Chương 5

Một tuần sau, tôi đến trường để tham gia kỳ thi, không thể tránh khỏi việc gặp lại Đoạn Cảnh Tắc ở trong phòng thi.

Tôi thi chung phòng với hắn --- tôi biết rõ trình độ của Đoạn Cảnh Tắc, cho nên mỗi lần thi tôi sẽ tự giác khống chế điểm số, ví dụ như câu nào nên sai, câu nào nên đúng, tôi có thể kiểm soát được tổng điểm giữa tôi và Đoạn Cảnh Tắc trong vòng 0 điểm, như vậy có thể đảm bảo mỗi lần thi đều được xếp chung phòng với hắn.

Thật lòng mà nói, một tuần qua, bởi vì có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, tôi sớm đã ném hắn lên chín tầng mây, cho nên tôi cảm thấy hơi bất ngờ khi thấy hắn đang đợi tôi ở cửa.

Hắn giả vờ lạnh lùng tựa lưng lên vách tường trước cửa lớp, dáng người cao lớn, khuôn mặt vô cùng anh tuấn, chỉ là tôi vừa nhìn thấy hắn, chỉ cảm thấy phiền toái, bởi vì không ai hiểu rõ hắn hơn tôi, hắn bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng phẩm chất bên trong lại thối rữa muôn phần.

Đối với một cái bình rỗng như vậy, tôi chưa bao giờ có đủ kiên nhẫn, huống chi nhân phẩm cũng không ổn, trước kia đối với tôi mà nói, hắn là một ông chủ hay bới móc và vô lương tâm, hiện giờ tôi đã “từ chức”, hơn nữa còn khẳng định không “làm công” cho hắn nữa, đương nhiên cũng không có hứng thú muốn cùng hắn hàn huyên.

Cho nên tôi vờ như không phát hiện hắn, lạnh lùng bước vào lớp mà không thèm ngoái đầu lại.

Nhưng hắn lại cho rằng tôi đây là đang lạt mềm buộc chặt.

“Trì Ngưng Vi.” Hắn gọi tên tôi, tôi dừng lại nhìn hắn.

Hắn nhìn tôi với ánh mắt trịch thượng, giống như đang bố thí, hắn nói: “Một tuần qua em không đi học, bọn họ đều nói em đau lòng quá độ, anh không ngờ em lại yêu anh như vậy, lần trước chia tay coi như là anh nợ em, bây giờ để bồi thường, anh có thể đáp ứng một yêu cầu cho em.”

Dừng một chút, hắn nhìn tôi, còn bổ sung thêm một câu: “Chuyện gì cũng được.”

Hắn nói lời này một cách cao cao tại thượng, trong tưởng tượng của hắn, nếu người mình yêu bày tỏ thái độ áy náy như vậy, cho dù tôi có không cảm động đến rơi nước mắt, cũng là nước mắt đầy mặt.

Hắn đại khái không ngờ, tôi đã nhìn hắn như một tên ngốc hơn mười giây rồi.

Hắn cau mày lại trước ánh mắt của tôi, nhưng giây tiếp theo lại lộ ra biểu cảm quả là như vậy, bởi vì tôi thật sự nghĩ đến một việc cần hắn phải làm cho mình, tôi nói: “Tôi còn một chuyện nữa, muốn nhờ cậu giúp tôi.”

Tổ chức sinh nhật cho tôi lần nữa? Đừng nói lời chia tay với tôi? Cùng tôi ăn một bữa cơm? Đi công viên giải trí với tôi?

Tôi nghĩ Đoạn Cảnh Tắc thật sự đã nghĩ như thế, người yêu cũ tuyệt vọng hèn mọn cầu xin hắn đi chung với mình một lần cuối, tôi dừng lại, mặt không biến sắc nói: “Đoạn Cảnh Tắc, tôi chỉ muốn cậu làm cho tôi một việc, chính là cách xa tôi ra một chút, càng xa càng tốt.”

Nói xong, mặc cho hắn vẫn còn đang ngơ ngác, tôi quay người lạnh lùng bước vào phòng học.

Tổng điểm của bài kiểm tra lần này được công bố sau một tuần, thành tích của tôi khiến những người khác cứng họng, tôi đã lọt vào top 100, trường chúng tôi là trường trung học trọng điểm, với tỷ lệ đậu đại học là 91% --- đương nhiên là có những người sau khi tốt nghiệp trung học xong đã bị gia đình đưa sang nước ngoài du học.

Vô số người ngạc nhiên trước thành tích của tôi, thậm chí còn có lời đồn rằng do tôi bị kí©h thí©ɧ sau khi chia tay Đoạn Cảnh Tắc, nên muốn dùng thành tích xuất sắc này để thu hút sự chú ý của Đoạn Cảnh Tắc, khiến hắn hối hận vì đã chia tay tôi.

Tôi cười nhạt.

Nhưng mà cái thế giới ban đầu kia cũng đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Bởi vì cô Chu rất mừng cho tôi, sau đó tôi còn lọt vào danh sách dự tuyển, nhưng mà mấy thầy cô khác có hơi phản đối điều này, bởi vì điểm số của tôi ở kỳ thi tháng rất lạ, mà lúc trước tôi còn có một khoảng thời gian không đến lớp.

Đúng, ở cấp hai tôi đã đạt không ít giải thưởng, nhưng dù sao đó cũng là cấp hai, đến cấp ba, tôi cũng không có bất kỳ thành tích gì nổi bật, cho đến khi cô Chu giao cho tôi một bài kiểm tra nhỏ để được xếp vào lớp.

Ngoại trừ môn văn, mỗi bài kiểm tra nhỏ chỉ có mười câu, cô ấy ra đề ngay tại chỗ và tôi cũng làm ngay tại chỗ, sau khi làm xong thì sẽ chấm điểm luôn.

Sau khi có kết quả, những thầy cô lúc này còn phản đối thì bây giờ đã im lặng.

Cô Chu vui mừng nhìn tôi cười, đưa tay vỗ vỗ vai tôi, nói: “Trì Ngưng Vi, cố lên, đừng làm cô thất vọng.”

Tôi trịnh trọng gật đầu với cô ấy, nghiêm túc hứa với cô ấy rằng: “Em nhất định không làm cô thất vọng đâu, cô Chu.”

Nói là vậy nhưng lúc đầu tôi vẫn gặp một chút khó khăn trong việc học.

Tuy có thiên phú, nhưng tôi từ lâu đã vứt bỏ thiên phú này rồi, hơn nữa tiến độ của lớp thực nghiệm rất nhanh, và những gì bọn họ học không chỉ là học theo định hướng để dự thi.

Tôi mỗi ngày đều chăm chú lắng nghe và ghi lại tất cả, buổi tối ở nhà cũng đắm mình trong đại dương của tri thức.

Thỉnh thoảng 0412 xuất hiện, nhìn thấy tôi nếm mật nằm gai khổ cực như thế, hắn có vẻ hả hê vui sướиɠ như vừa trả được món nợ lớn, hắn nói: “Trì Ngưng Vi, cậu cũng có ngày này.”

Tôi chưa từng chăm chỉ học tập, tôi nghĩ 0412 hẳn là kiểu học sinh ưu tú, chăm chỉ đọc sách, cho nên hắn rất vui khi thấy tôi gặp bất hạnh như vậy.

Bởi vì tôi chưa bao giờ quên những kiến thức trước đó, suy một ra ba, cho nên đối với tôi mà nói thì việc học là một chuyện rất bình thường, nói trắng ra, so với những học sinh giỏi thức đêm đọc sách thì tôi không cần phải dụng tâm quá mức cho việc này.

Tôi đắm chìm trong thế giới của chính mình, hào hứng vui vẻ với những con số nhàm chán.

Kỳ thi cuối kỳ ba tháng sau, tên của tôi chễm chệ ở vị trí đứng đầu lớp, hoàn toàn bỏ xa vị trí thứ hai, kể từ đó, tôi luôn duy trì thứ hạng này cho đến khi tốt nghiệp trung học, trở thành truyền thuyết của trường trung học số một.

Nhưng mà lúc đó tôi cũng không quan tâm đến chuyện bên ngoài, bởi vì ngay lần đầu tiên giành được vị trí thứ nhất, tôi đã xác định rằng bản thân sẽ không bao giờ… rơi xuống vị trí thứ hai, cho nên tôi đã phân bố thời gian và sức lực, bắt đầu thử nói chuyện với 0412.

Tôi thích gọi hắn là 0412, bởi vì hắn giống như một người máy thông minh của tôi vậy, hắn là một người rất thông minh.

Sau tuần thi đầu tiên, tôi đã tìm được cách để nói chuyện với 0412.

Trước tiên, tôi sẽ ngẫu nhiên tạo ra 3 bảng Polybius 3x3 bao gồm 26 chữ cái tiếng Anh và một ký hiệu, sau đó sẽ viết ra tọa độ ba chiều của đoạn tin nhắn cần mã hõa, các tin nhắn và tọa độ sẽ xếp thành bốn cột, sau đó lấy các số ở hàng ngang và tách chúng thành nhóm ba số, sau đó ghép ba số này làm thành tọa độ, tìm ra chữ cái tương ứng thì sẽ có được mật văn.

(*) bảng mã Polybius: Hình vuông Polybius, hay bảng Polybius, là một phát minh của nhà sử học và học giả Hy Lạp Polybius. Nó là một dạng mật mã thay thế, cho phép mã hóa thông điệp bằng một số ký tự ít hơn bảng chữ cái của thông điệp.

Loại mật văn trao đổi này căn bản cũng không đơn giản, cần tốn rất nhiều thời gian, nhưng cũng may, chỉ cần đủ kiên nhẫn, tôi và 0412 cũng có thể trao đổi được với nhau rồi.

Dựa theo những gì 0412 nói, hắn đã c h ế t sau khi cứu mấy đứa bé, nhưng đến khi hắn khôi phục lại được ý thức, hắn phát hiện bản thân đang bơi giữa một chuỗi số liệu – nó được ví như một tế bào thần kinh khổng lồ, với các đường ống màu xanh lam giống như hệ thống thần kinh não của một sinh vật thông minh thời tiền sử nào đó. Dữ liệu chảy qua hệ thống này như dòng chảy của con sông, và hệ thống này không ngừng tìm kiếm kí chủ để kết nối --- đây là một loại bản năng, đại khái là số hiệu đã được khắc vào hắn.

Sau đó hắn nhìn thấy số hiệu của tôi.

“Tôi biết cậu, Trì Ngưng Vi, tuy rằng sau này tôi đã chuyển trường, nhưng thời cấp hai ngẫu nhiên gặp được cậu ở điểm thi, nhưng có lẽ cậu dường như không nhớ ra tôi.”

“Nhưng từ hồi cấp ba tôi từng chưa từng gặp cậu dù chỉ một lần, tôi còn đi hỏi thăm tình hình của cậu nữa.” Giọng của hắn rõ ràng trầm xuống, như là tiếc nuối khổ sở, hắn nói: “Khi đó tôi nghe nói cậu trốn học, cả ngày chỉ đi theo sau một tên hoa hoa công tử, còn cầu xin tình yêu của hắn, tôi lúc ấy…” Không biết vì sao hắn dừng lại một chút, mới tiếp tục lắp bắp nói:

“Thật… thật tiếc cho cậu.”

“Cho đến khi nhìn thấy số hiệu của cậu, tôi đột nhiên hiểu ra cậu đã gặp phải chuyện gì.”

Sau đó hắn không vội đi tìm kí chủ, mà cứ lang thang trong tế bào thần kinh đó, có lẽ vì hứng thú, hắn đã nghiên cứu số hiệu tồn tại của mình --- đến khi hắn thấy tôi công lược thất bại, có lẽ là vì xúc động cho nên đã đã cố gắng sửa đổi số hiệu nhiệm vụ của mình, không ngờ lại thành công, sau đó hắn thay thế hệ thống ban đầu của tôi và trở thành hệ thống của tôi.

Đây là những chuyện hắn đã trải qua, thật khó tin và phi lý làm sao.

Nhưng so với những điều chúng tôi đã trải qua thì còn điều gì phi lý hơn chứ?

Hắn đã cứu tôi.

Việc chuyễn đổi sinh mạng sang dạng dữ liệu đã được các nhà khoa học trên khắp quốc gia nghiên cứu cách đây vài năm, bởi xét về khoa học kỹ thuật ngày nay mà nói, việc chuyển đổi sinh mạng sang dạng dữ liệu là con đường ngắn nhất và có khả năng nhất trong việc duy trì sự bất tử của con người.

Khoa học kỹ thuật mỗi ngày đều tiến bộ, ngay cả điện toán lượng tử cũng sắp hết thời, cả tôi và 0412 đều không biết được nguyên do vì sao hắn lại có cơ hội được chuyển hóa ý thức sang dữ liệu, nhưng chúng tôi có thể chắc chắn một điều rằng, mã lệnh số hiệu này có thể thay đổi được.

Tôi và 0412 giống nhau, đều rất quan tâm đến vấn đề này.

Tôi đã xem qua rất nhiều tư liệu, gần nhất có tư liệu công khai về việc đại học Johns Hopkins đã công bố một phương pháp tiếp cận mang tính đổi mới gọi là điện toán sinh học, có thể khám phá khả năng phát triển của máy tính chạy trên tế bào não…

Vì thế khoảng thời gian đó, ngay cả ăn cơm, tôi cũng đều cầm tài liệu, vừa ăn vừa cùng 0412 trao đổi.

Nhưng trước đó, tôi cần phải có một nền tảng tốt trước đã.

Tôi bắt đầu tự học [C++primer]

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy thời gian không đủ dùng, tôi quý trọng mỗi giây mỗi phút cho việc học, tựa như miếng bọt biển khô dưới ánh mặt trời và được thả vào một cái ao lớn, tham lam hấp thụ từng giọt nước.