Chương 17

----

Nếu như nói chân tướng là đao thì thím hai đã dứt khoát lưu loát trực tiếp da^ʍ một đao vào tim bà Lý.

Bà Lý tựa như một gốc cây già bị cuồng phong thổi qua, gần như rụng hết mấy chiếc lá cuối cùng.

Cuộc sống sau khi kết hôn cũng không có hạnh phúc như bà nghĩ.

Những cặp vợ chồng mới cưới khác gần như lúc nào cũng dính vào nhau.

Ngoại trừ đêm tân hôn, ông hầu như rất ít khi chủ động chạm vào bà, có đôi khi bà chủ động dựa vào cũng sẽ bị ông lạnh lùng đẩy ra, có đủ loại lý do để ông làm như vậy.

Ông chưa bao giờ hôn bà!

Cũng không có động tác nhỏ nên có của vợ chồng mới cưới.

Một hồi lâu, bà Lý gian nan mở mắt: "Mặc kệ thế nào, lúc trước bà không nên chạy.”

Chuyện xảy ra bí mật, nhưng cách nơi đàn ông tắm rửa cũng không xa, ban đêm yên tĩnh nếu như thím hai lớn tiếng gọi người, có lẽ sẽ có khả năng cứu mấy đứa trẻ còn lại.

Đây là câu mà bà Lý muốn hỏi nhất trong tối nay.

Dù chồng không yêu bà nhưng cũng là một người sống sờ sờ đó.

Bà vốn không xứng với ông ấy, chỉ cần ba yêu ông ấy là đủ rồi.



Thím hai lại cười, cười ra nước mắt:

"Ha ha, cái bà góa già này, không nghĩ tới sống đến cái tuổi này bà vẫn là ngây thơ như vậy, có thể vì cuộc sống mà hy sinh hôn nhân làm gì có giới hạn, sao ông ta có thể cứu người, hơn nữa còn là những người mà ngày thường khi dễ mình chứ, những người mà ông ta hận không thể sống nuốt sống!"

Thím hai cười lớn.

Mấy chục năm trôi qua, nhớ tới đêm đó bà vẫn còn run rẩy.

Trên thế giới này làm sao có thể có người như vậy?

Đáng sợ hơn cả quỷ dữ.

Bởi vì đồng bệnh tương liên, con trai địa chủ coi bà là đối tượng tâm sự duy nhất.

Ông ta hận tất cả mọi người trong thôn, ông ta chờ một ngày nào đó được thăng chức, số phận thay đổi, nhất định sẽ hung hăng trả thù gấp bội.

Bị ép cưới một người phụ nữ xấu xí, mỗi ngày chịu đựng sự buồn nôn khi ngủ chung một giường, ông ta sắp điên rồi.

Nhưng dù vậy thôn dân vẫn không đối xử tốt với ông ta, cùng lắm là không khi dễ thôi.

Đêm hôm đó đứa trẻ ấy bỗng nhiên xông vào nơi hẹn hò của hai người bọn họ, hai người bị dọa không dám thở mạnh, không nhúc nhích, hậu quả sự tình lộ ra ánh sáng không có cách nào nghĩ.

Kết quả không lâu truyền đến tiếng ầm ầm kịch liệt.



Đứa trẻ thối tha ấy đã chết đuối.

Lúc ấy thím hai còn đang do dự, thím không phải người tốt, nhưng cũng không tính là người xấu, gọi người tới cứu thì phải ăn nói như thế nào về chuyện hai người lớn ở đây?

Nhẹ thì bị đánh một trận, nặng thì mọi chuyện bại lộ hết.

Nhưng nếu như không kêu chính là gián tiếp gϊếŧ người.

Lúc này con trai địa chủ bỗng nhiên mặc quần áo vào xông ra ngoài.

Thím hai sợ hãi vội vàng giữ chặt, trong nháy mắt thím thiếu chút nữa đã chân chính yêu người đàn ông trước mắt.

Thím hai không muốn chết, cũng không muốn hai người chết.

Dù sao cũng không phải con của bà ta.

Con trai địa chủ mừng như điên, trong bóng đêm, ánh mắt sáng dọa người:

"Cơ hội của tôi tới rồi.”

Cưới người đàn bà xấu xí nhất trong thôn vẫn không thể hoàn toàn thay đổi, như vậy cứu trẻ con chết đuối thì sao?

Trên thế giới, còn có ân đức gì lớn hơn ân cứu mạng?

Đoán chừng ông trời nhìn không nổi liền muốn biến ước muốn của mình thành hiện thực.