Chương 40: Ký Ức Ngày Trước

Chẳng qua sang ngày thứ hai thì sự quyết tâm vì cảm thấy áy náy đã bị tâm lý ham chơi đánh bại, thế nên bọn họ lại tiếp tục cảm thấy có lỗi với heo.

Thẩm Bích Thấm không ngờ một đoạn ký ức ở kiếp trước này đã bị chính nàng lãng quên lại có thể hiện ra trong đầu vào giây phút này. Trước kia nàng luôn cảm thấy những chuyện trong quá khứ là một vết nhơ trong cuộc đời nên vẫn một mực che giấu và quên đi.

Bây giờ nghĩ lại nàng cảm thấy đây là đoạn ký ức vui vẻ hiếm hoi trong cuộc đời nàng, đó là khoảng thời gian nàng không buồn không lo.

“Nương, trước tiên chúng ta phải cởi bao tay ra và giấu đi, đừng cho mấy người bên chỗ bà nội nhìn thấy.” Lúc sắp về đến nhà, Thẩm Bích Thấm phải dừng lại và nhắc nhở mọi người.

“Vì sao? Nương cảm thấy thứ này rất tốt, nương nghĩ có thể mấy người bên chỗ bà của các con cũng cần dùng đến.” Thẩm Lâm thị không hiểu.

Nghe Thẩm Lâm thị hỏi Thẩm Bích Thấm cũng chỉ biết thở dài trong lòng. Thật ra nàng đã đoán được Thẩm Lâm thị sẽ có phản ứng như thế từ lâu, dù Thẩm lão thái rất khắt khe với mọi người trong nhà mình nhưng Thẩm Lâm thị và Thẩm Thủ Nghĩa vẫn hiếu thảo với bà ta như thế, cho đến hiện tại vẫn chưa từng có ý muốn phản kháng hay đề phòng bà ta.

“Nương, Thấm Nhi không phải không muốn đưa đồ tốt cho mấy người bên chỗ bà dùng, Thấm Nhi có thể cố gắng hết sức để làm cho tất cả mọi người một bộ bao tay thế này cũng không sao nhưng Thấm Nhi lo lắng bà sẽ để chúng ta tự xuất tiền ra mua sợi gai. Nương, tuy đây chỉ là sợi gai nhưng một cân cũng mất sáo mươi văn tiền, nhà chúng ta vẫn còn đang thiếu nợ trưởng thôn hai lượng.” Thẩm Bích Tuyết nói chuyện rất nhẹ nhàng, nàng uyển chuyển phân tích chuyện này cho Thẩm Lâm thị nghe.



Nếu khi giải thích lại dùng thái độ quá cứng rắn chắc chắn Thẩm Lâm thị sẽ không nghe, bà ấy chỉ cảm thấy làm như vậy là quá bất hiếu, quá phản nghịch. Thế nhưng lúc này Thẩm Bích Tuyết đã phân tích rõ ràng, cộng thêm Thẩm Lâm thị cũng biết rõ tính cách của Thẩm lão thái nên Thẩm Lâm thị mới dễ dàng tiếp nhận, đồng thời thay đổi suy nghĩ.

“Việc này…”

Vấn đề sức khỏe của Thẩm Bích Thấm và tình hình nghèo khó trong nhà chính là hai việc Thẩm Lâm thị lo lắng nhất. Quả nhiên sau khi nghe Thẩm Bích Tuyết nói như vậy, bà ấy trở nên do dự.

“Nương, hay là chúng ta cứ nghe theo tứ muội đi, với tình hình hiện tại của nhà chúng ta đúng là có lòng nhưng cũng không có sức rồi.” Thẩm Bích Tuyết luôn nhu nhược lúc này cũng mở miệng khuyên.

“Nương, chúng ta không có tiền mua sợi gai, bà có đánh người không ạ?” Thẩm Kỳ Viễn cũng lôi kéo góc áo Thẩm Lâm thị, trên mặt tỏ ra sợ hãi.

“Sẽ không đâu, các con yên tâm! Nương nhất định sẽ không nói ra chuyện bao tay này.” Nghe Thẩm Kỳ Viễn hỏi mà trong lòng Thẩm Lâm thị cũng cảm thấy chua xót, bà ấy quay lại nhìn vào ba gương mặt nhỏ gầy gò, vàng như nến của ba đứa con mình mà thở dài một hơi, bà ấy gật đầu, quyết định như vậy.

Thấy Thẩm Lâm thị đã đồng ý với ý kiến của mình, khóe môi Thẩm Bích Thấm lộ ra nụ cười, tình yêu thương của một người mẹ dành cho các con mình khiến một người mẹ yếu đuối nửa đời qua dần dần trở nên kiên cường.