Chương 18: Không Biết Cảm Giác No Là Thế Nào

“Không có nhưng mà, Thẩm Kỳ Viễn, huynh không nghe lời muội nói sao.” Nhìn thấy Thẩm Kỳ Viễn không chịu đồng ý, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Bích Thấm trầm xuống, cố ý làm ra bộ dạng tức giận.

“Tứ muội muội, muội….. Muội đừng tức giận, huynh sẽ đi lấy bát, muội đừng nóng giận!”

Quả nhiên, vừa thấy Thẩm Bích Thấm tức giận, Thẩm Kỳ Viễn lập tức đồng ý, rồi nhanh chóng xoay người đến gian phòng bên cạnh lấy bát gốm qua bên này.

“Đây cũng không quá nhiều, huynh mau ăn đi.” Sau khi chia cháo thành hai phần cho Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm mới chậm rãi cầm lên ăn.

Tuy rằng trong người cảm thấy không được dễ chịu, nhưng Thẩm Bích Thấm cũng biết, hiện giờ việc duy nhất nàng có thể làm chính là nhanh chóng khôi phục lại sức khỏe, cho dù là về mặt tâm lý hay cơ thể.

Hiện giờ nàng đang mang cơ thể yếu ớt này đúng là chỉ làm người nhà chịu khổ cùng, nếu bệnh tình tăng thêm thì chỉ sợ lại tiếp tục làm sự nỗ lực của bọn họ như nước chảy về biển đông, như vậy, thay vì giúp đỡ được gia đình, thì họ lại bị nàng làm liên lụy, mất nhiều hơn được.

Thẩm Bích Thấm không phải là người chỉ biết làm ra vẻ, suy nghĩ cẩn thận lại, hiện giờ cô cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần cố gắng khiến cho cơ thể khỏe mạnh trở lại mới là chuyện quan trọng nhất.

“Tứ muội muội, cháo này vô cùng ngon, từ trước đến nay huynh cũng chưa từng được ăn thịt, hóa ra thịt lại có thể ăn ngon như vậy.” Thẩm Kỳ Viễn sau khi ăn xong thì híp mắt lại, thậm chí còn liếʍ cánh môi, cảm giác chưa đã thèm.



“Lúc ăn tết không phải cũng có thịt ăn sao, sao lại chưa từng được ăn bao giờ?” Nghe lời Thẩm Kỳ Viễn nói khiến cho Thẩm Bích Thấm không nhịn được mà có chút buồn bực.

“Tứ muội muội, muội thường ở trong nhà nên không biết, nãi nãi nói, thịt là chuẩn bị cho tam thúc và tam đường ca, chúng ta không thể động vào, chỉ cho phép chúng ta uống nước luộc, nhưng đại bá và đại bá nương vô cùng nhanh chóng, căn bản một chút nước luộc, chúng ta cũng không được uống.” Thẩm Kỳ Viễn nói đến đây thì trên mặt hiện lên vẻ buồn bã, ảm đạm.

Nghe được lời này của Thẩm Kỳ Viễn, Thẩm Bích Thấm cảm thấy vô cùng giận dữ, bình thường Thẩm lão thái đã khắt khe với cả nhà Thẩm Thủ Nghĩa liền tính, không ngờ ngay cả thời điểm ăn tết cũng có thể làm quá mức như vậy!

“Tam ca ca, Thấm Nhi đảm bảo với huynh, chờ khi cơ thể Thấm Nhi khỏe mạnh, nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền mua thịt cho Tam ca ca ăn, để cho Tam ca ca ăn no căng mới thôi.”

“Thật sự sao? Thật sự có thể ăn thịt đến no căng? Huynh cũng chưa biết cảm giác ăn no là như thế nào.” Thẩm Kỳ Viễn tràn đầy mong đợi, theo bản năng liền cúi đầu sờ bụng.

Không biết ăn no là cảm giác như thế nào sao…

Nghe thấy câu nói này, trong lòng Thẩm Bích Thấm lại nổi lên một trận chua xót, hận không thể lập tức nghĩ ra biện pháp có thể kiếm tiền để cải thiện điều kiện sinh hoạt trong nhà.