Chương 13: Đồng Ý

Thẩm lão thái nhất thời suy nghĩ không kịp, sao mà mới trong chốc lát Thẩm Bích Thấm đã nói Thẩm Bích Tuyết không gả rồi?

“Nãi nãi, người ngẫm lại xem, nếu cái gì cũng đều nghe nhà họ Trương bọn họ, vậy những người ngoài kia sẽ nghĩ Thẩm gia nhà chúng ta như thế nào, về sau lúc cưới tiểu cô cô người ta sẽ nghĩ nhà chúng ta cũng tùy tiện không theo quy củ như vậy, đó không phải là đang hại tiểu cô cô sao?” Thẩm Bích Thấm lại tiếp tục đem chuyện đẩy đến trên người Thẩm Kim Mai.

“Đúng vậy, bà mối Thẩm, nên kéo dài thêm một tháng nữa đi, ngươi đi tìm Trương lão gia nói chuyện đi, chúng ta yêu cầu có một tháng suy xét.” Quả nhiên, một khi đã nói đến chuyện hôn sự của Thẩm Kim Mai thì Thẩm lão thái cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

“Này… Này này… Tức phụ lão đại Thẩm gia, ngươi mau nói một câu đi.” Nhìn thấy Thẩm lão thái bị Thẩm Bích Thấm lừa dối xoay quanh thì Thẩm bà mối nhanh chóng kéo tay Thẩm Lý thị, rồi không ngừng nháy mắt ra hiệu.

“Nương, một tháng cũng khá lâu, bằng không thì nửa tháng đi, nửa tháng là con dâu cảm thấy vừa tốt, có thể dưỡng sức cho Tứ nha đầu, mà cũng dễ nói chuyện với Trương lão gia bên kia, bằng không, hôn sự này sợ là sẽ bị thất bại.” Thẩm Lý thị nghĩ một hồi sau đó mới cất lời quay qua nói với Thẩm lão thái.

“A, là như thế sao, vậy nửa tháng đi, Thẩm bà mối, nửa tháng sau thì đính hôn, ngươi cảm thấy thế nào?” Thẩm lão thái nói.

“Chuyện này… Được rồi, nửa tháng sau đính hôn hẳn là lão nhân sẽ đồng ý, nhưng các người cũng chắc chắn phải đáp ứng, trong vòng một tháng phải hoàn thành hôn sự này.” Thẩm bà mối nghĩ một lúc, cuối cùng mới cắn răng đồng ý.

“Chuyện này không thành vấn đề, Tứ nha đầu, bây giờ ngươi còn vấn đề gì không?” Thẩm lão thái gật đầu đồng ý sau đó nhìn chằm chằm về phía Thẩm Bích Thẩm, lạnh nhạt nói.



“Không thành vấn đề.” Thẩm Bích Thấm sảng khoái gật đầu.

Nghe thấy Thẩm Bích Thấm đáp ứng, thì mấy người Thẩm Thủ Nghĩa không thể không dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, đồng thời cũng lộ ra một vẻ thất vọng với nàng, chẳng lẽ nàng thật sự vì bệnh tình của mình mà không màng đến hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ sao?

Thẩm Bích Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Bích Thấm, sau đó ánh mắt cũng trở nên buồn bã, cúi đầu, nhưng cũng không nói gì.

“Thấm Nhi, sao con có thể đồng ý…. Con….” Thẩm Lâm Thị nôn nóng đến mức lập tức mở miệng phản đối.

“Lâm thị, lão nương nói cho ngươi biết, chuyện này đã định như vậy, nếu ngươi còn dám nháo ra chuyện thì đừng trách lão nương làm cho lão nhị hưu ngươi! Hừ, chúng ta đi.”

Nhìn thấy chuyện đã được giải quyết xong, Thẩm lão thái lập tức ném đòn gánh xuống, rồi dẫn theo mấy người kia vui vẻ đắc ý rời đi.

“Thấm Nhi, sao con có thể đồng ý, sao lại có thể, đây là con đang hại đại tỷ của con, con không biết cái người Trương lão gia kia….”

Sau khi mấy người kia rời đi thì Thẩm Lâm thị tức giận nói, nhưng lại ngại Thẩm Bích Thấm vẫn còn bệnh, giọng nói cũng không quá mức nghiêm khắc, chỉ là nước mắt lại không khống chế được mà đã dâng lên quanh mắt.