Chương 6: Cảnh sát lương thiện dùng lỗ để trừng phạt tội phạm

“Đứng lại ──!”

Đoàn Hồng Húc mặc đồng phục cảnh sát, thổi còi và truy đuổi tội phạm trên đường phố.

Thế giới ngày càng trở nên hỗn loạn, trong tháng qua, mỗi ngày xảy ra vô số vụ hϊếp da^ʍ. Chỉ nửa giờ trước, anh chứng kiến

một người đàn ông kéo một thanh niên gầy gò xuống bãi cỏ và chuẩn bị cưỡиɠ ɧϊếp.

Khi Đoàn Hồng Húc đến, quần áo của chàng trai đã bị xé rách, cậu ta khóc thảm thiết, trên người vẫn còn những vết đỏ của du͙© vọиɠ. Anh ngay lập tức tức giận và đuổi theo kẻ hϊếp da^ʍ suốt dọc đường.

Thế giới hòa bình giữa sự hợp tác giữa cảnh sát và công dân không còn nữa, giờ đây mọi người đều nổi loạn, ai cũng muốn gây rắc rối. Ngay cả những đồng nghiệp của anh ở đồn cảnh sát cũng không còn yêu công lý nữa, họ suốt ngày ngồi trong đồn cảnh sát chơi game và nhìn những hành động tàn bạo này bằng con mắt lạnh lùng. Họ từng là một nhóm cảnh sát có lý tưởng và hoài bão, khi xảy ra nhiều vụ hϊếp da^ʍ, họ thường làm việc tăng ca đến tận đêm khuya, chỉ vì công lý trong lòng. Cho đến một lần, một cảnh sát đã bắn chết một kẻ hϊếp da^ʍ và thay vào đó bị buộc tội, kẻ hϊếp da^ʍ thực sự đã thắng kiện, điều này gây ra rất nhiều bất bình. Về sau, những trường hợp tương tự ngày càng nhiều, để ngăn cản cảnh sát bắn người bừa bãi, cấp trên thực tế đã ra lệnh đồng loạt thu súng cảnh sát.

Sự an toàn tính mạng của các sĩ quan cảnh sát không được đảm bảo, thậm chí họ còn bị tấn công tìиɧ ɖu͙© và trả thù bởi những tù nhân mà họ bắt giữ. Tất cả các sĩ quan cảnh sát đều chán nản, và hầu hết họ chỉ ngồi đó và không làm gì cả, mong muốn điều tốt cho bản thân.

Nhưng Đoàn Hồng Húc thì khác, cha anh là một cảnh sát cừ khôi, tuy không may chết trong một chiến dịch cứu trợ thiên tai nhưng ông đã cứu được hàng chục mạng sống. Anh đã noi gương cha mình từ khi còn nhỏ và anh mong muốn trở thành cảnh sát khi lớn lên.

Vì vậy, khi mọi người bỏ cuộc, anh không bao giờ bỏ cuộc. Anh muốn tự tay bắt tội phạm, dù chỉ là nỗ lực nhỏ nhoi, nếu bắt được một tên thì anh sẽ là một trong số đó.

Kẻ hϊếp da^ʍ có vẻ rất quen thuộc với tình trạng đường đi và rất xảo quyệt, hắn cũng chọn những con đường hẻo lánh. Đoàn Hồng Húc đuổi theo hắn vào trong ngõ tối, cuối cùng dồn hắn vào ngõ cụt.

Đoàn Hồng Húc đã luyện tập Taekwondo và là một cao thủ cấp độ đen, trong tình huống một chọi một, rất ít người có thể bắt được mười cú đấm của anh. Vì vậy, dù không có súng của cảnh sát, anh vẫn có đủ tự tin để truy bắt tội phạm.

Kẻ hϊếp da^ʍ dường như không quá sợ hãi và tỏ ra vô tư.

Đoàn Hồng Húc đã nhìn thấy rất nhiều âm mưu thủ đoạn, cho nên anh không sợ hắn sẽ dùng thủ đoạn gì, dù sao chỉ cần hạ gục hắn trước là được.

Anh tiến lên một bước, đang định làm quyết định nhanh chóng thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau...

Hóa ra có một cuộc phục kích.

Anh liếc nhìn lại, chỉ để ra hiệu cho những người phía sau biết rằng anh đã phát hiện ra sự hiện diện của mình, đồng thời khuyên họ không nên hành động hấp tấp. Nhưng lần này khi anh quay lại, anh không nhìn thấy đồng phạm của kẻ hϊếp da^ʍ mà là một thiếu niên quần áo tả tơi, cậu ta dĩ nhiên đuổi theo anh một đường...

“Sao cậu lại…” Anh thực sự không đành lòng chứng kiến

thân phận khốn khổ của cậu bé, cũng không muốn nhìn cậu bằng ánh mắt đồng tình và thương hại. Anh biết rằng kiểu nhìn này là một kiểu xâm phạm khác đối với hầu hết nạn nhân. Thế là anh quay lưng lại, như muốn bảo vệ cậu, để cậu hoàn toàn tự do, nói với thiếu niên: “Đừng lo, đừng sợ, tôi sẽ bắt hắn… tôi sẽ…”

Đang nói nửa chừng, Đoàn Hồng Húc đột nhiên nghe thấy một tiếng xèo xèo, cảm thấy lưng đau nhức, giống như bị điện giật tê dại. Anh ngay lập tức ngã xuống, không thể sử dụng bất kỳ sức lực nào.

Đó là cậu bé đó...

Anh khó khăn ngẩng đầu nhìn đối phương, khuôn mặt ngược sáng khiến anh khó nhìn thấy biểu cảm trên mặt người đó, anh chỉ hỏi: "Tại sao...?"

Anh vốn tưởng rằng mình đang bảo vệ kẻ yếu, không ngờ lại bị thiếu niên này lừa gạt. Cậu ta và kẻ hϊếp da^ʍ là đồng phạm.

Chàng trai có lẽ đã mỉm cười, lời nói hoàn toàn khác với khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ của cậu ta: “Sĩ quan Đoàn, tôi rất khâm phục anh. Tôi đã để ý đến anh từ lâu rồi, bộ dạng anh hùng của anh khi truy đuổi nghi phạm thật sự là khó quên đối với tôi."

Cậu ta liếc nhìn kẻ hϊếp da^ʍ và ra hiệu cho hắn nắm lấy cánh tay của Đoàn Hồng Húc. Người đàn ông làm theo lời cậu ta với sự tôn trọng sâu sắc.

Đoàn Hồng Húc cảm thấy mình thật sự coi thường người nào đó, bị vẻ ngoài vô hại của hắn lừa gạt: "Cậu là ai? Cậu muốn làm gì?"

Thiếu niên ngồi xổm xuống, hai mắt lộ ra, đưa tay chạm vào bộ ngực rắn chắc của anh xuyên qua bộ đồng phục cảnh sát: "Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi rất ngưỡng mộ anh..."

Thiếu niên trong miệng tán thưởng hiển nhiên khác với Đoàn Hồng Húc trong hiểu biết, bởi vì anh thật sự nhìn thấy thiếu niên cương cứng hướng về phía mình, thân thể gầy gò như vậy kỳ thật cũng khá nhỏ, chỉ có 20 phân.

Đoàn Hồng Húc vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh không ngờ thiếu niên này lại có ý nghĩ như vậy. Nhìn từ khoảng cách gần như vậy, anh phát hiện ra những vết trắng đυ.c và đỏ xấu xí trên cơ thể cậu bé đều là do sơn gây ra. Nhưng anh phải thừa nhận rằng những dấu vết dâʍ đãиɠ như vậy kết hợp với thân hình đẹp đẽ của cậu ta quả thực rất tội lỗi.

Bất quá Đoàn Hồng Húc cũng không bị kích động choáng váng, mặc dù chăm chú nhìn, nhưng vẫn đang cố gắng thuyết phục đối phương: "Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Đây là phạm pháp?"

"Phạm pháp? Tôi đương nhiên biết. Nếu không làm như vậy, khi nào anh mới lại nhìn tôi?" Thiếu niên đưa tay cởi từng cúc đồng phục cảnh sát, đưa tay sờ sờ bộ ngực trần của Đoàn Hồng Húc, phía dưới lòng bàn tay, tiếp xúc là những cơ bắp rắn chắc, không cơ bắp nhưng rất rắn chắc và đầy đặn. Đó là kết quả của từng giọt máu và mồ hôi, và nó rất hấp dẫn.

Ánh mắt của thiếu niên có chút thay đổi, trở nên tham lam và đói khát, cộng với khuôn mặt ngây thơ, trông vô cùng quyến rũ. Hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, vẻ mặt có chút vặn vẹo, nhưng tràn đầy du͙© vọиɠ, như muốn xé nát quần áo của Đoàn Hồng Húc ngay lập tức, nhưng lại tựa hồ cũng muốn từ từ thưởng thức anh.

Đoàn Hồng Húc dù có cố gắng thuyết phục bản thân rằng điều đó là không thể thì ánh mắt của đối phương cũng đã

thú nhận mọi chuyện một cách công khai. Cánh tay của anh vẫn có chút tê dại, nhưng đang dần lấy lại sức lực, anh đang chờ cơ hội, chỉ có một cơ hội phản kháng, anh sẽ thành công hoặc thất bại.

Anh tưởng mình đã cư xử rất tốt nhưng không hiểu sao anh vẫn bị cậu bé nhìn thấu.

"A, tôi quên mất, sức lực của anh có lẽ sẽ sớm khôi phục, tôi phải cho anh một đòn nữa..." Nam tử cười nói, nhưng chiếc điện giật trong tay lại không thương tiếc ấn xuống trên người anh.

Đoàn Hồng Húc lại một lần nữa khϊếp sợ, tê dại lan tràn toàn thân, giống như ngay cả hy vọng cuối cùng của anh cũng đã tiêu tan.

Anh biết mình không thể trốn thoát.