Chương 1

----

Xe khách nhỏ chạy vào núi, điều hòa liền tắt.

Hành khách không cần nghe dặn dò liền nhao nhao kéo cửa sổ xe ra, gió mát mang theo mùi cỏ thơm ùa vào cửa sổ bên này rồi lại ra từ cửa sổ bên kia, tuy không mát bằng điều hòa nhưng rất thoải mái.

Máy hát cũng mở.

Hôm nay nóng quá, dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao nhất là bốn mươi độ.

"Vẫn là chỗ núi của chúng ta tốt, dù nóng thế nào thì dưới bóng cây vẫn lạnh, gió lạnh, còn trong thành thị nóng như l*иg hấp, chỗ nào cũng nóng."

"Cái gì cũng đắt, nếu không phải nhớ cháu thì không thèm vào trong thành thị chịu tội đâu."

“......”

Một bà thím ngồi gần cửa sổ, trước sau đều là ông già, xét thấy nam nữ khác biệt nên chuyển mục tiêu sang cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh.

Bà ấy đã sớm quan sát nên hỏi:

"Này con gái, con về nghỉ hè sao?"

Cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, mắt trong veo như nước, mang theo hai cái vali, một cái túi, tuyệt đối là sinh viên từ nơi khác trở về.



Thấy cô gái gật đầu, bà thím lập tức hỏi tiếp: "Học năm mấy đó?"

Cô gái cười, để lộ hàm răng trắng đều: "Cháu tốt nghiệp rồi."

Bà thím vốn chỉ thuận miệng hỏi, lúc này tinh thần đã hạ xuống:

"Cháu lấy được mấy thư đề cử?"

Thằng nhóc trong nhà tôi cũng tốt nghiệp vào năm nay, lấy được không ít thư đề cử, nhưng mà vẫn không hài lòng, nó nói gì mà công ty không đủ danh tiếng, vào làm sẽ bị bạn học chê cười, gì mà thành thị chỗ đó là tuyến ba, không có tương lai.

Bà thím cảm giác con mình nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đáng bị đánh.

Chọn như vậy khác nào là hoàng đế tuyển phi đâu.

Cô gái lắc đầu:

"Cháu định phát triển ở quê, không tham gia tuyển dụng."

Bà thím ngây ra:

"Trong nhà đã sắp xếp công việc hay là định thi biên chế?"

Về quê đại khái thường là hai tình huống này, hơn nữa cái sau, thật ra bà cũng muốn con trai có thể trở về, nuôi lớn như vậy, về sau trời nam đất bắc, tuy nói hiện tại giao thông thuận tiện nhưng dù sao cũng là hai nơi.



Vì chuyện này mà hia người đã ầm ĩ một thời gian, nhà chỉ có một đứa con.

Còn con trai lại nói bọn họ đang bẻ gãy đôi cánh mà nó giang ra, chuẩn bị bay lượn.

Câu trả lời của cô gái khiến bà thím bất ngờ:

"Không có, nhà cháu có lâm trường, cháu thích trồng trọt."

Phía trước chỉ còn một trạm xe - trạm cuối cùng của thị trấn.

Một thị trấn chỉ có vài thôn như vậy.

"Cháu đến thôn Ngọc Tuyền thôn phải không, cháu không phải là Cẩm Tú chứ? "

Bà thím ý thức được gì đó, cẩn thận quan sát cô gái một lúc rồi kích động nói.

"Thật sự là cháu, ta là thím Ngọc Hồng ở thôn phía trước, khi cháu còn bé ta từng bế đây, bây giờ lớn lên thế này, thím suýt không nhận ra rồi."

Thôn Ngọc Tuyền là nhà mẹ đẻ của bà.

Đoạn thời gian trước có nghe được tin tức con gái nhà lão Lương sắp tốt nghiệp đại học, không ở lại thành phố mà dự định về giúp gia đình.

Cô con gái có thể giúp gì đây?