Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Chủ Vận Mệnh

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây cũng chính là lí do vì sao tôi trở thành bạn gái của Đoạn Cảnh Tắc.

Tôi không bao giờ quản hắn.

Đoạn Cảnh Tắc thích chơi đùa, lại không thích chịu trách nhiệm, cho nên tôi chính là miếng gỗ thích hợp nhất của hắn.

Lúc những cô gái từng thích hắn tiếp cận hắn, hắn trước tiên đều sẽ “tốt bụng” nói rõ: “Biết Trì Ngưng Vi không, đó là bạn gái của tôi.”

Có người biết khó mà lui, có người lại nghêng ngang bước tiếp, dù sao có là kết quả gì, hắn cũng đều không chịu trách nhiệm, bởi vì hắn đã thông báo trước cho họ rồi.

Về phần vì sao hắn chọn tôi, có lẽ là vì lúc tôi còn đang công lược hắn, tôi một chút cũng không rời khỏi hắn, lại làm như không thấy trước những sự tích chơi bời của hắn, khiến hắn cảm thấy rằng tôi đối với hắn là hết lòng hết dạ, yêu hắn sâu sắc.

Tôi từng nghe qua hắn nói đùa với bạn bè mình rằng: “Đừng nên nhìn vẻ mặt lạnh lùng lại xa cách của Trì Ngưng Vi, ở trước mặt tôi, chẳng qua cũng chỉ là một liếʍ cẩu mà thôi.”

Bạn bè của hắn ồn ào lớn tiếng cười đùa nói hắn thật ngầu.

Giữa lúc bọn họ đang ồn ào, tôi mặt không biến sắc đẩy cửa bước vào, lén lút sau lưng nói xấu đương sự còn bị người ta nghe thấy, đám người vây quanh Đoạn Cảnh Tắc đều có chút xấu hổ, đưa mắt nhìn nhau.

Chỉ có Đoạn Cảnh Tắc ngồi ở vị trí trung tâm, bộ dáng lười nhác không để tâm đến, đưa mắt nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn hắn mỉm cười, nói: “Đoạn Cảnh Tắc, bên ngoài đang mưa, em đến đưa dù cho anh.”

Đoạn Cảnh Tắc ngồi ở đó, vẻ mặt kiên quyết, cười mỉa mai với tôi, nói: “Để đại ở đâu đi.”

Tôi nhẹ nhàng nói vâng, sau khi quay người đi, nụ cười trên mặt cũng được thu lại.

Tâm trạng của tôi rất ổn định, tôi coi như bản thân đang làm bảo mẫu cho Đoạn Cảnh Tắc trong ba năm, tôi coi Đoạn Cảnh Tắc giống như một ông chủ hay thích bắt bẻ và vô lương tâm --- nhưng may mắn thay, thù lao cũng đủ với những gì tôi bỏ ra.

Ba năm làm bảo mẫu đổi được một cuộc đời khỏe mạnh, cọc mua bán này tính ra cũng không lỗ mấy.

Hắn vốn dĩ là một tay chơi khét tiếng, cho nên tôi không nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn lại đề nghị chia tay tôi.

Chỉ vì Hạ Vãn Tình.

Lúc hắn đề nghị chia tay tôi quá mức đột ngột, tôi nhất thời không phản ứng được.

Hắn hiếm khi hiền lành như vậy, có lẽ là cảm thấy có lỗi với tôi, hắn giải thích: “Ngưng Vi, là anh nợ em, chỉ là Hạ Vãn Tình không giống với những cô gái khác.”

“Anh muốn thử hẹn hò với cô ấy.”

Hắn nói xong rồi lại dừng một chút, có chút kinh ngạc hỏi tôi: “Em làm sao vậy?”

Tôi không biết biểu hiện lúc đó của mình ra sao, có lẽ là sợ hãi hoảng loạn chăng, bởi vì lúc hắn vừa mới đề nghị chia tay, tôi cảm nhận được sự đau đớn từ trong m á u đang chạy ở tứ chi lẫn xương cốt.

Trong cơn đau đớn này, tôi gắt gao nắm lấy vạt áo đồng phục của Đoạn Cảnh Tắc, mắt tôi rưng rưng bởi vì sợ cái c h ế t đang cận kề.

Sắc mặt của tôi đại khái cũng không tốt mấy, giọng điệu có lẽ bởi vì yếu đi mà trở nên hèn mọn, tôi cầu xin Đoạn Cảnh Tắc: “Xin anh, đừng chia tay được không?”

Đoạn Cảnh Tắc thu lại biểu tình kinh ngạc, cười lạnh, sau đó lộ ra vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, biểu cảm rõ ràng là kiểu “hóa ra là định dây dưa không dứt à.”

Hắn hất tay tôi ra, nói: “Trì Ngưng Vi, đến thì vui vẻ, đi thì êm đẹp, làm ơn đừng có kiểu muốn dây dưa mãi được không?"

Hắn vừa dứt lời, tôi nghe được âm thanh điện tử của hệ thống lạnh lùng nói: tích, ký chủ công lược thất bại, mạng sống đang bị thu hồi…

Cơn đau cứ tiếp tục tăng lên, tôi còn chưa kịp nói lời nào, liền phun một ngụm m á u lên quần áo của Đoạn Cảnh Tắc.

Trước khi hôn mê, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy Đoạn Cảnh Tắc tràn ngập bối rối khi nhìn thấy m á u trên người mình.

Lúc sau tỉnh lại ở trong bệnh viện, tôi nhìn thấy một bài post trên diễn đàn của trường với tiêu đề rằng:

[Liếʍ cẩu nổi tiếng Trì Ngưng Vi, bởi vì Đoạn Cảnh Tắc đề nghị chia tay, cho nên đã tức giận đến mức phun ra một ngụm m á u rồi hôn mê sao? Điện ảnh cũng không dám diễn như vậy đâu!]

Tôi hoàn toàn nổi tiếng, hơn nữa tôi dám cá rằng, nếu tôi c h ế t đi như vậy, trăm năm sau, sự tích liếʍ cẩu của tôi không chừng còn được mấy đàn em truyền bá rộng rãi…

[Chính là một trăm năm trước, có một đàn chị bởi vì bị bạn trai đề nghị chia tay, nên tức giận đến độ thổ huyết mà c h ế t…]

[Đúng đúng, bảng thông báo của trường tuyên truyền về việc không nên trở thành não yêu đương, phải biết tự tôn tự ái, bên cạnh còn có cả hình của chị ấy nữa…]

Nhưng cũng may, tôi không c h ế t.

Trong quá trình điều trị bằng điện, khi linh hồn của tôi sắp bay lên trời, hệ thống trong đầu tôi đột nhiên bị hỏng, phải mất một thời gian sau mới khởi động lại được, đã là một hệ thống mới.

"Nam nhân nam nhân! Là một học sinh nhưng không để cho cô ấy học tập chăm chỉ, suốt ngày cứ bắt cô ấy đi công lược nam nhân, đồ đần, để lão tử ra trận."

Âm thanh điện tử vốn lạnh lùng của hệ thống công lược ở trong người tôi có chút tức giận, sốt ruột nói: 《Ê -- ê, 0412, ngươi làm gì vậy, ngươi phạm quy, ngươi --- tích tích tích ---》

Thanh âm lúc đầu của hệ thống dần biến mất, hỗn loạn một lúc, tôi nghe thấy giọng của hệ thống mới, là một giọng nam điện tử trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, còn phản phất chút áp lực lẫn phẫn nộ.

《Tích, hệ thống yêu đương đã log out, hệ thống học sinh giỏi xin phục vụ ngài.》

《Nhiệm vụ hàng đầu của học sinh là phải chăm chỉ học tập, mục tiêu công lược của ngài hiện tại chỉ có một, chính là phải đứng nhất lớp.》

Dừng một hồi, hệ thống này thế mà lại gọi tên của tôi, hắn nói:

《Trì Ngưng Vi, ngài phải cố lên.》

Cơn đau sắp c h ế t dần dần biến mất khỏi cơ thể tôi, và tôi dần rơi vào trạng thái mê man sau khi nghe âm thanh đó.

Tỉnh lại vào ngày hôm sau, tôi soi gương, mới biết đây không phải là ảo tưởng trước khi mình c h ế t.

Hệ thống yêu đương trên người tôi đã đổi thành hệ thống học sinh giỏi, chỉ cần tôi đứng đầu lớp cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Nói cách khác, tôi không cần phải để ý đến Đoạn Cảnh Tắc nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »