Chương 1: Mở đầu

Sở Dao phó đội trưởng Đội điều tra hình sự Cục Công an thành phố Đông Quảng Đông chỉ vài năm trước, đồng thời là đội trưởng đội điều tra vụ án đặc biệt.

Anh ta có một thói quen không rõ.

Tan làm, anh luôn mang theo đèn pin và đi trên con đường vắng về nhà, nghe tiếng chó sủa lúc nửa đêm.

Người bình thường luôn sợ hãi những điều chưa biết trên những con đường xa xôi, nhưng anh lại cố tình thuê căn hộ đầu tiên của mình ở góc yên tĩnh nhất của một ngôi làng trong thành phố.

“Sao lại ở xa thế?” Khi đồng nghiệp cùng anh quay lại lấy tài liệu, anh ta rụt rè nhìn khu vực vắng vẻ.

"Các khu dân cư khác quá ồn ào, nhà ở cao cấp gần trung tâm thành phố thì không thể với tới được. Tôi cũng không còn cách nào khác." Sở Dao mỉm cười, xoay chìa khóa trong tay vài lần, "Tôi chỉ có thể giải quyết sau."

Đồng nghiệp của anh hiểu ra:“Chậc, đúng là giá nhà đất dạo này cao quá.”

Sở Dao không nói gì, cúi đầu mở cửa dưới ánh sáng lờ mờ ở hành lang.

"Tôi nói anh... thật sự không muốn nghe lời Tần Yên, anh nên nghỉ ngơi nửa năm đi." Một đồng nghiệp vỗ vai anh, "Dù sao thì trái tim của anh..."

“Không sao, tôi tự có chừng mực.” Cửa mở ra, khung cảnh bên trong thông thoáng.

Sở Dao đổi chủ đề nói: “Nhà là nhà cũ, tôi chưa có ý định sửa sang lại. Ngồi xuống một lát, tôi sẽ đun nước."

"Ừm."

Cách đây vài năm, một vụ án chấn động xảy ra ở thành phố Đông Quảng Đông, nạn nhân đều là nữ sinh trung học và hung thủ là một nhóm người.

Kể từ khi nhóm do Tần Yên dẫn đầu đã đưa ra công lý một số tội phạm hoạt động trong Vùng Lưỡi liềm Vàng trên web đen cách đây vài năm, Cục sau khi thảo luận đã thành lập một đội điều tra vụ án đặc biệt riêng biệt trong đội điều tra tội phạm để chịu trách nhiệm điều tra. Đối với các vụ án lớn có tác động cực kỳ tiêu cực, Tần Yên đã đích thân chỉ huy đội điều tra vụ án đặc biệt cho đến khi Sở Dao đến.

Sở Dao được điều động từ một chi nhánh ở miền nam Vân Nam, vì năng lực vượt trội và sự tận tâm, không lâu sau khi đội điều tra vụ án đặc biệt được thành lập, anh đã kế nhiệm Tần Yên và trở thành người đứng đầu đội điều tra vụ án đặc biệt, có thể coi là người đứng đầu. chia sẻ một phần áp lực với Tần Yên.

Vụ án đầu tiên do Sở Dao điều tra sau khi tới đội điều tra vụ án đặc biệt là vụ án mất tích ly kỳ ở các vùng khác nhau. Đồn cảnh sát trong khu vực ban đầu coi vụ án đầu tiên là một vụ án bỏ trốn thông thường và đã điều tra nó. Người mất tích đã hơn mười ngày vẫn chưa được tìm thấy, và khi các trường hợp "học sinh mất tích" bắt đầu xuất hiện ở nhiều vùng khác nhau, các phân cục mới bắt đầu tiếp nhận toàn bộ cuộc điều tra.

Cuối cùng đội điều tra hình sự của các phân cục lo sợ vụ án sẽ giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn nên đã báo cáo vụ án lên cục thành phố và vụ án được giao cho đội điều tra vụ án đặc biệt.

Đội trưởng Sở Dao và các đội viên trong đội đã làm việc không biết mệt mỏi ròng rã một tháng mới có thể xác định được các đối tượng tình nghi. Sau đó xin lệnh bắt cùng trang bị vũ khí liên lạc với các phân cục địa phương triển khai bắt giữ nghi phạm.

Sáng sớm ngày 21/10, tiếng súng đầu tiên vang lên tại một ngôi làng miền núi gần quận lỵ của thành phố Đông Quảng Đông, giáp tỉnh.

Cảnh sát vũ trang từ trực thăng xuống và nhanh chóng bao vây toàn bộ ngôi làng.

Sở Dao dẫn đội tiến vào nhà xưởng bỏ hoang nơi ẩn nấp của nghi phạm, phát hiện người bị hại cuối cùng vẫn còn sống và đang bị nghi phạm bắt làm con tin để uy hϊếp cảnh sát. Nếu tuỳ tiện tiến lên có thể sẽ kí©h thí©ɧ nghi phạm hắn có thể gϊếŧ con tin ngay lập tức.

Người đàm phán đang nói chuyện với nghi phạm ở cửa sổ bên ngoài nhà máy, Sở Dao đứng đó cầm khẩu súng lục Loại 92, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Những cảnh sát phía sau cũng căng thẳng như anh, nhưng họ không dám tiến lên một bước.

Bởi trong tay nghi phạm còn có súng, chĩa vào thái dương nạn nhân.

Sở Dao đã đưa ra một lựa chọn khiến mọi người phải há hốc mồm.

Anh ta yêu cầu các thành viên trong nhóm phía sau rời khỏi nhà máy, sau đó đặt súng xuống và chậm rãi bước về phía nghi phạm:"Tôi sẽ giao dịch với anh. Anh muốn trái tim phải không? Trái tim của ai cũng được."

Nghi phạm theo dõi sát động tác của anh, từng bước lùi về phía sau, cuối cùng bị Sở Dao chặn vào tường: “Trả đứa bé cho cha mẹ, tôi sẽ đi theo anh.”

"Sở Dao, anh điên rồi!" Tần Yên hét vào tai nghe.

Sở Dao tháo tai nghe ra, ném xuống đất dùng chân dẫm nát, hoàn toàn không để ý tới Tần Yên đang tức giận tới giậm chân ở phía sau.

Trong nhà máy, anh ta và nghi phạm đã đánh nhau rất quyết liệt, anh thúc mạnh vào bụng nghi phạm, buộc nghi phạm phải buông nạn nhân ra, sau đó quay lại đẩy nạn nhân ra xa.

Anh kéo nạn nhân ra phía sau mình.

Cùng lúc đó nghi phạm điên cuồng bắn về phía anh và con tin. Hai phát súng liên tiếp.

Ngay lúc đó, Sở Dao nhặt những viên gạch bỏ trên mặt đất và ném vào nghi phạm.

Khi cảnh sát vũ trang ập vào, nghi phạm đã bị anh dùng gạch đánh bất tỉnh. Nạn nhân được các thành viên của đội chuyên án hộ tống lên xe cảnh sát, Sở Dao sắc mặt tái nhợt, cười nói với Tần Yên đang tức giận: "Báo cáo, nhiệm vụ hoàn thành."

“Hoàn thành cái rắm!” Tần Yên tức giận đến môi đều nứt ra, đang chuẩn bị chửi tiếp, quay lại nhìn thấy Sở Dao hai chân khuỵu xuống ngã về phía mình.

"Sở Dao! Sở Dao! Tiểu Sở!"

Tần Yên cảm thấy một số ký ức tồi tệ đang tràn vào trái tim anh, như thể PTSD đang không ngừng diễn ra một số cảnh trong quá khứ.

Khi nhân viên y tế đưa anh lên xe cấp cứu, Tần Yên nắm chặt tay Sở Dao, nhìn đôi mắt sáng ngời của Sở Dao nhắm lại rồi lại mở ra, l*иg ngực đau nhói.

Vài ngày sau, đội điều tra dấu vết mang theo báo cáo bước vào văn phòng của Tần Yên. "Tần Yên, tôi đã yêu cầu bộ phận giám định xác định khẩu súng mà nghi phạm sử dụng. Khi họ tới trong không khí nồng nặc mùi thuốc súng.Theo phân tích đường đạn và các dấu vết tại hiện trường thì có thể xác nhận khẩu súng là do nghi phạm tự chế và có tầm bắn khá ngắn.”

Cũng may là súng tự chế nếu không Sở Dao không thể nào tỉnh lại được.

“Những viên đạn còn lại tìm thấy trên người nghi phạm giống với những viên đạn trắng được dùng trong huấn luyện, diễn tập nhưng chúng tôi đã mô phỏng hiện trường vụ án. Đội viên 1 chỉ cách nghi phạm 6 mét. Khi viên đạn được bắn ra, mùi thuốc súng tràn lan. Một chiếc xương sườn của đội viên 1 bị gãy, mảnh xương đâm trúng gần tim.” Đội viên của đội kiểm tra dấu vết nói: “Trong vòng mười mét, sát thương của đạn trắng huấn luyện không kém gì đạn thật."

Tần Yên dập thuốc, từ bàn làm việc đứng lên, mệt mỏi vì thức khuya nên hốc mắt đỏ hoe.

Anh dụi dụi mắt, hỏi:“Bệnh viện nói thế nào?”

"Ca phẫu thuật tương đối thành công," Đội viên đội kiểm tra dấu vết dừng lại, hạ giọng: "Nhưng đội viên 1 vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói cần phải theo dõi, sau này... có thể....Để lại di chứng nặng nề”.

"Miễn người không sao là được.”

Lúc Sở Dao mới tỉnh lại, anh bị thương cũng không xuống giường được, mãi mới tốt hơn một chút cũng không nghe lời Tần Yên, mang theo thương tích đến cục cảnh sát làm việc. Bị Tần Yên giáo huấn dạy dỗ ép buộc trở về nghỉ ngơi .

Sau đó, anh ấy đã hoàn toàn bình phục và có thể chạy nhảy trở lại.

Anh trở lại làm việc nhưng về đêm anh luôn cảm thấy vị trí trái tim có chút âm ỉ đau.

Trong đêm tối, anh và đồng nghiệp ngồi trong căn phòng khách nhỏ uống tách trà nóng trò chuyện vài câu sau khi đã lấy được tài liệu.

“Anh có nghe nói gì chưa? Trong cục sắp cử tới đội điều tra vụ án đặc biệt chúng ta một người chuyên phân tích tâm lý, chuyên gia tâm lý học tội phạm. Ngày mai sẽ tới báo danh.” Bùi Thạch cười tủm tỉm vỗ vai Sở Dao: “Nghe nói là vì đề cao hiệu suất phá án cũng như kiểm tra khai thông tâm lý cho các đội viên chúng ta.”

Sở Dao lên tiếng bình luận: “Khai thông tâm lý thì có thể chứ không thể nào nâng cao hiệu suất phá án được đâu.”

Mục đích ban đầu của Đội điều tra vụ án đặc biệt là giải quyết các vụ án khó và chưa được giải quyết. Họ thường xuyên gặp phải đủ loại hiện trường vụ án kỳ quái và tiếp xúc với đủ loại nghi phạm điên loạn hoặc hoang tưởng. Những người ưu tú chủ chốt trong đội luôn phải giao tiếp đối phó với những người này để giải quyết vụ án, vì phá án và tiếp xúc nhiều với nghi phạm họ khó tránh khỏi những cảm xúc đồng cảm với tội phạm, áp lực tâm lý mà họ phải chịu chắc chắn lớn hơn người thường.

Nhưng giải quyết một vụ án tất cả đều phải dựa vào bằng chứng. Nếu muốn nhờ đến các chuyên gia tâm lý để giải quyết vụ án thì đó chẳng phải chỉ là chuyện vớ vẩn sao?

Sở Dao trong lòng thầm cười nhạo.

Bỗng nhiên mới phản ứng lại: “Cậu nói cái gì? Ngày mai sẽ đến?”

Bùi Thạch gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói trong cục vì mời người đó mà tốn không ít công sức.”

“Tên gọi là gì?”

“Không biết.” Bùi Thạch nói: “Nghe đồn rất lợi hại, tốt nghiệp nghiên cứu sinh của đại học công an, tính ra là bạn cùng trường của anh đó —— Vốn dĩ chuẩn bị học lên tiến sĩ sau đó không biết vì sao từ bỏ, lúc trước học nghiên cứu tâm lý học tội phạm tại viện nghiên cứu tâm lý học ở thủ đô. Tỉnh bên cạnh năm trước gặp một vụ án kỳ quái mời cậu ta trợ giúp không bao lâu liền phá án.”

“Thật sự lợi hại như vậy?” Sở Dao cười cười.

Bùi Thạch càng nói càng hăng: “Đúng vậy mọi người đều nói cậu ta là thần thám đó.”

“Thôi đi.” Sở Dao cho cậu ta một cái liếc mắt: “Cậu xem nhiều tiểu thuyết quá hả, lại còn thần thám. Theo tôi cậu ta cũng chỉ là biết xem bói thôi. Dựa vào tâm lý học mà phá án còn cần chúng ta làm gì nữa? Dứt khoát chúng ta từ chức hết cho rồi.”

Bùi Thạch nhỏ giọng phản bác: “Tôi cũng không có nói như vậy, nhưng mà người ta thật sự rất giỏi đó.”