Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Cách Nào Để Dưỡng Một Con Sói Ngốc

Quyển 1 - Chương 4: Nguy cơ x những việc Miêu hoàng từng trải qua

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Cún Đi Bộ

Đáng sợ.

Đây là ấn tượng đầu tiên khi Aisha nhìn thấy con sói này.

Không thể nghi ngờ, ở trước mắt cô là một con Cự Lang cao lớn, do nó đang ngồi nên ước chừng là cao cỡ hai mét… Không, chắc hẳn phải cao đến hai mét rưỡi! Thân hình cao lớn cùng bắp thịt cường tráng trên cơ thể đều chứng minh đây là loại sinh vật Aisha không thể trêu vào, hình thể quá chênh lệch làm cho Aisha không chút nghi ngờ chỉ cần cự thú này giơ móng vuốt lên, cô sẽ lập tức tan xương nát thịt! Càng tệ hơn nữa là… Ánh mắt của con sói này đã khóa trên người cô.

Cha của cô dù gì đi nữa cũng là thợ săn, vì thế Aisha không có khả năng không hiểu gì về dã thú. Cô rất rõ ràng khi động vật ăn thịt hung mãnh giống như vậy, không nháy mắt mà nhìn chăm chú vào cô, rất có thể cô sẽ trở thành thực đơn cơm chiều của nó.

Đây là một chuyện thực khủng bố. Mặc dù Aisha cố gắng thuyết phục chính mình giữ tỉnh táo nhưng trong lòng cô vẫn đang hận không thể lên tiếng thét chói tai. Khi thân thể của hắn không tự chủ được run run đứng lên, cô theo bản năng muốn lui lại đằng sau nhưng lại sợ lui về phía sau sẽ khiến dã thú tức giận. Thật sự là tiến thoái lưỡng nan*.

(*) Tiến thoái lưỡng nan: ở vào tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.

Cả người sói đều là máu, máu khô lại khiến cho bộ lông của nó dính lại thành từng khối, làm cho người ta khó có thể nhận ra diện mạo sẵn có của nó. Bên vai phải còn cắm một mũi tên dài màu đen, đầu mũi tên cắm thật sâu vào thân thể, trên thân mũi tên còn ẩn ẩn thấy có vết máu loang lổ, chỉ còn lại phần đuôi linh vũ tán loạn thật dài lộ ra ngoài, nhìn qua hết sức lừng lẫy.

Đầu óc của Aisha nhanh chóng vận động.

Nó là vừa mới từ trong tay thợ săn trốn thoát ra sao? Nó bị thương thực nghiêm trọng sao? Động tác của nó sẽ bị ràng buộc sao? Như vậy… Cô có khả năng chạy trốn sao? Tỷ lệ chạy trốn thành công có bao nhiêu? Hai thành? Hay vẫn là… một thành?

Toàn thân Aisha đang kéo căng, trái tim của cô đập mạnh như muốn nổ tung. Vì không để dã thú thấy được sự yếu đuối của cô, dù rằng chân đã sớm mềm nhũn, Aisha vẫn ép bản thân nhìn chằm chằm vào hai mắt của dã thú. Cô đã chú ý tới đôi mắt màu lam xám hết sức xinh đẹp trong veo kia, ánh mắt đó sạch sẽ thuần khiết tựa như một động vật bình thường không hề có tạp niệm. Nếu như bình thường nhìn thấy ở địa phương an toàn, cô có lẽ sẽ kinh ngạc thán phục tạo hóa thần kỳ và thưởng thức nó, nhưng lúc này cô vô tâm thưởng thức.

Làm sao bây giờ?

Trong đầu Aisha chỉ tràn ngập câu hỏi này.

Rhys lúc này cũng không biết Aisha suy nghĩ những gì. Bệ hạ chưa nói cho hắn biết sau khi nhìn chăm chú vào đối phương sẽ phải làm gì tiếp, cho nên hắn chỉ có thể cùng Aisha trừng mắt với nhau.

Duy trì một tư thế bất động đối với Rhys cũng không phải là một việc khó. Thời điểm ở trong quân đội hắn thường phải lấy hình người đứng tư thế quân đội mấy tiếng đồng hồ. Rhys là một trong những người xuất sắc nhất ở đó, cho dù đứng một đêm cũng sẽ không có tí run rẩy. Lúc này bả vai bị trọng thương, thể lực hao hết, dưới tình hướng không có mệnh lệnh nào, Rhys cũng bất động giống như một pho tượng khổng lồ, đồ sộ, trầm ổn đối mặt cùng Aisha.

1 phút,

2 phút,

3 phút…

Rốt cục, Miêu hoàng ở phía bên kia cũng ý thức được Rhys hồi lâu không lên tiếng, hắn nghi hoặc dò hỏi: “Rhys? Làm sao vậy? Con còn tỉnh không?”

Thú hoàng giọng điệu lộ rõ sự quan tâm, trước mặt nhân loại Rhys không dám lên tiếng, dừng một chút, chỉ dùng thanh âm hơi thở dã thú đáp lại hai cái.

Nhận được câu đáp lại như vậy, Thú hoàng hơi ngẩn ra: “Con làm sao vậy Rhys? Bị thương rất nặng sao? Vì sao không nói lời nào?”

Tạm dừng một lát.

“Con có thể nói chuyện nhưng lúc này không thể nói được? Thì hừ một cái, không phải thì hừ hai cái.”

Rhys phát ra một tiếng hít thở.

Bên kia im lặng một lát, thanh âm của Katel đệ tam một lần nữa truyền đến: “Con gặp được nhân loại?”

Rhys thở ra một cái khẳng định.

“Là thợ săn?”

Phủ định.

“Nam giới hay là nữ giới? Nam giới một cái, nữ giới hai cái.”

Hai cái.

“Cô gái trẻ tuổi?”

Khẳng định.

Katel đệ tam nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, sói con vận khí cũng không tồi. Hắn nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: “Như vậy tiếp tục làm theo những gì ta nói với con. Con nhìn cô gái đó, rồi lắc lắc cái đuôi.”

Không cần phải nói, tạp âm ở bên đó lại là một trận kêu rên khắp nơi, vô cùng đau đớn. Bất quá Rhys cũng không để ý đến, vẫy đuôi so với những cái bệ hạ nói trước đó dễ hơn nhiều, cái đuôi của hắn sẽ không ảnh hưởng đến miệng vết thương, hơn nữa cũng không phức tạp giống như cái bước làm ánh mắt như vậy. Vì thế rất nhanh, Rhys liền theo chỉ thị của Katel đệ tam, vẫy đuôi nhìn cô gái.

Cả người Aisha căng thẳng.

Cô đã chú ý tới, con sói này nãy giờ thường xuyên từ trong cổ họng phát ra âm thanh “hừ hừ” không thoải mái, ánh mắt của nó vẫn gắt gao khóa trên người cô nhưng hình như còn có thứ gì khác hấp dẫn lực chú ý của nó. Trong giây phút Cự Lang đong đưa cái đuôi, tim của Aisha đập mạnh.

Nó đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Aisha cảnh giác tới cực điểm.

Lúc này, Thú hoàng ở nơi đó tiếp tục chỉ bảo, ở giữa những tiếng kêu rên “Bệ hạ a a a…”, “Cái đuôi tôn quý của bệ hạ!”, “Bệ hạ chúng thần thực sự xin lỗi người a a a…”, hắn nghiêm túc tiếp tục nói: “Kế tiếp giơ móng vuốt của con lên.”

Rhys giơ móng vuốt lên.

“Liếʍ vài cái.”

Rhys… Lặng lẽ bỏ móng vuốt xuống.

Hắn không rõ ràng tình huống lúc đó của bệ hạ là như thế nào nhưng lúc này trên chân trước của hắn toàn là bùn đất cùng máu đen, thật sự không thể liếʍ xuống được. Hơn nữa đến tận lúc này, Rhys vẫn không rõ Miêu hoàng là muốn hắn làm gì với cô gái trước mắt này, như vậy có thể lấy lòng nhân loại sao?

Sau khi hắn dùng ánh mắt khiến đối phương “cảm động”, cả người cô gái này nháy mắt liền cứng lại, đứng tại chỗ bất động. Thời điểm hắn nâng chân trước lên, đối phương còn run lên rất mạnh. Nhưng khi hắn để móng vuốt xuống thì ánh mắt của cô gái lại biến thành hoang mang, nghi hoặc.

… Rhys cũng không biết, hai động tác đơn giản này của hắn ảnh hưởng rất lớn đến Aisha. Thời điểm hắn nâng móng vuốt lên, Aisha tưởng mình sẽ chết.

Nhưng cô không có.

Biến cố vượt lẽ thường này khiến Aisha trong nháy mắt sinh ra ảo giác, chẳng lẽ… Con sói này không muốn gϊếŧ cô?

Aisha bị ý nghĩ của chính mình làm hoảng sợ.

Trong lúc căng thẳng và đứng khá lâu đã khiến chân của cô tê rần, nhưng theo một nghĩa nào đó quá căng thẳng ngược lại giúp cô bình tĩnh lại. Cô thử ổn định lại tâm tình, một lần nữa cố gắng nhìn vào ánh mắt của Cự Lang.

Khi một ý niệm nào đó xuất hiện trong đầu, con người sẽ không tự chủ được mà rơi vào trong ý niệm đó. Aisha bỗng nhiên cảm thấy, lúc này không chỉ có mình cô lo sợ bất an mà con sói kia cũng vậy. Đôi mắt màu lam xám kia nhìn chăm chú vào cô hình như không phải để uy hϊếp, nó muốn nói với cô điều gì nhưng nó lại không biết dùng lời nói để diễn đạt. Trong đôi mắt đó ẩn chứa tình cảm phức tạp… Chẳng lẽ nó hi vọng cô chữa thương cho nó sao?

Aisha dừng lại một chút, chuẩn bị thử mở miệng…

Đúng lúc này, Katel đệ tam lầm nghĩ rằng Rhys đã liếʍ qua móng vuốt, hắn rất nắm chắc nói: “Tốt lắm, như vậy chúng ta chỉ còn lại bước cuối cùng. Bước này cần dùng là tiếng kêu của con. Việc này rất đơn giản, ra dáng đáng yêu một chút, với con thì giống như bình thường là tốt rồi, đến, làm theo ta…”

Miêu hoàng: “Meo ngao.”

Rhys dừng lại một chút, giống như bình thường ngửa mặt lên trời há mồm: “Hú ngao ngao ngao…”

Mặt đất rung động, rất nhiều chim bay trong rừng bị kinh động bay đi.

Lúc này trong hoàng cung ở thủ đô đế quốc Bicester, các thần tử đều thương tâm muốn khóc lên. Bọn họ đời này còn chưa bao giờ nghe thấy thiếu tướng Rhys kêu lên nhu thuận như vậy, ngay cả khi hắn vẫn là sói con bò loạn trên mặt đất hướng về phía bệ hạ làm nũng thì tiếng kêu đã to rõ hữu lực. Đường đường là thiếu tướng thế nhưng lại lưu lạc đến mức này… Đều là bởi vì bọn họ không đủ mạnh, mới khiến cho Cự Lang chịu sự nhục nhã to lớn này! Đương nhiên, tệ hơn nữa là việc bệ hạ đã trải qua năm đó, không thể nghĩ rằng bệ hạ uy nghiêm như vậy lại bởi vì quốc gia mà phải chịu nhục, quả thực khiến người nghe phải thương tâm! Người nghe thấy phải rơi lệ!

Chúng thú đối với việc bệ hạ co được giãn được lại thêm một phần sùng kính, đồng thời lại bởi vì không bảo vệ tốt bệ hạ mà đấm ngực dậm chân. Nhất thời, trong đại điện các loại dã thú đều cảm thấy đau khổ, bọn họ lăn lộn trên mặt đất, kêu thảm, cực kỳ bi thương mà dùng móng vuốt phủi sạch bụi trên sàn đại điện, trên vách tường của phủi sạch, nơi nơi đều phát ra tiếng cọ xát.

Katel đệ tam biết lời nói của mình đại khái sẽ cho ra kết quả như vậy nhưng so với việc này, hắn càng để ý Rhys hơn. Vì thế, Katel đệ tam nâng móng vuốt chùi râu mép, quan tâm hỏi: “Thế nào? Cô gái kia có lại sờ lông của con không?”

“…”

“Hử? Làm sao vậy?”

“… Chạy…”

“Cái gì?”

“ … Cô ấy chạy đi rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »