Chương 48: Ánh Mắt Sắc Bén

Vốn dĩ nàng còn cho rằng Thẩm Kỳ Viễn sẽ do dự nhưng không ngờ hắn không hề do dự mà còn nhận lấy nhành cây đó rất nhanh.

Thấy Thẩm Kỳ Viễn thật sự muốn đánh mình, Thẩm Ninh Viễn lập tức quay người chạy đi, thế nhưng hắn vừa quay lại được một bước thì đã bị Thẩm Kỳ Viễn đuổi kịp đến nơi, tiếp theo đó là một trận đòn roi tới tấp.

Thẩm Kỳ Viễn vung nhành cây, liều mình đánh, Thẩm Bích Thấm cũng cảm thấy đau thịt thay Thẩm Ninh Viễn. Xem ra nhóc con Thẩm Kỳ Viễn này không phải vô hại như vẻ bề ngoài hắn hay thể hiện.

“Thẩm Kỳ Viễn, ta phải gϊếŧ ngươi!”

Thẩm Ninh Viễn được mọi người trong nhà cưng chiều đã quen, chưa bao giờ bị đánh thế này, thế nhưng hôm nay hắn không những bị đánh mà đối phương còn khi dễ hắn, với hắn mà nói thế này là vô cùng nhục nhã rồi.

Nhưng mà trong mắt Thẩm Kỳ Viễn lúc này, Thẩm Ninh Viễn cũng chỉ là một con hổ bị nhổ răng, tiếng gào thì lớn nhưng chẳng có bao nhiêu lực sát thương, Thẩm Kỳ Viễn không thèm nhìn đến cơn phẫn nộ của hắn mà vẫn vung nhánh cây đánh vào người hắn một cách sảng khoái như vũ.

Nhìn biểu lộ đau đớn của Thẩm Ninh Viễn, lần đầu tiên Thẩm Kỳ Viễn mới biết đến cái gì gọi là sảng khoái, chẳng qua hắn dùng nhánh cây đánh người nhưng cũng đã khống chế lực đánh, nếu so với những lần Thẩm Ninh Viễn đánh hắn trước đây mà nói cũng chỉ là chín trâm mất một sợi lông mà thôi.

“Minh Xuyên ca!”

Lúc này hai bạn học của Thẩm Ninh Viễn cũng thở hồng hộc đuổi đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tròng mắt của họ suýt nữa đã rơi ra ngoài.

Vẻ mặt Hổ Tử giống như gặp phải quỷ, trước kia đều là hắn giúp đỡ Thẩm Ninh Viễn bắt nạt Thẩm Kỳ Viễn, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến Thẩm Kỳ Viễn yếu ớt như con mèo cũng có lúc hung hăng thế này.

“Các ngươi con chưa đến đây hỗ trợ? Muốn nhìn thấy ta bị đánh chết sao? Đánh chết tên tạp chủng này cho ta!” Thẩm Ninh Viễn tức muốn rách cả mí mắt, hắn gào lên với hai người bạn học của mình.



“À, đến đây!”

Nghe Thẩm Ninh Viễn gào lên hai người họ không do dự nữa mà lập tức nhào về phía Thẩm Kỳ Viễn nhưng lại bị Thẩm Kỳ Viễn lanh lẹ né tránh.

“Hai người các ngươi còn có sức lực đánh người? Có phải cũng muốn bị đánh không?”

Thẩm Bích Thấm vòng hai tay trước ngực mình, nàng lạnh lùng nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của hai tên gấu con này, cả hai đã trở thành thế này mà còn muốn đánh người.

Không biết vì sao Thẩm Bích Thấm rõ ràng là một cô gái nhỏ yếu hơn bọn hắn nhưng nhìn vào mắt của Thẩm Bích Thấm, hai thiếu niên kia không khỏi cảm thấy e ngại, cả hai nhao nhao khựng lại mà không dám bước lên nữa.

Đây là một tiểu cô nương nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, còn sắc bén hơn cả phu tử.

“Các ngươi là hai cục bột nhão!” Nhìn thấy hai bạn học của mình sợ sệt như thế Thẩm Ninh Viễn tức muốn nôn ra máu.

“Con mẹ nó, lo cái gì, ra tay trước rồi nói!” Nghe thấy tiếng mắng của Thẩm Ninh Viễn, vốn dĩ A Phúc và Hổ Tử đã bị hù cho rụt cổ lại cũng lập tức lấy lại tinh thần mà xông đến chỗ Thẩm Bích Thấm.

“Đúng là không biết tự lượng sức mình!” Thẩm Bích Thấm âm thầm hừ một tiếng, nàng bước lên hai bước, ném thẳng hai tên này qua vai, đánh ngã cả hai tên.

Kiếp trước nàng đã từng học judo, trong thời gian còn học đại học nàng còn tự thành lập đoàn judo cho riêng mình, có biết bao tên đến muốn phá câu lạc bộ của nàng đều bị đánh cho bỏ chạy.