Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lẫm Đông 2: Người Lập Hồ Sơ

Quyển 1- Chương 12: Xác chết trôi sông

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại G rất rộng rãi, Thẩm Hoài đang lái xe, trong xe tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, Sở Dao bị cưỡng ép ngồi vào ghế phụ. tựa lưng vào ghế, nhắm mắt thở dốc.

Hệ thống định vị trên xe đang đưa ra hướng dẫn một cách máy móc: phía trước 400m đậu xe là phạm luật, rẽ trái ở đèn đỏ phía trước.

"Chờ đã." Sở Dao đột nhiên chật vật ngồi dậy.

Thẩm Hoài lái xe đến trước ngã tư đèn giao thông, dừng lại: “Sao vậy?”

Sở Dao: “Nhà tôi không ở hướng này.”

“Tôi không có ý định đến nhà anh,” Thẩm Hoài nói, “Đó là nhà của tôi.”

"Tôi muốn xuống xe."

Thẩm Hoài: “Tôi không thể dừng ở đây được, không thể đậu xe ở đây, đội trưởng Sở cứ như vậy đi, ở nhà tôi không có chuyện gì đâu.”

"Cậu ... Cậu là cố ý."

“Tôi đã quen tùy hứng rồi,” Thẩm Hoài khởi động xe, rẽ trái, “Sao thế, đội trưởng Sở muốn quản tôi à?”

Sở Dao: "..."

Thẩm Hoài cười nhẹ: “Chỉ có vợ mới có thể quản lý.”

.

Đại G vênh váo cuối cùng cũng đỗ xe ở bãi đậu xe ngầm của khu dân cư cao cấp. Thẩm Hoài mở cửa bước xuống xe, sau đó như một quý ông mở cửa cho Sở Dao.

Đáng tiếc Sở Dao không hề liếc nhìn Thẩm Hoài đang đưa tay, xuống xe.

Thẩm Hoài cười nhẹ, không nói gì, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh có chút choáng váng, đi theo Thẩm Hoài vào thang máy.

Có một hành lang dài mười mét ở tầng dưới là một khoảng sân nhỏ với phong cách độc đáo. Bên trong có một đài phun nước. Thang máy được bao quanh bằng kính hoàn toàn trong suốt giống như để ngắm cảnh tầm nhìn ra toàn bộ thành phố phía đông Quảng Đông.

Đinh--

Thẩm Hoài nghiêng đầu nhìn hắn: “Chúng ta ở đây.”

Mãi đến lúc Thẩm Hoài đặt ngón tay lên ổ khóa vân tay, Sở Dao mới khàn giọng nói: "Hôm nay... cảm ơn."

Thẩm Hoài nhướng mày: “Thật hiếm khi nghe được những lời như vậy từ đội trưởng Sở.”

"Quên đi." Sở Dao nói.

.

Đó là một căn hộ ba phòng ngủ trên tầng mười sáu với lối trang trí sang trọng và trang nhã. Thứ hiện ra sau khi mở cửa là một tấm thảm cổ bao phủ toàn bộ ngôi nhà. Tủ giày được giấu ở sảnh vào, bên hông có vách ngăn là một quầy trưng bày làm bằng nhiều ô vuông, có nhiều đồ sứ và nước hoa được trưng bày.

Căn nhà sang trọng như vậy khác xa một trời một vực với căn nhà thuê của anh Sở Dao hoàn toàn choáng váng.

"Đổi giày, lát nữa đưa anh vào xem phòng." Thẩm Hoài cúi người lấy ra một đôi dép bông màu xám nhạt, ngón tay vô tình chạm vào mắt cá chân Sở Dao giấu dưới chiếc quần tây màu đen.

Sở Dao lùi lại một bước: “Tôi tự mình làm.”

Thẩm Hoài đứng thẳng người, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh cần nước nóng thì trong bếp có, tôi lấy cho anh.”

"Cám ơn, hiện tại không cần."

.

Sau khi được Thẩm Hoài dẫn vào phòng, Sở Dao ngồi ở cuối giường nhìn khung cảnh bên ngoài tấm rèm còn chưa kéo lên.

Những tòa nhà cao tầng và ánh đèn sặc sỡ đều lọt vào mắt Sở Dao vào lúc này.

Thẩm Hoài đứng ở cửa phòng, hai tay khoanh trước ngực, cười lạnh nói: “Trông có ổn không?”

Sở Dao khẽ liếc mắt, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của Thẩm Hoài. Anh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng yết hầu khẽ động, giọng nói trầm thấp: “…Thật đẹp.”

“Trông anh đẹp hơn, nhất là khi ánh đèn bên ngoài chiếu vào mắt anh.”

.

Sở Dao lúc này mới ý thức được mình vừa nói cái gì, liền mím môi, mềm giọng nói: "Cảm ơn Thầy Thẩm hôm nay đã cho tôi ở lại. Lần sau..."

"Lần sau? Tôi sẽ rất vui nếu anh mỗi ngày đều đến đây." Thẩm Hoài buông tay xuống, đưa tay sang một bên, tùy ý lấy một ly nước trên kệ cạnh cửa phòng, đi tới, " Uống chút nước nóng đi, đội trưởng Sở, anh đã mệt lắm rồi”

Sở Dao nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cầm nước nóng của cậu một lúc sau mới cầm lấy.

Sở Dao ngẩng đầu đổ nước nóng vào miệng, sau đó thuận tay dùng mu bàn tay lau khóe miệng: “Cám ơn.”

Thẩm Hoài cầm lấy ly nước mà anh đã dùng, nhẹ nhàng cong môi.

Lúc này Sở Dao mới để ý tới chiếc nhẫn trên ngón đeo nhẫn bên phải của Thẩm Hoài.

“Cậu đã kết hôn rồi à?” Sở Dao hỏi.

Thẩm Hoài dừng một chút, đặt ly rượu lên bàn cuối giường: “Không, đội trưởng Sở sao lại hỏi chuyện này?”

"Không có gì, tôi thấy cậu đeo nhẫn, tùy tiện hỏi thôi."

Thẩm Hoài cười: “Vậy tôi có thể hiểu là đội trưởng Sở đang quan tâm đến tôi không, quan tâm tôi đã kết hôn hay chưa, quan tâm tôi có… người yêu không?”

"Đừng nói nhảm nữa, tôi đi ngủ đây. Thầy Thẩm, làm gì làm đi." Sở Dao có chút tức giận, kéo một góc chăn lụa.

Thẩm Hoài cười lớn, đưa bàn tay đeo nhẫn ra trước mặt Sở Dao, vẫy vẫy: “Tôi chưa kết hôn, nhưng cũng yêu đương qua nhưng mà nhẫn này tôi tự mình mua tùy ý đeo thôi chắc là..hai năm rồi.”

Sở Dao liếc nhìn chiếc nhẫn, nó có màu bạc sáng bóng, dưới ánh đèn trong nhà trông có vẻ nhẹ nhàng và rực rỡ.

nhẫn……

nhẫn!

Sở Dao đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt cổ tay đeo nhẫn của Thẩm Hoài: “Nhẫn của cậu là nhãn hiệu gì?”

"De Beers, tại sao..." Thẩm Hoài đột nhiên phản ứng, "Anh nghĩ tới cái gì phải không?"

"Chiếc nhẫn đó có phải là thật không?" Sở Dao nói.

Thẩm Hoài: “De Beers, hàng thật, hàng giả tôi không có hứng thú.”

“Lúc trước tôi gặp Ôn Viễn, cô ấy nói rằng cô ấy phải tháo nhẫn vì sắp lên bàn mổ. Tôi để ý thấy phù hiệu công việc trên bàn làm việc của cô ấy trong phòng ghi rằng cô ấy đã ba mươi tám tuổi. hầu như tất cả phụ nữ ba mươi tám tuổi đều đã kết hôn, vết lõm trên tay cô ấy giống hệt như Triệu Xuân Vũ." Sở Dao hít một hơi thật sâu, nhìn Thẩm Hoài, "Tôi nghĩ chúng ta nên Kiểm tra chồng hoặc bạn bè là nam của cô ấy.”

Thẩm Hoài nhìn chằm chằm Sở Dao mấy lần, Sở Dao vẫn nắm chặt tay Thẩm Hoài.

Khoảnh khắc đông cứng này đột nhiên bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.

Đó là điện thoại di động của Sở Dao.

Sở Dao nhìn Thẩm Hoài, rốt cục buông tay hắn ra như củ khoai tây nóng hổi.

.

"Xin chào?"

Giọng nói của Bùi Thạch từ bên kia truyền đến: "Sư phụ, không ổn!"

Sở Dao: "Có chuyện gì thì nói nhanh đi!"

Bùi Thạch: "Tam Giang! Thi thể trôi sông!"

Vì Sở Dao đã bật loa ngoài nên Thẩm Hoài nghe rõ ràng giọng nói của Thạch Đầu, hai người gần như đồng thời hét lên: “cậu nói cái gì?”

Tam Giang là một con sông nhỏ, kín đáo ở địa phương, thường xuyên có ngư dân đánh cá ở đây.

“Người báo án là một ông già thích câu cá đêm. Ông khai rằng khi đang câu cá, ông tìm được một đầu người. Đầu chưa tách hẳn khỏi cơ thể. Ông sợ hãi đến mức tè ra quần ngay tại chỗ. “, Bùi Thạch nói. “Hiện trường đã được bảo vệ, tôi đã nhờ người đưa ông ấy xuống nghỉ ngơi.”

"Được rồi, để tôi xem cái đầu đó." Sở Dao yêu cầu lấy khẩu trang và bao giày, dỡ dây giới tuyến ra và đi vào.

Đó là cái đầu của một người phụ nữ với mái tóc rối bù đã ướt sũng.

Giang Bân ngồi xổm trên mặt đất làm khám nghiệm tử thi tại chỗ: “Mặt cắt gọn gàng, vết thương không có dấu hiệu của sự sống, sau gáy có vết bóp, nhưng không có dấu vân tay hoặc tóc còn sót lại, trên miệng và mũi có bọt nước. Nhận định ban đầu là… ngạt thở bệnh lý hay còn gọi là chết đuối. Hung thủ nhấn cô ấy đến ngạt thở rồi tìm cách chặt đầu cô ấy. Tuy nhiên, mật độ xương của cơ thể con người quá cao nên công cụ phạm tội có thể không dễ sử dụng. Hoặc hung thủ quá căng thẳng hoảng loạn nên không ra tay chính xác và dứt khoát nên không thể chặt đứt hoàn toàn.”

Thẩm Hoài tùy ý ngăn cản một người điều tra dấu vết: “đã kiểm tra khu vực xung quanh chưa? Còn có phát hiện nào không?”

“Tôi đã kiểm tra tất cả các khu vực có rào chắn và có một cánh tay phải bị gãy và một bàn chân bị gãy trên bãi cỏ gần đó.”

Sở Dao: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta trước tiên quay lại cục trước.”

.

Rạng sáng Đội chuyên án Đội Điều tra hình sự Công an thành phố, Cơ quan Pháp y.

Giang Bân mặc áo blouse trắng, cởϊ qυầи áo cách ly vừa từ trong phòng chứa đầy dụng cụ đi ra, lông mày đầy mệt mỏi: “Kết quả so sánh DNA vừa có, đầu và các chi bị cắt đứt đều thuộc về Triệu Xuân Vũ. Và... sau khi khám nghiệm tử thi, phát hiện trong bụng cô ấy có một bào thai nam đã hình thành và đã chết. Nguyên nhân tử vong là do ngạt thở”.

Bùi Thạch: "Thật trâu bò."

Sở Dao cau mày, tát Bùi Thạch một cái: "trâu bò gì ở đây? Nói chuyện cũng không nhìn tình hình sao."

"Ôi, đừng đánh em. Không phải Thẩm lão sư đã nói trước đó, ba ngày nữa sẽ tìm ra những bộ phận khác của người chết sao? Nhìn cái này..."

Nghe vậy, Sở Dao liếc nhìn Thẩm Hoài: “Nếu không biết thân phận của cậu , tôi sẽ nghĩ cậu là hung thủ.”

Trên bàn mổ, thi thể của Triệu Xuân Vũ được ghép thành hình người. Những phần đầu và cổ bị gãy vẫn chưa được khâu lại, cái bụng phình ra trông đặc biệt đáng sợ trong sự im lặng lúc rạng sáng.

“Nếu tôi thực sự là kẻ sát nhân, tôi sẽ không dùng thủ đoạn ngu ngốc như vậy để gϊếŧ người.” Thẩm Hoài nói: “ Hung thủ rất căm hận nạn nhân. Từ vết thương có thể thấy hung thủ đã nhấn nạn nhân trong nước đến ngạt thở mà chết, sau đó lại phân thành nhiều mảnh. Dụng cụ dùng để phân xác rất có thể là một con dao rựa. Hung thủ có kiến thức phản trinh sát cơ bản có thể là một đồ tể.”

Ngay tại thời điểm Sở Dao đang muốn phản bác Thẩm Hoài lại lên tiếng: "Nhưng đây cũng có thể là hung thủ ngụy tạo cố ý khiến chúng ta nghĩ như vậy."

.

Bùi Thạch: “Vậy bây giờ——”

"Tôi đã thảo luận với Thầy Thẩm khi đến đây. Hãy bắt đầu từ chiếc nhẫn trên tay Triệu Xuân Vũ," Sở Dao nói, "Khi chúng tôi đến bệnh viện kiểm tra hồ sơ bệnh án của Triệu Xuân Vũ chúng tôi đã tìm thấy bác sĩ đã liên lạc với cô ấy. Vết lõm của chiếc nhẫn trên Bàn tay của bác sĩ rất giống với Triệu Xuân Vũ, có thể đó là quà của chồng hoặc bạn trai cô ấy, khi chúng tôi hỏi về điều đó, cô ấy đã hành động rất không tự nhiên—“

Bùi Thạch: "Này."

Sở Dao nói: "Thầy Thẩm và tôi sau khi trời sáng sẽ đến bệnh viện số 3. Cậu ở lại trong đội và cùng bộ phận kỹ thuật phân tích điện thoại di động và máy tính của Triệu Xuân Vũ. Nhớ tập trung vào cư dân mạng weibo có ID." Mùa xuân. "

"Rõ!"

.

Rạng sáng Đội chuyên án vẫn đèn đuốc sáng trưng, cơn buồn ngủ của Sở Dao hoàn toàn biến mất khi thi thể nguyên vẹn của Triệu Xuân Vũ xuất hiện. Anh bước ra khỏi phòng pháp y nhiệt độ thấp, đi thẳng đến phòng trà cúi xuống lấy cho mình một cốc nước ấm.

Sở Dao dựa vào tường, một tay cầm cốc giấy, tay kia xoa xoa thái dương.

Đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân, anh theo phản xạ mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy tên ôn hòa mà cặn bã Thẩm Hoài: “Thầy Thẩm, buổi tối không về nghỉ ngơi, sao lại đi loanh quanh trong đội chuyên án?”

Thẩm Hoài: “Anh cũng chưa về.”

Sở Dao nhất thời không nói nên lời.

Thẩm Hoài bình tĩnh hỏi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

"Nghĩ đến Triệu Xuân Vũ, tôi luôn cảm thấy vụ án này có quá nhiều điều kỳ lạ." Khi nói đến vụ án Sở Dao trở nên nghiêm túc.

"Sở đội trưởng đi ngủ trước đi. Bây giờ là ba giờ, năm tiếng nữa chúng ta sẽ rất bận."
« Chương TrướcChương Tiếp »