Chương 11: Chia tay thật rồi

Đường Tự Đình:

Chia tay thật rồi.

Tôi và Trần Tỷ chia tay thật rồi, tình cảm rạn nứt ngoài sự chen chân của người thứ ba ra còn có rất nhiều cách khác, giống như nước chảy đá mòn, có khi người trong cuộc thậm chí còn không biết nước nhỏ giọt từ đâu, có lẽ đây chính là cái gọi là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường".

Thật ra tôi đã từng nghĩ đến ngày này, tôi từng nghĩ đến việc Trần Tỷ sẽ đề xuất chuyện này với tôi, hoặc là người nói chia tay sẽ là tôi.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ xem chia tay là gì, sau chia tay sẽ như thế nào, cuộc sống không có Trần Tỷ sẽ ra sao thì lúc vừa rời khỏi chỗ Diệp Tam Nhi đã nhận được cuộc gọi của ba. Mẹ tôi bị tai nạn xe, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện, tôi đã trực tiếp đặt vé máy bay về nhà.

Lúc tôi đến bệnh viện, mẹ tôi đã qua cơn nguy kịch, người lái xe tông bà ấy là một tài xế say rượu, bản thân cũng bị thương nặng, nếu không phải cảnh sát giao thông ngăn lại thì tôi đã lao vào đánh người rồi.

Mẹ tôi đã làm phẫu thuật phổi trái, chân phải cũng bó bột, bác sĩ nói có thể sống được đã xem như mệnh lớn rồi.

Khi tôi đến bệnh viện, ba tôi đang trông coi một mình trong phòng bệnh, đã gần nửa năm tôi không gặp ba mẹ tôi rồi, cảm thấy bọn họ lại già đi rất nhiều, tóc bạc của ba tôi cũng nhiều hơn.

Mẹ tôi đã tỉnh, vừa thấy tôi thì câu đầu tiên đã nói mẹ không sao, mũi tôi chua xót, trong lòng khó chịu.

Nhiều lúc tôi cảm thấy rất có lỗi với bọn họ vì đã không ở bên bọn họ, cũng không sống đúng như mong muốn của bọn họ nhưng tôi cũng biết rằng có một số việc không thể thay đổi được.

Tôi xử lý mọi công việc từ xa, vẫn luôn chăm sóc mẹ cùng ba ở bệnh viện, may mắn là mẹ tôi ngày một khỏe hơn nhưng ba tôi cũng tiều tuỵ đi không ít.

Bọn họ vẫn không nói chuyện nhiều như thường, tôi thuê một nhân viên chăm sóc nữ cho mẹ nhưng ba tôi chỉ sai người kia chăm lo việc giặt quần áo và rót một ít nước, người đút mẹ tôi ăn, cho bà ấy uống nước hay lau người lau mặt đều do ba tôi làm.

Mấy ngày nay tôi thường thấy ba tôi lén khóc thầm, mỗi lần đều là ở ngoài phòng bệnh hoặc trong nhà vệ sinh của bệnh viện.

Trước đây tôi không hiểu, mối quan hệ của bọn họ đã không thể hàn gắn được nữa thì tại sao vẫn chưa ly hôn, nhưng ngay khoảnh khắc đó tôi đã hiểu được một chút.

Một số tổn thương không thể hàn gắn được, nhưng nỗi đau không chỉ có thể tăng thêm mà nỗi đau còn có thể làm dịu đi nỗi đau.

Vì thể chất của mẹ tôi không tệ, cộng thêm ba chăm sóc rất chu đáo nên mẹ tôi hồi phục rất nhanh, trong vòng một tuần đã không còn phải nằm liệt giường nữa, trưa nào cũng ngồi xe lăn, tôi đẩy bà ấy ra ngoài sân bệnh viện để hít thở không khí.

Sau khi tôi trả lời xong một cuộc gọi công việc, mẹ tôi giục tôi trở về: "Điện thoại công việc nhỉ, mẹ đã khoẻ lên nhiều rồi, con trở về làm việc đi."

"Công việc của con không bận," Tôi trực tiếp tắt điện thoại, "Lần này con ở nhà với ba mẹ nhiều hơn, đợi mẹ hoàn toàn bình phục rồi, xuất viện xong con sẽ quay lại làm việc."

Tinh thần mẹ đang vui nên lại trò chuyện với tôi một ít về công việc, chủ đề thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng đã chuyển sang đời sống tình cảm của tôi.

Tôi đã come out với gia đình ngay năm đầu tiên tôi và Trần Tỷ quen nhau, quá trình quanh co phức tạp, vừa đau đớn vừa khó xử, tạm thời không nhắc đến việc cho đến hiện tại, ba mẹ tôi vẫn không thể chấp nhận được việc tôi ở bên một người đàn ông, cũng không có nhiều bậc cha mẹ có thể chấp nhận được.

Đặc biệt là mẹ tôi, bà ấy vẫn luôn muốn giới thiệu các cô gái cho tôi, bảo tôi đi xem mắt nhưng tôi cũng không thích con gái nên không thể làm hại người ta, hơn nữa cũng không thể làm chuyện có lỗi với Trần Tỷ.

Ba mẹ tôi không đồng ý, mẹ tôi còn thường xuyên sắp xếp cho tôi xem mắt, Trần Tỷ không biết, tôi cũng chưa bao giờ nói với em ấy.

Năm ngoái, tôi muốn đón ba mẹ tôi đến sống ở Bắc Kinh, đã chuẩn bị sẵn nhà cho bọn họ rồi nhưng bọn họ chỉ ở Bắc Kinh được mười mấy ngày, nói rằng không quen với cuộc sống ở Bắc Kinh nhưng thật ra còn có một lý do khác, bọn họ không muốn thấy tôi sống với Trần Tỷ.

Năm thứ ba tôi và Trần Tỷ ở bên nhau, tôi dẫn Trần Tỷ đến gặp bọn họ, ăn cùng một bữa cơm, xem như là buổi gặp mặt chính thức với phụ huynh.

Trước bữa ăn đó, tôi đã nặng lời với ba mẹ, bất kể bọn họ có chấp nhận hay không thì bữa ăn cũng phải ăn cho xong, tôi sợ Trần Tỷ tủi thân.

Trước đây tôi đã lừa Trần Tỷ, nói rằng ba mẹ tôi rất thích em ấy, tôi chỉ không muốn tạo áp lực cho Trần Tỷ, bởi vì ba Trần Tỷ đã không đồng ý cho em ấy và tôi ở bên nhau rồi, ngày nào cũng khuyên Trần Tỷ chia tay tôi.

Về phần tôi, tôi không muốn tạo thêm một áp lực nữa cho Trần Tỷ, chuyện của tôi thì một mình tôi gánh vác là được rồi, không cần hai người cùng phải hứng chịu, những ngày tháng có thêm hai người như thế cũng không kéo dài bao lâu, mặc dù cuối cùng thì bọn tôi cũng không kéo dài được bao lâu.

Bảy năm ấy mà, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Trước đây tôi đã từng đọc được một câu nói, về mặt sinh học mà nói, trong khoảng thời gian bảy năm, các tế bào trong cơ thể con người đều sẽ được thay thế một lần, điều này có phải tương đương với việc thay một người mới hay không? Em ấy và tôi của trước đây đã không còn là tôi và em ấy bây giờ nữa.

Tại sao lại khác với trước đây nhỉ? Rõ ràng là vẫn như cũ.

Câu hỏi này cũng quá triết học, tôi không thể hiểu được.

Mẹ tôi lại hỏi về chuyện của tôi và Trần Tỷ, tôi chỉ nói với mẹ tôi rằng tôi và Trần Tỷ rất tốt, còn nói Trần Tỷ gửi tin nhắn tới hỏi thăm tình hình của bà ấy.

Tôi biết nếu tôi nói với bà ấy rằng tôi và Trần Tỷ đã chia tay thì bà ấy nhất định sẽ sắp xếp người giới thiệu đối tượng cho tôi, thành thật mà nói, tôi cảm thấy việc này khá phiền phức nhưng bây giờ mẹ tôi vẫn đang nằm viện, tôi cũng không thể làm gì cả mà chỉ có thể nói dối bà ấy trước.

Mẹ tôi nghe tôi nói vậy xong lại do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói gì nữa.

-

-

Tôi biết Trần Tỷ đã đi Vân Nam chụp ngoại cảnh.

Việc này đương nhiên không phải là Trần Tỷ nói với tôi, Diệp Tam Nhi cũng không biết, tôi có WeChat của A Giang, là do có hôm A Giang hỏi đùa tôi rằng, có phải là không quản lý việc Trần Tỷ đi công tác ở vùng khác nữa rồi không.

Tôi chỉ trả lời anh ấy một câu: Chuyện của Trần Tỷ, do em ấy tự quyết định.

Suy cho cùng thì bây giờ tôi và Trần Tỷ đã không còn quan hệ gì nữa, đương nhiên cũng không quản lý được.

Tối hôm đó A Giang đã đăng một bài lên vòng bạn bè, nói rằng ekip đã đến Đại Lý, còn kèm theo một bức ảnh, mặc dù chỉ có một chiếc túi đựng máy ảnh màu đen và ba ngón tay của Trần Tỷ lọt vào ống kính nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, bởi vì đã quá quen thuộc, ngay cả mấy nốt ruồi trên người em ấy tôi cũng biết rõ.

Nửa tháng sau khi chia tay, hai người bọn tôi đã không liên lạc nữa, em ấy gửi tin nhắn cho tôi hỏi tình hình của mẹ tôi, tôi biết là Diệp Tam Nhi đã nói với em ấy, sau khi Trần Tỷ gọi cho Diệp Tam Nhi thì cậu ta đã kể ngay cho tôi.

Lúc nhìn thấy tin nhắn, tôi không trả lời vì không biết phải trả lời thế nào mới phù hợp.

Bản thân từ "phù hợp" này đã lạnh nhạt, phù hợp đại diện cho chừng mực, chừng mực đại diện cho khoảng cách.

Trước đây mẹ tôi từng nói, bà ấy dùng ánh mắt của sứ giả để nhìn thì thấy tôi và Trần Tỷ không hợp nhau, lúc đó tôi đã phản bác mẹ, thế nào mới gọi là phù hợp? Thế nào mới gọi là không phù hợp?

Bà ấy nói tính cách bọn tôi giống nhau, xương cốt vừa cứng vừa bướng, hai người như vậy sống cùng nhau sẽ không được lâu.

Lúc đó tôi không đồng ý với cách nói này của bà ấy nhưng bây giờ lại hơi dao động rồi, có lẽ bà ấy nói đúng.

Tôi và Trần Tỷ, không hợp nhau!

Cho dù có như vậy, tôi cũng không biết phải trả lời thế nào mới phù hợp.

Tôi cầm điện thoại ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện, gõ chữ hồi lâu, gõ xong lại xóa, gõ lại rồi lại xóa, lặp đi lặp lại mấy lần mới gửi đi được bảy từ.

Bảy từ đó của tôi mang theo kim châm, đã không thể nói là phù hợp hay không nữa, kể từ khi tôi quen biết Trần Tỷ đến nay dường như chưa bao giờ nói chuyện như vậy, cho nên tôi cũng biết rằng vài từ đó đâm vào lòng người khác, đâm Trần Tỷ và cũng đâm cả tôi.

Lại qua thêm mười mấy ngày nữa mẹ tôi mới xuất viện, chân bà ấy vẫn còn bó bột, ba tôi chăm sóc rất chu đáo, công việc ở công ty đã chất đống quá nhiều, tôi ở nhà thêm hai ngày nữa cũng không thể không đi.

Trước khi đi, tôi lại hỏi ba mẹ có muốn chuyển đến Bắc Kinh không, bọn họ vẫn từ chối.

Người già đã quen sống ở Thành Đô, ở đâu thoải mái thì cứ sống ở đó vậy, sau này tôi chạy đi chạy lại nhiều hơn là được.

Mối quan hệ giữa ba mẹ tôi đã tốt hơn trước một chút, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trước khi lên máy bay, ba tôi lại trò chuyện với tôi như trước, hỏi tôi có ý định quay lại Thành Đô phát triển hay không, trước đây tôi nhất định sẽ mở miệng nói "không được" ngay nhưng lần này tôi lại do dự một chút.

Công ty đã thành hình rồi, muốn quay trở lại không phải là chuyện dễ dàng.

Tôi biết rằng nửa giây do dự của tôi không phải vì công việc mà là vì Trần Tỷ.

-

-

Trần Tỷ đã từng trở lại, vừa vào nhà tôi đã nhận ra được.

Chìa khóa xe của tôi để ở tủ giày, chìa khóa xe của Trần Tỷ thì không thấy nữa, hẳn là em ấy đã từng dọn dẹp qua một lần.

Tôi lại lần lượt nhìn từ phòng này sang phòng khác, trong nhà đã trống đi không ít, đồ của Trần Tỷ đã bị lấy đi một phần nhưng dù sao bọn tôi đã ở cùng nhau lâu như vậy rồi, dấu vết cũng không thể xóa đi ngay lập tức.

Sau khi trở về, tôi tăng ca xử lý những công việc đã tích lũy trước đó bất kể ngày đêm, có khi quá muộn nên tôi ngủ trong phòng nghỉ luôn.

Sau đó lại liên tục tham gia nhiều bữa tiệc rượu, say tuý luý choáng váng cả ngày.

Cuộc sống dường như không có thay đổi gì quá lớn, ngoại trừ việc uống rượu xong không còn ai tắm cho tôi nữa, lúc ngủ trong lòng trống rỗng, vừa đưa tay ra sờ đã lạnh ngắt.

Sống một mình sẽ không thích nhóm lửa nấu ăn, phần lớn thời gian đều ăn ở công ty, ngay cả khi về nhà cũng chỉ gọi đồ ăn giao về, thường thì ăn xong một nửa mới nhận ra những món tôi gọi đều thanh đạm, dường như đều là món mà Trần Tỷ thích ăn.

Khẩu vị của con người sẽ luôn thay đổi, Trần Tỷ không ăn được đồ ăn Tứ Xuyên, tôi ở cùng em ấy cũng đã ăn cay ít đi rất nhiều.

Diệp Tam Nhi rất thường xuyên ghé qua, cậu ta đến rồi sẽ hỏi tôi khi nào Trần Tỷ trở lại, khi nào tôi sẽ đi tìm Trần Tỷ.

"Lão Đường, tao còn tưởng nếu mày và Trần Tỷ chia tay thì mày nhất định sẽ tìm cậu ấy ngay cơ đấy."

"Em ấy có việc riêng phải làm." Tôi nói, "Tao cũng có việc riêng phải làm."

"Chắc là cậu ấy đang ở Vân Nam nhỉ."

"Ừm, vài ngày trước ở Đại Lý, bây giờ đang ở Côn Minh." Tôi vẫn biết được chuyện từ vòng bạn bè của A Giang.

Diệp Tam Nhi gãi đầu, "Trước đây tao từng cho rằng hai đứa mày đều là người cảm tính và không lý trí, tao không ngờ lúc bọn mày chia tay lại... Nói thế nào nhỉ, hoà bình đi, là do trước đây tao nhìn nhầm sao?"

Tôi mỉm cười đáp lại cậu ta: "Chắc là mày nhìn nhầm rồi."

Tôi không thể trả lời câu hỏi của Diệp Tam Nhi, tôi và Trần Tỷ, nói cảm tính cũng đúng, nói lý tính cũng đúng.

Trần Tỷ không hay đăng bài trong vòng bạn bè lắm, cài đặt trên WeChat chỉ hiển trong ba ngày, sau khi bấm vào chỉ có một đường nằm ngang, avatar là một bức ảnh mà trước đây em ấy chụp, chính là hoàng hôn trên bãi biển ở Thanh Đảo, một lần dùng avatar đã bảy năm, vẫn luôn chưa bao giờ thay đổi.

Lịch sử trò chuyện giữa hai người bọn tôi vẫn còn ở tin nhắn cuối cùng em ấy gửi cho tôi, tin nhắn cuối cùng tôi gửi là "Cảm ơn đã quan tâm, đều ổn".

Tôi cũng không biết tôi làm bộ cái gì, lúc đó gửi đi không có cảm giác gì, nhưng bây giờ nhìn lại thì mũi đã cay.

Có người nói, chia tay xong nhất định sẽ phải trải qua một khoảng thời gian khắc nghiệt, tôi không biết mức độ nào được xem là khắc nghiệt, khoảng thời gian thế này sẽ kéo dài bao lâu...

-

-

Tôi không muốn liên lạc với Trần Tỷ nhưng tôi vẫn muốn đi Vân Nam, không phải tôi muốn đi tìm Trần Tỷ, là do một đêm A Giang gọi điện cho tôi, nói rằng Trần Tỷ đã nhập viện.

Tối hôm đó tôi đã uống rượu, nghe mãi mới hiểu ra, hóa ra lúc Trần Tỷ đang chụp một nhóm động vật nhỏ đã xảy ra phản ứng dị ứng, không đến mức nghiêm trọng nên cũng không nói với người khác, buổi tối lại còn đi ăn nấm đặc sản của địa phương cùng ekip, kết quả là lại xuất hiện trạng thái ngộ độc nhẹ, bây giờ em ấy đang ở bệnh viện.

Tôi cũng không biết mình ra khỏi nhà như thế nào, trong đầu toàn là Trần Tỷ bị dị ứng, Trần Tỷ ăn nấm bị ngộ độc, Trần Tỷ đã vào viện.

Tôi nhờ trợ lý đặt vé máy bay đến Vân Nam, trước khi lên máy bay, Diệp Tam Nhi gọi cho tôi, hoá ra là có công việc giới thiệu cho tôi, tôi nói với cậu ta rằng tôi sẽ đi Vân Nam.

Diệp Tam Nhi cười nhạo tôi một tiếng: "Đã sớm biết rồi, mày nhất định sẽ đi."

Tôi nói với Diệp Tam Nhi rằng cho dù bọn tôi có chia tay thì tôi và Trần Tỷ vẫn là bạn, bây giờ em ấy xảy ra chuyện, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn và giả vờ như không biết gì, tôi không thể không quan tâm.

A Giang còn nói với tôi, trong ekip còn có hai người khác bị trúng độc sau khi ăn nấm, bọn họ chắc chắn không thể chăm sóc được Trần Tỷ, cho dù có thể thì cũng sẽ không thể quá chu đáo.

Trần Tỷ chính là như vậy, rõ ràng biết mình bị dị ứng với lông động vật nhưng chỉ cần công việc yêu cầu, em ấy có thể chịu đựng thì sẽ chịu đựng, trên phương diện công việc, em ấy không bao giờ oán trách, bình thường cũng chỉ lải nhải với tôi. Cũng đúng thôi, em ấy không lải nhải với tôi thì lải nhải với ai?

Trong công việc, em ấy không hề qua loa chút nào, trước đây em ấy còn chụp ảnh cho một vài tạp chí địa lý, hoàn cảnh vô cùng khốc liệt nào cũng từng trải qua.

Có lần em ấy định đi chụp ảnh thác nước, trước khi đi đã nói với tôi rằng chỉ đi chụp sông núi, sau đó không cẩn thận bị trượt chân rơi xuống hồ, may mắn là ekip đã mang theo hai nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp để đề phòng, kỹ năng bơi rất tốt nên mới cứu Trần Tỷ lên được.

Sau khi trở về, em ấy không dám nói với tôi, bởi vì bị sặc nước trong phổi nên đã ho suốt nửa tháng, chỉ nói với tôi là bị cảm, phải đến sau khi em ấy đến bệnh viện tái khám tôi mới phát hiện ra.

Lần đó tôi đã đánh Trần Tỷ một trận, là đánh thật, tôi lột quần em ấy ra, đánh mông em ấy rất lâu.

Hai cánh mông của Trần Tỷ đều bị tôi đánh ra dấu tay, em ấy vừa đạp vừa đá, sau đó bị tôi đánh đến bật khóc, vừa ho vừa khóc, vừa khóc vừa mắng tôi, nói tôi bạo lực gia đình, còn hét lên muốn chia tay với tôi, còn nói rằng sẽ báo cảnh sát để cảnh sát bắt tôi.

Tôi cũng gào lên với em ấy, tôi ném điện thoại cho em ấy, bảo em ấy báo cảnh sát đi, đợi cảnh sát đến rồi tôi bảo bọn họ phân xử.

Em ấy vừa khóc vừa làm nũng với tôi, cuối cùng chỉ co rúm lại, còn bảo đảm với tôi lần sau sẽ không lừa tôi nữa.

Đêm đó Trần Tỷ nằm sấp để ngủ, qυầи ɭóŧ cũng không mặc, tôi lấy một cái quạt nhỏ liên tục quạt gió lạnh lên mông em ấy, em ấy nằm sấp trên gối, bao gối ướt đẫm nước mắt.

Khi động tác quạt của tôi chậm lại, em ấy sẽ cau mày và rêи ɾỉ hai tiếng, tôi lại tăng tốc độ quạt cho em ấy hai lần, mãi cho đến nửa đêm mới ngủ.

Lần đó tôi thật sự rất tức giận, tôi đánh em ấy, em ấy đau tôi cũng đau, tôi không chỉ đau thôi mà nhiều hơn hết là nghĩ lại mà sợ.

Còn có một lần khi dịch bệnh mới bùng phát, em ấy đi chụp ngoại cảnh, vừa xuống máy bay đã bị mang đi cách ly, mới đầu nói là 14 ngày nhưng sau đó lại là 28 ngày, sau lần đó tôi đã hạn chế em ấy, không cho em ấy đi chụp ngoại cảnh nữa.

Trần Tỷ luôn nói rằng tôi quản lý em ấy quá chặt, nói ham muốn kiểm soát của tôi quá lớn, nói tôi quá ngang ngược, không cho em ấy không gian, tôi thừa nhận điều này, cũng chỉ có nhiêu đó thôi, có thể không chỉ có nhiêu đó mà là rất nhiều.

Rất nhiều, rất nhiều......