Chương 29: Uẩn Khúc

Đúng rồi, còn năm mươi lượng sính lễ!

“Lão nương biết thì sao, cùng lắm thì xung hỉ(*), có gì ghê gớm đâu, không phải là chưa từng thấy!” Bị Thẩm Lý thị nhắc nhở, nghĩ đến sính lễ hậu hĩnh, Thẩm lão thái lập tức ngang ngược.

(*)Xung hỉ: Một phong tục mê tín cổ xưa, khi một người nào đó trong gia đình bị bệnh nặng, nó được sử dụng để tổ chức một sự kiện vui vẻ (chẳng hạn như cưới vợ/chồng cho người bệnh để người bệnh khỏe hơn).

“Không có gì ghê gớm? Nương, lời của nương là của con người nên nói sao? Tuyết Nhi mới mười ba tuổi, chẳng may xung hỉ không thành, Trương lão gia kia chết đi! Nương bảo sau này Tuyết Nhi phải làm sao!” Thẩm Thủ Nghĩa tức giận đến run cả người.

“Cái gì mà phải làm sao, có chết thì sao, cho dù là xung hỉ cũng là chính thê, đến lúc đó gia nghiệp đều là của Tuyết Nhi, có cái gì không tốt! Chết thì càng tốt!”

Nói tới đây, ánh mắt của Thẩm lão thái đột nhiên sáng ngời, sao bà ta lại không nghĩ đến điều này, nếu Trương lão gia kia chết đi, những gia nghiệp đó đều là của Tuyết Nhi thì cũng không phải là của bà ta hay sao!

Nhìn thấy vẻ mặt mộng tưởng hão huyền của Thẩm lão thái, Thẩm Bích Thấm khịt mũi coi thường, nếu đoán không sai, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy.

“Nương, nương!”

Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Thủ Nghĩa không thể tin nổi, chỉ cảm thấy rét run từng đợt trong lòng, vậy mà lại có một người nãi nãi sẽ nguyền rủa cháu gái của mình thành góa phụ!

“Nãi nãi, đại tỷ sẽ không gả, bên Trương lão gia nói, nếu xung hỉ không thành, tân nương sẽ bị tuẫn táng!” Nhìn thấy Thẩm Thủ Nghĩa tức giận không nhẹ, Thẩm Trí Viễn vốn lạnh lùng đứng một bên đã mở miệng nói với Thẩm lão thái.



Nghe được lời này, tất cả mọi người trong Thẩm gia sợ ngây người, Thẩm lão thái nghe được lời này cũng khϊếp sợ, tân nương phải tuẫn táng, sao bà ta không biết?

“Tuẫn táng cái gì? Nhà lão đại, con nói đi, đây là chuyện gì?” Thẩm lão thái tức giận nhìn Thẩm Lý thị.

Tuy rằng Thẩm lão thái có thể tàn nhẫn, không bận tâm tình cảm gia đình, nhưng bà ta lại rất quan tâm đến thể diện của mình, bà ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện vô đạo đức đến mức bị người chọc thủng xương sống, nếu không bà ta sẽ không còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người ta.

“Nương, con dâu cũng không biết ạ, nhị đệ, cho dù đệ muốn thoát khỏi hôn sự cũng không nên tùy tiện nói bậy chứ, tuẫn táng người sống, đây chính là phạm pháp.” Tuy Thẩm Lý thị tức giận trong lòng, nhưng cũng biết chuyện này không thể chấp nhận.

“A, đại bá nương còn biết là phạm pháp, người khác có thể không biết? Chỉ là Trương gia quyền cao chức trọng, chỉ cần người thân không truy cứu, đến lúc đó tùy tiện tìm một lý do như là tự nguyện chôn cùng, như là tân nương tự sát thì người khác sao dám nói thêm một câu nào?

“Đại bá nương, người tính toán thật tốt, vì sự ích kỷ của bản thân mình, người thực sự muốn đại tỷ của ta đi tìm chết! Còn hợp tác với bà mối Thẩm lừa nãi nãi chẳng hay biết gì, người là muốn đẩy nãi nãi vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa sao.”

Đối với đại bá nương Thẩm Lý thị, Thẩm Bích Thấm cực kỳ hận.

Thẩm Bích Tuyết trời sinh tính nhu nhược, nếu thật sự gả qua, đến lúc đó đối phương đe dọa cưỡng ép vài câu, chỉ sợ nàng thật sự sẽ đồng ý tự sát tuẫn táng, cho dù nàng không đồng ý thì gia đình giàu có như vậy lại không từ thủ đoạn để đạt được mục đích hay sao!

“Lý thị, ngươi nói đi, có phải ngươi thật sự biết gả qua là phải tuẫn táng?”