Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Càn

Chương 2: Chim Hoàng Yến

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 2: Chim Hoàng Yến

Tần Ý Nùng quay đầu lại, giống như bầu trời rọi sáng, ngân hà cuồn cuộn, đột ngột sáng chiếu cả căn phòng.

Trăng bạc như mâm, ánh sáng dìu dịu trải ra khắp chốn.

Không phân biệt được đâu là ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt cô ấy, hay là khuôn mặt cô ấy soi rọi lên ánh trăng ngoài cửa. Cô ấy chỉ đứng đó, cơ thể thẳng tắp như cây trúc trước đình, chiếc váy đỏ rực bị gió thổi khẽ lay động.

Rõ ràng cách xa như thế, nhưng trong không khí dường như đã thoang thoảng hương thơm.

Mượn ánh trăng che đi, Đường Nhược Dao giống như tham lam ngửi thật nhiều, bước chân vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đã thấp thoáng xuất hiện một tia chờ mong kín đáo.

Rất lâu rồi chị ấy không về, lần này về sẽ ở lại bao lâu? Sẽ ở chỗ này cùng cô luôn chứ?

Muộn như thế rồi chị ấy còn tới đây, tối nay muốn ngủ lại đây chăng?

Tần Ý Nùng vừa nhìn thấy cô liền nở nụ cười, nét tao nhã trên khuôn mặt tràn ra khiến người ta hồn bay phách lạc.

Cô ấy đặt ly rượu xuống, đi về phía cô.

Mái tóc đen óng, bờ môi đỏ rực, trên người chỉ có chiếc váy liền thân đỏ rực, chân để trần, bàn chân trắng bóc mềm mại, đầu ngón chân trắng hồng xinh đẹp, giẫm chân lên sàn gỗ sẫm màu, dáng vẻ duyên dáng, bước chân uyển chuyển, dường như không hề phát ra bất kì âm thanh nào. Lúc bước đi, đôi chân dài thẳng tắp thấp thoáng hiện lên dưới váy, vô cùng xinh đẹp động lòng người.

Lúc này ranh giới của thời gian trở nên mơ hồ, ánh trăng bạc như sợi tơ, tạo thành một tầng sương mù yêu kiều vì cô ấy, khiến người ta liên tưởng đến cảnh tượng yêu tinh mê hoặc tâm trí con người trong một cuốn tiểu thuyết quỷ dị nào đó.

Đường Nhược Dao vô thức nín thở, ánh mắt ngưng trệ, dường như muốn ngã đổ trước dáng vẻ của cô ấy, không quan tâm bất kì thứ gì, tiến về phía trước ôm lấy cô ấy. Nhưng giây phút ngay sau đó, trái tim cô liền sửng sốt một phen, toàn thân lạnh lẽo, nhớ lại thân phận của bản thân.

Cô chỉ là, nhân tình được Tần Ý Nùng bao nuôi.

Cô vốn dĩ không phải người có gia thế hiển hách như thế giới ngoài kia đồn đại, cô có thể có được thân phận và địa vị ngày hôm nay, là vì có Tần Ý Nùng nâng đỡ trong bóng tối, một tay giúp cô nổi tiếng. Không có Tần Ý Nùng, cô chẳng là gì cả, ở trước mặt Tần Ý Nùng, cô không thể, cũng không dám càn rỡ.

Tần Ý Nùng phá vỡ màn sương bước tới, nhấc chân bước đến trước mặt cô, Đường Nhược Dao đã rũ mi mắt, giấu đi tất cả những cảm xúc trong mình.

Trong mắt Tần Ý Nùng lóe lên một biểu cảm rất nhỏ không biết là thở dài hay buồn bã. Cô ấy cách Đường Nhược Dao rất gần, gần đến mức chỉ cần cô ấy cúi đầu là có thể nhìn thấy mi mắt đang rũ xuống của Đường Nhược Dao, từng sợi từng sợi, rậm rạp mà cong vυ"t, như chứa đựng một ánh trăng trắng nhạt, nhỏ bé mảnh mai, khẽ rung động, giống như cánh ve sầu yếu ớt.

Tần Ý Nùng đưa ngón tay trắng thon tới, từng khớp tay chạm vào chiếc cằm mịn màng của người phụ nữ trẻ tuổi. Sau đó bàn tay chầm chậm nâng lên, dính sát sườn mặt cong cong của cô, tỉ mỉ vuốt ve trong lòng bàn tay.

Da dẻ thiếu nữ tinh tế lại bóng mịn, giống như gốm sứ thượng hạng, cảm giác tiếp xúc mềm mại khiến cô ấy có chút đắm đuối.

Đường Nhược Dao có chút ngứa ngáy vì động tác của cô ấy, muốn tránh đi, nhưng càng muốn lại gần. Trên người Tần Ý Nùng có hương thơm rất đặc biệt, khác biệt hoàn toàn so với cô, không nồng đậm, cũng không giống bất kì mùi nước hoa nào mà cô biết, là một loại hương vị lạnh lùng xa cách.

Cô ấy càng ngày càng đến gần, hương thơm lạnh lẽo nhàn nhạt thấp thoáng trên người cũng xông tới mũi cô, nhưng không giúp ích được gì cho việc làm giảm nhiệt độ trên mặt Đường Nhược Dao, mà ngược lại càng ngửi càng khiến hơi thở của cô nóng lên.

Yết hầu của Đường Nhược Dao động đậy, khẽ chớp lông mi, cúi đầu gọi một tiếng: "Chị..." Mang theo ý tứ cầu xin. Thanh âm của thiếu nữ dành cho người thân mật vô thức trở nên ngọt ngào, âm thanh kéo dài giống như làm nũng, mền nhũn như bông.

Cô cố gắng làm gián đoạn bầu không khí ám muội này, nhưng không ngờ kết quả hoàn toàn trái ngược với mong muốn.

"Ừm?" Trái tim Tần Ý Nùng cảm thấy nóng rực vì một tiếng gọi chị, từ lúc cô ấy bước vào nhà, đây là câu nói đầu tiên cất lên, tuy chỉ là một câu bằng giọng mũi uể oải, nhưng mang theo nụ cười khẽ mê người.

Ánh mắt cô ấy vẫn dừng ở trên mặt Đường Nhược Dao, giống như đang thật sự hứng thú "thưởng thức" cô, giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ được điêu khắc tài tình.

"Chị..." Đường Nhược Dao khó khăn duy trì biểu cảm bình tĩnh tự nhiên khi trò chuyện với cô ấy, "Về lúc nào thế ạ?"

Cô phải tiếp nhận đủ loại yêu cầu từ đạo diễn trên phim trường cũng không tốn sức bằng che giấu một động tác nhỏ trước mặt Tần Ý Nùng.

"Lúc nhắn tin cho em đấy." Tần Ý Nùng khẽ thở dài nói, giống như tiếng líu lo giữa người yêu với nhau.

Âm thanh ngọt ngào tới không thể tưởng tượng nổi, trái tim Đường Nhược Dao thình thịch, không nhịn được muốn xem lúc này người kia dùng ánh mắt gì để nhìn mình. Cô vực dậy tinh thần, vừa định ngẩng mặt lên, bờ môi lại bị ngón tay thon dài ấm áp khẽ ấn xuống.

Lông mi Đường Nhược Dao kịch liệt run lên một cái, giống như trái tim đang run rẩy của cô lúc này.

Ngón tay vuốt ve môi nhỏ mềm mịn, mập mờ, chậm rãi.

"Son môi hôm nay rất đẹp." Ngón trỏ của Tần Ý Nùng chạm lên môi dưới căng mọng của cô.

Đường Nhược Dao thiếu chút nữa không nhịn được hé miệng ngậm ngón tay vào trong miệng, cô gắng gượng nuốt nước bọt một cái mới có thể ép xuống kích động này.

Đầu óc Đường Nhược Dao căng như dây đàn sắp đứt, ép buộc bản thân đang trên mép vực mất khống chế phải bình tĩnh trở lại. Cô nghĩ, mình nhất định phải nói gì đó để có thể duy trì tỉnh táo trước hơi thở của Tần Ý Nùng.

"Chị..." Cô mở miệng, nhưng chỉ có thể thốt được ra từ này, chật vật, vành tai trắng bóc đã nhuộm lên một vệt đỏ, khiến người ta không nhịn được dày vò thêm một lần.

Trước mặt truyền đến một âm thanh cười khẽ vui vẻ.

"Em còn gọi thêm hai tiếng nữa, chị sẽ hôn em mất." Tần Ý Nùng dần nghiêm túc hơn, chưa tận hứng sờ thêm lần nữa rồi mới buông bàn tay đang giữ lấy cằm của cô ra, bật đèn đi về hướng bàn trà phía sau, "Không trêu em nữa, chị mang quà từ nước ngoài về cho em, qua đây xem có thích không?"

Ngón tay ấm áp đã rời đi thật xa, trái tim Đường Nhược Dao cũng trở nên trống rỗng, nhìn bóng lưng người phụ nữ trước mặt rồi cắn môi, lướt qua một tia buồn bã.

Tại sao mình không... gọi nhiều thêm hai tiếng nữa?

Đường Nhược Dao: "Chị!"

Tần Ý Nùng quay đầu nhìn cô, cười: "Đứng ngây người trước cửa làm gì?"

Đường Nhược Dao: "..."

Chị ấy thật không định hôn mình nữa rồi!

Quà gì cũng không sánh bằng một nụ hôn cô đã bỏ lỡ, Đường Nhược Dao vô cùng thất vọng, chán chường đi tới. Khi Tần Ý Nùng nhìn tới, chút uể oải trong chớp mắt của cô cũng đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt hiếu kì như được lợi: "Quà gì thế ạ?"

Tần Ý Nùng giơ lên chiếc hộp hình vuông

trong tay, bên trên có in logo của thương hiệu trang sức nào đó.

Đường Nhược Dao đứng trước gương nhìn được toàn thân trước tủ quần áo, Tần Ý Nùng đứng sau lưng cô, ngón tay nắm lấy chiếc dây chuyền tinh tế. Tần Ý Nùng cao hơn cô hai xen-ti-mét, lúc đeo dây chuyền cho cô, khẽ cúi đầu, sắc mặt dịu dàng chuyên tâm.

Đường Nhược Dao nhân cơ hội này, khẽ quay đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt đẹp đẽ như hoa anh túc của cô ấy ở khoảng cách gần.

Cô ấy đã hai mươi chín tuổi, nhìn da dẻ vẫn như cô gái mới đôi mươi, nếu không phải ánh đèn chiếu lên những sợi lông tơ nhỏ bé, giống như phát sáng, dường như không thể nhìn thấy lỗ chân lông.

Cô ấy rất trắng, không phải trắng yếu ớt giống như ngày ngày không thấy ánh mặt trời, mà là loại trắng hồng trong suốt của cánh hoa, tràn đầy sức sống trong ngày xuân.

Lần đầu tiên Đường Nhược Dao nhìn thấy Tần Ý Nùng, là ở trên tivi. Tần Ý Nùng ra mắt năm mười tám tuổi, lúc đó cô còn đang học Tiểu học, Tần Ý Nùng diễn vai Đát Kỷ trong bộ phim "Tân Phong Thần Bảng", một cái nhíu mày một nụ cười, một bước chân một bông sen nở, đẹp đến hồn bay phách lạc, từ đó tất cả yêu tinh trong tranh ảnh sách vở đều có một khuôn mặt để cụ thể hóa, đặc biệt là hồ ly tinh.

Sau đó có người bình luận phim nói cô ấy dùng bản sắc diễn xuất, không phải là khen ngợi, là châm biếm.

Tô Đát Kỷ diễn xuất với bản sắc khiến Tần Ý Nùng nổi tiếng sau một đêm. Năm đó sự việc này náo loạn dẫn tới vô số tin đồn, rất nhiều đàn ông mê mẩn Tô Đát Kỷ trên tivi, vợ của họ hận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn gửi thư đến các bộ ngành liên quan, yêu cầu cấm cửa Tần Ý Nùng. Khứu giác truyền thông nhanh nhạy, mượn đề tài mà phát huy, đẩy Tần Ý Nùng đến nơi đầu sóng ngọn gió, biên tập ra vô số câu chuyện bậy bạ về cô ấy, khiến vợ chồng trở mặt thành thù, ngay đến cả thiên tai thảm họa cũng có thể đẩy lên người Tần Ý Nùng. Quần chúng hóng chuyện đều muốn săn lùng tin tức giật gân, cho dù truyền thông có đưa ra vô số thông tin sai sự thật, chỉ cần vẫn có người quan tâm thì coi như bọn họ đã đạt được mục đích.

Trong giới giải trí, xinh đẹp là điều tất nhiên. Nhưng đẹp như Tần Ý Nùng lại trở thành tội lỗi.

Truyền thông dùng ngòi bút công kích, thi nhau bỏ đá xuống giếng, đám đông lại châm dầu vào lửa. Danh tiếng của Tần Ý Nùng từ khi ra mắt đến khi thành danh đều rất tệ, chịu đựng ác ý mà người bình thường khó mà tưởng tượng nổi. Cô ấy càng nổi tiếng, sự tình diễn biến càng kịch liệt, tin tức dễ dàng nhất cũng hấp dẫn được ánh mắt đám đông chính là tin tức đời tư bên lề của minh tinh nữ, đây cũng là ác ý trắng trợn với nữ giới từ trăm nghìn năm nay, bây giờ vẫn còn rất thịnh hành, bất di bất dịch.

Lời nói trong miệng người, vàng thau lẫn lộn. Trẻ con chỉ biết đẹp xấu, không biết thiện ác, lúc nhỏ Đường Nhược Dao chỉ cảm thấy Tô Đát Kỷ rất xinh đẹp, đám nam sinh nữ sinh trong lớp cũng nghĩ như thế, đều mua báo có hình cô ấy, dính những hình dán có mặt cô ấy. Lớn hơn một chút biết được cô ấy không phải là "người tốt" qua lời bố mẹ, bạn học, dựa vào quy tắc ngầm để vươn cao, bán đứng xá© ŧᏂịŧ, khiến người ta khinh thường. Đến khi cô trưởng thành, thi vào học viện điện ảnh, tên tuổi của Tần Ý Nùng đã thành thần thoại trong giới, nhưng cùng với việc sùng bái thành tựu của cô ấy, cô vẫn luôn coi thường nhân phẩm của người này bởi những ấn tượng cố hữu mà cô được truyền bá từ nhỏ tới lớn.

Trào phúng hơn là, một người chán ghét quy tắc ngầm, cuối cùng bản thân lại lựa chọn con đường này, mà trùng hợp hơn là "kim chủ" của cô lại chính là người có tiếng tăm hỗn loạn, danh xưng ngủ với cả giới giải trí, Tần Ý Nùng.

Cô đi theo Tần Ý Nùng ba năm, nhưng càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc Tần Ý Nùng là người như thế nào? Cô ấy thần bí, mạnh mẽ, xinh đẹp, nguy hiểm, tỏa ra lực hấp dẫn trí mạng, giống như xoáy nước, mỗi lần tiến gần một phân, lại càng khó rút ra được.

Suốt ba năm nay, Đường Nhược Dao mở to mắt nhìn bản thân rơi vào cái bẫy dịu dàng, càng ngày càng sâu, giống như không có bất kì ý định phản kháng nào.

"Đang nghĩ gì thế?" Âm thanh của người phụ nữ ấy vang lên bên tai cô, vừa dịu dàng vừa ma mị, mang theo một chút khàn khàn độc nhất trong đêm.

"Vòng đẹp lắm ạ." Ánh mắt Đường Nhược Dao hiện lên một nụ cười nhạt, thốt ra câu trả lời giống như đã chuẩn bị thật tốt từ trước. Cô nhìn hai khuôn mặt dính sát lại gần nhau trong gương, một kiều diễm một lạnh lùng, cực kì giống một cặp đăng đối.

"Em thích là được." Hai cánh tay mềm mại của Tần Ý Nùng từ phía sau vòng qua, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Đường Nhược Dao, cơ thế ấm áp dính sát lấy lưng cô, đặt cằm lên vai cô. Tay trái của cô ấy đeo một chiếc nhẫn vàng trắng.

Đường Nhược Dao quay mặt, chủ động thân mật cọ lên mặt cô ấy.

Hô hấp của Tần Ý Nùng nặng nề, hơi thở nóng rực, từng chút từng chút, phả trên vành tai mẫn cảm của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao đứng bất động, mấy giây sau, vai cô bị Tần Ý Nùng khẽ lật lại, ngón tay dịu dàng nâng cằm cô lên.

...

Chú thích:

1. Quy tắc ngầm: Sử dụng tiền tài, quyền lực khiến nghệ sĩ tự nguyện hoặc bị ép buộc phải tuân theo.

2. Kim chủ: Người tạo ra "quy tắc ngầm", dùng tiền bạc và quyền lực để chống lưng, đem lại tài nguyên cho nghệ sĩ.
« Chương TrướcChương Tiếp »