Chương 9

“Thật không?”

Thời Hoài Chi nhướng mày, nở nụ cười không rõ ràng với cô: “Nhìn phản ứng của Ninh tiểu thư, chắc cô vẫn còn nhớ tôi chứ?”

Đại não Ninh Phục dần hồi phục lại, trong lòng cô bối rối, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: “Đương nhiên, Thời tổng không phải là tổng giám đốc mới của công ty thực tập cũ của tôi sao? Các bạn cùng lớp của tôi nói nhờ Thời tổng mà quỹ trợ cấp cho nhóm thực tập sinh chúng tôi đã được trả đầy đủ nên tôi rất ấn tượng ”.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt, lộ ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng tại sao Thời tổng lại ở nhà tôi?”

“Hôm nay tôi đến đây để nói chuyện với chú Ninh về việc hợp tác phát triển đất đai. Nhân tiện….” Anh dừng lại, rồi nói tiếp: “Là để bàn về chuyện kết hôn.”

Kết hôn.

Nhịp tim của Ninh Phúc lại đập thêm một lần nữa, hóa ra “tiểu Thời” trong miệng bố cô chính là anh.

Đúng như Ninh Phục dự đoán “chủ nợ” đã đến đòi nợ với cô.

Kêt thúc rồi.

“Nhưng…” cô giả vờ bình tĩnh: “Nhưng hợp tác có rất nhiều cách để nói chuyện, cũng không nhất thiết phải kết hôn. Hơn nữa, tôi và Thời tổng cũng không quen nhau.”

“Cô không quen tôi sao?” Thời Hoài Chi chậm rãi nói, cười nửa miệng nhìn cô: “Nhưng đêm đó Ninh tiểu thư nói với tôi.”

“Đêm đó…” Ánh mắt Ninh Phục lóe lên: “Thời tổng, tôi không hiểu anh đang nói cái gì.”

Thời Hoài Chi chậm rãi nói: “Đêm đó Ninh tiểu thư nói…”

Ninh Phục hoảng sợ. Đợi đã, anh ta sẽ không nói thật đâu, phải không?

Thấy ba mình đang nghe cuộc trò chuyện, cô vội vàng kêu lên: “Đợi đã, đừng nói nữa, tôi nhớ rồi.”

Thời Hoài Chi nhẹ nhàng thở dài: “Chỉ cần cô nhớ, chúng ta sẽ bàn tiếp chuyện kết hôn.”

Ninh Phục vô thức nhìn về phía cha Ninh cầu cứu.

Nhưng ngay lúc đó, điện thoại di động của ông reo lên.

Ba Ninh liếc nhìn điện thoại, cười nói: “Hai người trẻ tuổi gặp nhau chắc chắn sẽ có nhiều điều để nói. Phù Phù con cùng tiểu Thời nói chuyện đi, ta đi nghe điện thoại.”

Nói rồi ông ấy đi ra khu vườn nhỏ để nghe điện thoại.

“Này, Lão Trương? Tối nay có chuyện gì à? Tối nay không được, ừm, có một chút việc, haha…”

Ba Ninh vừa rời đi, Ninh Phục lập tức thu lại nụ cười trên mặt.

Cô nhìn thẳng vào Thời Hoài Chi: “Vậy Thời tổng muốn gì?”

Thời Hoài Chi quay lại nhìn cô, chậm rãi nói: “Tôi cần một người vợ.”

“Vậy tại sao lại là tôi?” Ninh Phục hỏi: “Dựa vào điều kiện của Thời tổng, chắc chắn sẽ không thiếu đối tượng.”

“Ninh tiểu thư.” Thời Hoài Chi cười nhẹ: “Cô gây ra chuyện thì cô sẽ không chịu trách nhiệm sao?”

Ninh Phục nói như một cô nàng trap girl: “Chuyện xảy ra đêm đó là chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa trong chuyện này Thời tổng cũng không phải chịu thiệt gì? Lại nói, dưa xanh hái không ngọt.”

Thời Hoài Chi đến gần cô, hơi nghiêng người, nhỏ giọng vào tai cô: “Cho nên, những gì em nói tối hôm đó đều là dối trá?”

Ninh Phục cảm thấy một làn hơi phả vào tai, trong lòng run lên, cô vô thức lùi về phía sau một bước: “Đêm đó, đêm đó tôi đã nói cái gì? Sau khi say rượu tôi nói nhảm không tính.”

Thời Hoài Chi liếc nhìn cô, không thèm để ý nói: “Được rồi, trường hợp này, tôi sẽ không ép buộc Ninh tiểu thư.” Anh cầm chiếc áo vest của mình trên ghế sofa lên, ra hiệu tạm biệt: “Vậy để tôi đi nói với chú Ninh rằng sẽ hủy hợp tác, kể cho ông ấy nghe chuyện xảy ra đêm đó.”

Ninh Phục bị nắm thóp, tim cô đột nhiên nhảy dựng lên. Trong tình huống cấp bách cô lao tới ôm lấy cánh tay của anh: “Đừng, đừng, đừng!”

Thời Hoài Chi dừng lại, quay đầu nhìn cánh tay bị cô ôm: “Ninh tiểu thư không phải không muốn nói chuyện sao?”

Ninh Phục nhất thời lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Im lặng vài giây, cô dũng cảm nói: “Nếu như để tôi suy nghĩ kỹ thì không phải là không thể.”

Thời Hoài Chi thích thú nhìn vẻ mặt của cô: “Ninh tiểu thư vẫn cho rằng dưa xanh hái không ngọt sao?”

Ninh Phục bất đắc dĩ gật đầu: “Ngọt ngọt ngọt, rất ngọt!”

Thời Hoài Chi nhướng mày: “Cho nên, Ninh tiểu thư đồng ý kết hôn?”

Nghe có vẻ như là một câu hỏi nhưng thực ra đó là kết luận.

Cô buông tay ra, nhìn thẳng vào mắt Thời Hoài Chi, như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn: “Kết hôn thì được, nhưng tôi có ba điều kiện.”

Thời Hoài Chi hỏi: “Điều kiện gì?”

Ninh Phục nói: “Đầu tiên, sau khi kết hôn, không được công khai quan hệ ra ngoài. Ngoại trừ công khai với người trong nhà, không được phép tiết lộ mối quan hệ của chúng ta với bất kỳ ai nếu không có sự đồng ý của người kia.”

“Thứ hai, không được phép can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau sau khi kết hôn, dù là công việc hay cuộc sống cá nhân”.

“Thứ ba, trong thời gian hôn nhân nếu một trong hai người mắc sai lầm thì ngay lập tức ly hôn”.

“Ba điều kiện này…”

“Được.” Thời Hoài Chi gần như không cần suy nghĩ.

Đồng ý ngay luôn sao?

Ninh Phục không ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy, sửng sốt: “Chờ một chút, anh không suy nghĩ gì về những điều kiện này sao?”

Ngay cả cô cũng thấy những điều kiện này khắc nghiệt nhưng anh lại ngay lập tức đồng ý.

Ba Ninh vừa nói chuyện điện thoại xong liền quay lại phòng khách.

“Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi” Thời Hoài Chi nói: “Ngày mai cô hãy mang giấy tờ tùy thân đến cục dân chính. Giờ hẹn là 8 giờ 30 phút, tôi không thích những người đến muộn.”

Anh ta đưa mắt nhìn về phía ba Ninh, lễ phép nói: “Chú, cháu có việc khác nên xin phép. Mấy ngày nữa hợp đồng sẽ được gửi đến cho chú.”

“Được rồi tiểu Thời, đi đường cẩn thận.”

Ba Ninh tự mình tiễn anh ra ngoài.

Sau khi Thời Hoài Chi rời đi, Ninh Phục mới phản ứng một cách chậm chạp.

Sự kiện trọng đại trong cuộc đời cô đã được quyết định một cách vội vàng.

Khi ba Ninh quay lại, Ninh Phục kháng nghị: “Ba, sao có thể thế này?”

Ba Ninh vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ vì có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, không nghe rõ câu hỏi của cô: “Cái gì?”

Ninh Phục hỏi: “Trong lòng ba, con hay mảnh đất, cái nào quan trọng hơn?”

“Đương nhiên…” Ba Ninh vội vàng nói, nhưng khi tỉnh táo lại, ông ấy nhanh chóng sửa lời “Đương nhiên là con gái yêu quý của ta quan trọng hơn!”

“Phù Phù.” ông ấy nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Con là con gái yêu quý của ta. Ta biết rằng con và tiểu Thời đang lén lút yêu đương, vì sợ trong nhà phát hiện nên luôn giấu diếm. Vì hạnh phúc của con, ta nguyện hy sinh tất cả, chỉ cần con được hạnh phúc.”

Ninh Phục lo lắng: “Không phải, con làm sao có thể cùng anh ta nói chuyện…”

Ba Ninh vỗ vai cô, nghiêm túc nói: “Không cần phải nói nữa, ba là người từng trải, cho nên ta hiểu. Con lo lắng trong nhà phát hiện cho nên vẫn luôn lén lút yêu đương. Nhưng ta nguyện hy sinh tất cả, chỉ cần con được hạnh phúc.”

Ninh Phục hết lời chối cãi.

Cô không biết ba cô có thể là một diễn viên giỏi như vậy.

Kết hôn.

Đây là điều cô thậm chí chưa từng nghĩ tới.

Khi Ninh Phục nghĩ đến tương lai mờ mịt, cô cảm thấy trời đất quay cuồng.

Cô chợt nhớ tới lời Thời Hoài Chi nói với cô đêm đó: “Em có biết rằng trêu chọc tôi phải trả giá như thế nào không?”

Đúng vậy, cô ấy dường như đã phải trả một cái giá đắt cho đêm ngông cuồng đó.

*

Buổi tối, Tưởng Như Tinh gọi điện.

Cô ấy nhận ra được bạn mình có điều gì đó không ổn: “Sao cậu lơ đãng thế? Có chuyện gì thế? Đã có chuyện gì xảy ra?”

Ninh Phục nói: “Không có gì, hôm nay tớ mới vừa xem một cuốn tiểu thuyết, không hiểu cốt truyện.”

“Tiểu thuyết gì?” Tưởng Như Tinh đột nhiên có hứng thú: “Nói cho tớ biết đi.”

“Nữ chính sau khi uống rượu thì ngủ với một người đàn ông, nhưng cô ấy không muốn chịu trách nhiệm và bỏ trốn vào ngày hôm sau. Không ngờ, người đàn ông đó đã trực tiếp đến cửa nhà cô và yêu cầu nữ chính chịu trách nhiệm.Tớ không hiểu tại sao nam chính lại nhất quyết bắt nữ chính phải chịu trách nhiệm? Cậu biết làm thế nào để anh ta chịu bỏ cuộc?”

Tưởng Như Tinh trầm mặc nói: “Cậu nói trong cốt truyện này có phải nữ chính mang thai rồi không?”

“A? Có thai?” Ninh Phục nhất thời không kịp phản ứng.

Tưởng Như Tinh nói: “Vợ tổng giám đốc ôm bụng bầu bỏ chạy! Đây chẳng phải là motip cũ trong tiểu thuyết lãng mạn sao? Loại tình tiết này tuyệt đối không thể thiếu chi tiết có thai. Sau khi nam chính và nữ chính có tình một đêm, nữ chính ôm bụng bầu bỏ chạy, sớm đã bị nam chính phát hiện, xa xôi ngàn dặm đuổi theo để bắt cô ấy về nhà, mọi chuyện đều là như vậy.”

Tối đó, Ninh Phục gặp ác mộng. Cô mơ thấy sau đêm đó cô mang thai, vì không muốn chịu trách nhiệm nên đã ôm bụng bầu bỏ trốn. Khi cô trốn đến sân bay thì bị Thời Hoài Chi bắt được.

Anh đem cô nhốt lại, cười lạnh: “Em đang mang thai con anh, em muốn trốn đi đâu hả?”

Ninh Phục tỉnh lại sau giấc mơ, cô vô thức sờ bụng mình.

Được rồi nó vẫn phẳng.

Thế nhưng suốt đêm cô vẫn không thể ngủ được.

Sáng hôm sau, cô đến Cục dân chính với hai quầng thâm dưới mắt.

Nhân viên Cục Dân chính nhận thấy trạng thái lơ đãng của cô, nhắc nhở: “Cô sao vậy?”

Thời Hoài Chi cười giải thích: “Hôm nay chúng tôi đi đăng ký. Vợ tôi vui mừng đến nỗi cả đêm qua không ngủ.”

Ai hào hứng? Không đúng, còn chưa đăng ký, ai là vợ anh?

“Xong rồi.” Cô gái che miệng cười, đưa giấy chứng nhận ra: “Chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”

Sau khi nhận xong giấy đăng ký kết hôn, Ninh Phục vẫn đang đắm chìm trong những cảm xúc hư ảo.

Nhìn hai cuốn sổ đỏ, cô vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận rằng mình đã kết hôn.

Ninh Phục vốn tưởng rằng cuộc hôn nhân của cô với Thời Hoài Chi chỉ là hôn nhân plastic, nhưng ngờ vào đêm nhận giấy đăng ký kết hôn, anh hôn cô, ôm cô và ăn sạch cô.

“Chúng ta đã kết hôn rồi, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng không phải là chuyện bình thường sao?” Thời Hoài nghiêm túc nói: “Việc này không vi phạm điều kiện.”

Ninh Phục xoa xoa cái eo đau nhức của mình, không khỏi chửi thầm.

Đồ chết tiệt! Không bằng cầm thú!

Nếu không phải là cô trêu chọc anh trước, cô thậm chí còn nghi ngờ liệu đồ chết tiệt kia đang thèm muốn cơ thể cô hay không.

Dù đã kết hôn nhưng Ninh Phục vẫn giữ trạng thái rất lạc quan.

Sau khi tốt nghiệp, cô tránh xa mọi thứ liên quan đến tập đoàn MAE và gia nhập một công ty khởi nghiệp công nghệ nhỏ.

Cùng Thời Hoài Chi thỏa thuận ba điều kiện, cô ở bên ngoài vẫn giống như trước kia.

Dù sao bình thường cũng không chạm mặt nhau.

Thời gian sau đó, cô và Thời Hoài Chi nước sông không phạm nước giếng, cô đã trải qua vài tháng trong hòa bình.

Sáng nay, ông chủ bất ngờ triệu tập toàn bộ nhân viên vào phòng họp và nói muốn thông báo một tin quan trọng.

Đó là một công ty khởi nghiệp nhỏ với tổng cộng chỉ có chục nhân viên.

“Cái gì, sếp bảo chúng ta đi đến phòng họp?” Mạnh Yên Nhiên có chút không hiểu.

“Không biết nữa.” Ninh Phục suy đoán: “Có thể có liên quan đến dự án trí tuệ nhân tạo mới được phát triển gần đây.”

Gần đây, dự án dịch thuật trí tuệ nhân tạo do công ty phát triển đã có những bước đột phá mới, với mức định giá hàng trăm triệu nhân dân tệ. Đột nhiên, công ty của họ trở thành một con hắc mã mới trong ngành trí tuệ nhân tạo, thu hút nhiều sự chú ý trong ngành.

Ninh Phục đi vào phòng họp, vừa ngẩng đầu đã đυ.ng phải một bóng dáng quen thuộc.

Đồng tử của cô chợt run lên: “Sao anh ta lại ở chỗ này?”