậm chí còn để cô kết hôn với một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt?

“Ba, con biết ba không muốn mất đất ở phía tây thành, nhưng điều này là không đúng.”

Ninh Phục tự tin ngắt lời: “Điều 1042 Bộ luật dân sự nước ta quy định việc hôn nhân sắp đặt, mua chuộc hôn nhân và các hành vi khác cản trở quyền tự do hôn nhân đều bị nghiêm cấm, vì vậy……”

“Vậy thì sao?” Lúc này, người đàn ông vốn đang im lặng đứng dậy, chậm rãi quay người lại.

Ánh mắt Ninh Phúc cứng đờ, trong mắt có chút không thể tin được.

Áo khoác vest của anh treo trên tay vịn của ghế sofa, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, tay áo xắn lên đến giữa cẳng tay, tạo cho anh một cảm giác phóng khoáng và tự do.

Và khuôn mặt đó đã sớm khắc sâu vào trí nhớ của Ninh Phục.

Thời Hoài Chi? Làm sao có thể là anh ta được? !

Những ký ức đã ngủ yên bấy lâu nay sống lại, bầu không khí ngay lập tức dường như đóng băng lại, khiến Ninh Phục cũng đóng băng theo.

“Ninh tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Thời Hoài Chi nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn chằm chằm vào người cô, nở một nụ cười khó hiểu: “Ninh tiểu thư rất am hiểu luật pháp, vậy cô có thể nói cho tôi biết Luật hình sự 266 định nghĩa lừa đảo là gì không? ”

Tội lừa đảo.

Ninh Phục trong lòng hoảng hốt, khí thế bị trói lại yếu ớt: “Cho nên tôi… tôi nghĩ tôi có thể giúp được anh.”