Chương 1

1.Bắt đầu xem bói trực tiếp:

Trong lúc bật phát sóng trực tiếp, Lâm Thanh Vãn cũng tự ấn cho mình mấy cái ấn ký, nó giống với mấy cái bộ lọc trên phát sóng trực tiếp vậy đó, khiến cho khuôn mặt của mình nhìn trông bình thường đi.

Phòng phát sóng trực tiếp mở được khoảng hơn mười phút, cũng chỉ có lẻ tẻ hai ba người tiến vào. Ngay cả avatar cũng đều là loại mặc định, cũng không biết họ có phải view ảo hay không.

Suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Vãn thần thần bí lẩm bẩm câu gì đó, một lúc sau phòng phát sóng trực tiếp của "Lâm Bán Tiên" đã được tất cả cư dân mạng đang online xem video ghé thăm.

Với lượng truy cập này, số lượng người xem trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức tăng vọt tới ba vạn người.

Đây chính là hàng thật giá thật hơn ba vạn người xem trực tiếp chứ không hề có view ảo nào.

Những người xem này vốn đang lướt video, vậy mà không hiểu tại sao lại tiến vào một phòng phát sóng trực tiếp.

Mấu chốt là nữ streamer này nhìn cũng bình thường, lại còn chẳng có tý tài nghệ nào, làm sao so được với những em gái streamer ngọt ngào gọi "Anh trai ơi" gọi "Em yêu ơi", vậy nên bọn họ cũng không có hứng thú gì mà dự định rời khỏi kênh stream này luôn.

Kết quả không nghĩ tới là bọn họ vừa thoát ra ngoài kéo lên video tiếp theo, thì vẫn là phòng phát sóng trực tiếp tên là "Lâm Bán Tiên".

Lướt xuống chút nữa thì vẫn là "Lâm Bán Tiên".

Lâm Thanh Vãn biết rõ muốn bán đồ thì phải hét to, cũng không có chút tâm lý gánh nặng nào mà lên tiếng nói to trong phòng phát sóng trực tiếp.

Sau khi sống lại tôi thành nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết hay: Có tiểu thuyết ngắn nào về phát sóng trực tiếp bói toán không?

"Giám đốc xưởng da thuộc Giang Nam bỏ chạy rồi, xem bói đoán mệnh chỉ hết 1280. Đoán mệnh đi, đoán mệnh đi, ai không xem thì chịu thiệt, ai xem rồi không sợ bị lừa!"

m thanh rất dễ nghe, nhưng người xem trong phòng vẫn không cảm thấy hứng thú.

Lâm Thanh Vãn vẫn ra sức hét to!

“Đoán mệnh đi, đoán mệnh đi, ai không xem thì chịu thiệt, ai xem rồi không sợ bị lừa!"

“Hôn nhân có thể xem! Học hành có thể tính! Gia đình cũng có thể biết! Ngay cả vợ nɠɵạı ŧìиɧ cũng có thể xem được!”

Sau nhiều lần chuyển kênh mà vẫn là cô ấy, khán giả bắt đầu thấy bực tức.

Thấy nữ streamer không xinh lắm này là một kẻ lừa đảo, sự tức giận trong lòng tăng lên và muốn phát hỏa về phía cô gái.

“Làm sao lại có một cô gái nhỏ đi lừa gạt mọi người ở độ tuổi trẻ như vậy chứ?”

"Loại lừa đảo này tôi thấy nhiều rồi, mau về nhà tắm rửa đi ngủ đi! Còn giả danh lừa bịp nữa là tôi sẽ tố cáo cô gian lận với trang chủ đó!"

“Trả 1280? Năm nay nộp thuế IQ cũng đắt như vậy sao?”

“Cô mà là Lâm Bán Tiên, vậy thì tôi là Mã Toàn Tiên!”

"Ha ha trời ơi, nếu có thể lừa 1280 đồng từ tôi, tôi sẽ lập tức chồng cây chuối, còn vừa làm vừa há miệng!"

Lâm Thanh Vãn không quản bọn họ, tiếp tục hét to.

"Tai ương huyết quang (vận xấu thấy máu) cũng có thể tính được, một lần 1280 đồng, không cho ghi nợ, chỉ cần mua mười cái “Đại thần chứng thực” là được!"

Lúc này, những người trong phòng phát sóng trực tiếp lại càng cười nhạo tôi nhiều hơn.

"Ông đây đã tải “App chống lừa đảo của Quốc gia” rồi, đừng nghĩ lừa ông đây!"

“Chợt tôi có một loại ý nghĩ, tôi chuyển kênh rồi nhưng toàn chuyển đến phòng live của người phụ nữ này. Có phải người phụ nữ này làm trò quỷ gì hay không?"

“Nghĩ gì vậy, người phụ nữ xấu xí này nào có bản lĩnh làm như vậy?”

Ngay tại thời điểm mọi người nghị luận sôi nổi, trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên có người khen thưởng.

Liên tục mười cái huy hiệu “chứng thực đại thần”, khiến cư dân mạng đều bối rối.

“Thật sự là có người vội vàng nộp thuế chỉ số thông minh hả?”

Lúc này, có một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng trọ chung. Trước giường tất cả đều là hộp thức ăn, tàn thuốc, cùng với từng đống từng đống giấy vệ sinh đã dùng qua.

Trong góc phòng, có đồng phục làm việc màu lam cùng với hộp làm việc, chắc là một người tài xế của một hãng giao đồ ăn bên ngoài.

Lúc này đang là giờ cơm, cũng không biết vì sao anh ta lại không đi làm.

Vành mắt thâm quầng của nhân viên bán hàng rất nặng, khuôn mặt mệt mỏi, ánh mắt nhìn màn hình trực tiếp mang theo chút u ám kiểu như là được ăn cả ngã về không.

Nhìn thấy trên màn hình mười cái huy hiệu “đại thần chứng thực”, Lâm Thanh Vãn mặt không chút thay đổi đưa tay ở trên màn hình điểm một cái.

“Người được kết nối bên dưới là [Clown Make], yêu cầu kết nối đã gửi qua.”

Rất nhanh, màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp bị chia làm hai, mặt nhân viên giao hàng thời gian dài không cạo râu xuất hiện ở trên màn hình, còn có cặp mắt u ám kia.

Không đợi Lâm Thanh Vãn nói chuyện, nhân viên giao hàng đã mở miệng trước.

“Hiện tại tôi không có việc làm, tìm việc làm gặp trắc trở khắp nơi. Bạn gái cũng chia tay với tôi, người trong nhà cũng không muốn gặp lại tôi. Một là tôi không có bằng cấp, hai là không có tiền tài, ba là không có người nhà hay bạn bè, một chút tiền cuối cùng tôi đều dùng để xem đoán mệnh, nếu cô dám gạt tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.”

Chương 2: Ai là người đáng thương?

Lúc anh ta nói lời này, giọng nói u ám, cộng với sự cố chấp ở trong mắt. Hình ảnh một người đang cùng đường đáng thương lập tức hiện hữu ở trong lòng mọi người.

Về phần lời nói tàn nhẫn cuối cùng, không ai coi ra gì.

“Anh ta đã đáng thương như vậy, nói hai câu độc ác thì đã làm sao?”

"Hôm nay streamer này thật sự là không có lương tâm. Người ta cũng đã cùng đường như vậy rồi mà còn muốn đi lừa tiền nữa, không biết xấu hổ sao?"

"Tôi cũng vậy, không bằng cấp, không tiền, không bạn bè, bây giờ là hai bàn tay trắng, không có gì để mất."

“Người này là người streamer tìm đến phải không?”

“Nếu không anh gửi phương thức nhận tiền lên đây, tất cả chúng tôi đều quyên tiền cho anh. Anh yên tâm, chúng tôi mỗi người giúp anh một tay, nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này!”

“Đúng vậy, cuộc sống còn phải tiếp tục, không thể đặt hy vọng ký thác lên người một tên lừa đảo được.”

Mọi người anh một câu, tôi một câu an ủi anh ta, hoàn toàn đem Lâm Thanh Vãn biến thành người không có lương tâm, mang mác lừa đảo.

Nhân viên giao hàng phía bên kia cũng không biết là có bị thuyết phục hay không, nhưng dù sao thì mã nhận tiền cũng rất nhanh được đăng lên màn hình.

Mã nhận tiền này vừa đăng lên đã có không ít người xem cả nước lập tức chuyển khoản qua, đều muốn giúp một người xa lạ sống ở trong góc khuất này.

Nhân viên giao hàng nghe thấy thông báo tin nhắn nhắc nhở nhận được tiền trong điện thoại di động vang lên không ngừng, nhất thời mừng rỡ như điên.

Không nghĩ tới kể khổ trên mạng mà lại còn có thể thu hoạch ngoài ý muốn như này.

Toàn bộ quá trình, Lâm Thanh Vãn cũng không nói gì, cứ như vậy ý vị sâu xa nhìn anh ta, nhìn đến mức làm nhân viên giao hàng trong lòng bắt đầu sợ hãi.

Nhân viên giao hàng bị Lâm Thanh Vãn nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, kiên trì hỏi một câu:

"Cô nhìn chằm chằm tôi như vậy làm gì?"

Lâm Thanh Vãn cười mỉa một tiếng:

"Anh cũng không nghĩ lại xem, tại sao mình lại có ngày hôm nay?"

Những người đang chuyển tiền đều sửng sốt.

Thế nghĩa là sao?

Nhân viên giao hàng thấy thông báo thu tiền trong điện thoại di động ngừng lại, nhất thời sốt ruột.

“Tôi nghĩ lại cái gì cơ?”

Lâm Thanh Vãn:

"Đương nhiên là anh đã làm những cái gì, thì nghĩ lại cái đó.”

Khuôn mặt người nọ bỗng biến sắc, như là nghĩ tới chuyện gì, nhưng rất nhanh đã gân cổ lên trả lời lại.

"Mặc dù tôi chỉ là một nhân viên giao hàng, nhưng tôi làm việc chăm chỉ và cố gắng. Tôi làm việc mười một tiếng/ một ngày, bất kể mưa hay gió. Ngay cả khi bị tại nạn ô tô và bị thương ở chân, tôi vẫn nhất quyết giao đồ ăn, có vấn đề gì với công việc của tôi? Mặt trời mùa hè nóng bức như vậy, các bạn làm nhân viên văn phòng đang ngồi trong phòng bật máy điều hòa, còn tôi sẽ chạy khắp nơi trong gió và nắng. Và khi trời băng giá, bánh xe bi trượt trên băng và tuyết, tôi vẫn giao hàng như cũ? Tôi có làm gì? Có gì phải nghĩ lại? Hiện tại, tôi xảy ra một chút vấn đề, công ty đã đuổi việc tôi. Bây giờ vốn không có luật pháp? Còn muốn quản tôi sao?“

Nghe những lời anh ta vừa nói như thế, nhóm người xem trên mạng nhớ tới những video trên internet, cách anh trai giao hàng không quản gió mưa đưa đồ ăn đến tận tay bọn họ, nhất thời lại càng đau lòng anh trai giao hàng này hơn, thậm chí ngay cả nhìn Lâm Thanh Vãn cũng không vừa mắt.

“Có phải cô xem thường người giao đồ ăn không? Người ta dựa vào hai bàn tay tự mình kiếm cơm ăn, so với một tên lừa đảo như cô thì tốt hơn nhiều.”

“Nhìn cô là một cô gái trẻ tuổi tôi không muốn nói cô với những lời quá khó nghe.”

“Đầu năm nay, giả danh lừa bịp đều xem thường người dùng hai tay làm ra cơm ăn sao? Thật con mẹ nó kỳ quái.”

“Tư bản chính là một con quái vật ăn thịt người không nhả xương! Bọn họ ăn sẽ ăn thịt người, uống máu người!”

“Mọi người đừng nghiêm túc như vậy, người này chính là diễn viên do streamer tìm tới thôi. Diễn viên này diễn xuất không tệ, còn rất có tài năng.”

Không bao lâu, trên điện thoại di động của nhân viên giao hàng lại lục tục có tin nhắn chuyển khoản bắt đầu nhiều lên.

Lâm Thanh Vãn không quản các bình luận, chỉ nhìn về phía nhân viên giao hàng vân đang liên lạc với cô.

“Anh đáng thương sao? Vậy con mèo nhỏ ch ết trong tay anh không đáng thương sao?”

3. Tôi đã hối hận rồi, còn muốn tôi làm gì nữa?

Ngay khi Lâm Thanh Vãn vừa nói ra lời này, nhân viên giao hàng đối diện nhất thời mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được.

Những người quyên góp chuyển tiền chỉ là tốt bụng chứ không phải là kẻ ngốc.

Trái lại, họ có tình anh em và từ bi hơn.

Bị Lâm Thanh Vãn nhắc nhở như vậy, bọn họ nhất thời nhớ tới mấy ngày hôm trước internet nổi lên một đoạn video theo dõi gây náo loạn.

Bắt đầu Video, là một anh trai giao hàng đang trêu chọc một con mèo hoang trong tiểu khu.

Đoán chừng là những người sống trong tiểu khu thường xuyên cho ăn, nên con mèo hoang này có bộ dạng rất mượt mà, cũng rất thân thiện với con người, người bên ngoài vẫy tay một cái, nó đã nhanh chóng chạy chậm tới.

Lúc ban đầu một người một mèo ở chung, cảnh tượng rất ấm áp, khá sâu sắc.

Nhưng cũng không bao lâu sau, người giao hàng kia bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, giống như bị ma quỷ nhập vào người, giơ tay nắm lấy con mèo hoang một giây trước còn dịu dàng vuốt ve, sau đó hung hăng đập nó xuống mặt đất.

Trong video không nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, nhưng cảnh tượng nhìn thấy mà khiến cho người xem giật mình, và làm rung động trái tim của mỗi một cư dân mạng có lương tâm.

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng của mèo con.

Cũng không biết là người giao hàng đối với một con mèo hoang xa lạ kia có bao nhiêu thù hận. Đập một lần vẫn còn chưa hết hận, ngay sau đó lại làm thêm mấy lần nữa. Mỗi một lần đều là giơ tay lên thật cao, sau đó vung tay thật mạnh đập xuống. Giống như trong tay kia chỉ là một túi rác rưởi, mà không phải một con mèo nhỏ đã từng thân cận với hắn, sẽ hô hấp và cùng hắn chơi đùa.

Sau mấy lần, toàn thân con mèo kia đã bị đập đến mức cả người đầy máu, hấp hối.

Không biết trong khoảng thời gian cuối cùng trong cuộc đời của nó, có còn đang suy nghĩ mình đã làm sai điều gì hay không, mới có thể khiến cho người một giây trước còn sờ sờ đầu nó, một giây sau đã đẩy nó vào chỗ ch ết.

Tất cả mọi người đều cho rằng, đã dừng ở đây, chắc hẳn là đã đến lúc kết thúc.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, con mèo nhỏ bị ngã trên mặt đất đã thở thì nhiều mà hít vào thì ít lại một lần nữa nghênh đón cuộc tra tấn tiếp theo của con ác ma tàn nhẫn này nữa. Mỗi cú đá của con quỷ này đã đập mạnh vào đầu con mèo con, vốn đã đang cuộn tròn lại trong đau đớn. Mỗi một lần, đều là muốn mạng mèo của nó.

Tục ngữ có câu "Mèo có chín mạng", con mèo này làm sao có thể ngờ được, chín mạng của nó, chỉ trong một đêm lạnh giá toàn bộ đều bị gi ết ch ết trong tay một người xa lạ.

Người lạ mặt này nhìn còn có vẻ thân thiện.

Lúc ấy video này lan truyền khắp internet, không biết bao nhiêu người hận đến nghiến răng nghiến lợi, bao nhiêu người vì con mèo nhỏ này mà chảy nước mắt.

Nhưng tiếc nuối chính là, người nọ mặc quần áo phía bên ngoài là đồng phục làm việc giống với nhiều người khác, hình ảnh trong video theo dõi thì lại cách quá xa và mờ, căn bản không có cách nào nhận ra người này là ai.

Chất lượng cư dân mạng hiện tại so với mấy năm trước nâng cao không ít, sẽ không bởi vì một người nào đó mà lại đi chỉ trích một tập thể.

Nhưng hình ảnh con ác ma kia vẫn được vững vàng ghi tạc trong lòng rất nhiều người, trở thành một cái gai.

Lâm Thanh Vãn sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới, bị nhắc nhở như vậy, việc liên tưởng đến người này là hết sức bình thường.

Nhân viên bán hàng chấn động, chột dạ đến mức nói không rõ ràng:

“Cô... các anh không thể tin tên lừa đảo này.”

Sự tự tin trong lời nói này rõ ràng không đủ.

Còn gì để tranh cãi nữa?

Những người xem gần xa vừa mới chuyển tiền cho hắn lập tức tức giận đến mức hận không thể xuyên qua màn hình xé nát tên tội đồ này!

Uổng công bọn họ vừa rồi còn tốt tính quyên tiền cho hắn, hy vọng hắn có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

Ai biết người vừa được nhận quyên góp lại là ác ma như vậy!

Sớm biết quyên góp cho người như vậy, bọn họ thà rằng ném tiền của mình trôi theo dòng nước còn hơn!

Quyên góp cho hắn làm gì? Để cho hắn ăn no đi khi dễ nhỏ yếu sao?

“Anh có tư cách gì nhận tiền quyên góp? Anh có mặt mũi gì?’”

"Nói rõ ràng, tên ác ma trong video kia có phải là mày hay không? Tại sao mày lại xuống tay với con mèo kia? Nếu như gi ết người không phạm pháp, mày có phải hay không sẽ tiện tay gi ết ch ết một người?"

“Trong lòng phải có bao nhiêu vặn vẹo, mới có thể tạo nên tam quan* như vậy?”

(*sự nhìn nhận và đánh giá về các sự vật sự việc xung quanh)

“Đây không phải là diễn viên chứ? ch ết tiệt!!!”

Nhân viên giao hàng nhìn nhóm người trên bình luận chất vấn, mở to hai mắt, vừa tủi thân vừa phẫn hận:

"Các người chưa từng nghe nói qua sao? Khi các người chưa trải qua khổ sở của người khác thì đừng khuyên người khác phải thiện ác ra sao?”

Lâm Thanh Vãn cười cười, ánh mắt lạnh lùng:

"Mã Vĩnh Hằng, nam, ba ba tuổi, sinh ra ở huyện M, thành phố H. Từ nhỏ bố mẹ ra ngoài làm việc, sống với ông bà nội, ông bà nội rất thương anh. Chỉ cần anh đưa ra yêu cầu gì, bọn họ đều cố gắng hết khả năng thỏa mãn anh. Bố mẹ anh ở bên ngoài một năm gửi về nhà năm vạn, có bốn vạn chín tiêu ở trên người anh."

Mã Vĩnh Hằng cứng đầu phản bác:

"Bọn họ ở bên ngoài làm thuê, không phải là kiếm tiền cho tôi tiêu sao?"

Lâm Thanh Vãn không phản bác hắn.

"Là kiếm tiền cho anh tiêu. Là để anh ở đó tiêu vào việc ăn uống vui chơi, tiêu vào việc đánh nhau ẩu đả, tiêu trên đám người bạn bè xấu xa. Sau đó anh còn chưa tốt nghiệp trung học cơ sở đã bỏ học, cũng không đi ra ngoài làm việc, chỉ ở nhà ăn bám người già. Sau đó, bố mẹ anh tai nạn giao thông qua đời, anh mới bất đắc dĩ đi ra ngoài làm việc. Làm rất nhiều công việc, nhưng cuối cùng cũng chỉ có giao đồ ăn bên ngoài là lâu nhất. Nhưng mà anh đã nhổ nước bọt vào bữa ăn của khách hàng, ăn vụng đồ ăn của khách hàng, phải không?"

Nhiều người xem online thường xuyên gọi đồ ăn bên ngoài vừa nghe Lâm Thanh Vãn nói như vậy, quả thực ghê tởm đến muốn nôn.

“Anh ăn vụng thì thôi, lại còn nhổ nước bọt vào trong làm gì?”

Cuối cùng vẫn là mọi người tự an ủi lẫn nhau, cảm thấy vô luận là tập thể nào, đại bộ phận đều là tốt, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc sẽ có một vài con rệp, lúc này mới thoáng yên tâm một chút.

Cầm chén nước lên uống thêm hai ngụm nước nữa, Lâm Thanh Vãn mới tiếp tục nói.

"Hôm đó anh bị khách hàng mắng vì đưa cơm trễ hai tiếng, cho nên trong lòng không thoải mái đúng không?"

Mã Vĩnh Hằng gật đầu như một lẽ đương nhiên, như thể đã tìm được một cái cớ cho chính mình:

"Tôi không thể trút bỏ sự bất bình của mình khi tôi bị oan sao?"

Lâm Thanh Vãn oán hận:

"Cho nên anh đã đem móng vuốt duỗi về phía một con mèo chủ động tới gần anh sao?"

Mã Vĩnh Hằng trả lời như không sao cả:

"Không phải chỉ là một con mèo hoang thôi sao? Nó ở thành phố lớn còn ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố đó. Ch ết thì ch ết, có gì ghê gớm? Mấy người không có việc gì làm nên kiếm chuyện, làm chuyện bé xé ra to, làm mất công việc của tôi.”

“Anh hết thuốc chữa rồi!”

Lâm Thanh Vãn giơ lên hai tay ôm ly nước lại và uống hai ngụm, mới cảm thấy cơn tức giận trong lòng bớt đi chút ít:

"Anh thì không ảnh hưởng bộ mặt thành phố chắc? Không phải nhà nước không chỉ không ghét bỏ anh, mà còn cấp thẻ căn cước cho anh sao?”

Mã Vĩnh Hằng bị Lâm Thanh Vãn làm cho sững sờ đến mức không nói nên lời, giống như đang giở trò khi nói chuyện.

"Nhưng hiện tại tôi đã hối hận, tôi rất hối hận rồi, cô còn muốn tôi phải làm thế nào nữa?"

“Hối hận thế nào?"

Lâm Thanh Vãn hỏi.

“Haizzzz…” Mã Vĩnh Hằng thở dài thật sâu:

"Vì một con mèo hoang mà tôi mất hết công việc của mình, tôi có thể không hối hận sao?"