Chương 2: Giấu Bạc

Trong hộp tổng cộng có hơn một ngàn lượng bạc, trong đó năm trăm lượng bạc là của hồi môn nàng đặt dưới đáy hòm, Dương Hề nhớ lại của hồi môn của mình, của hồi môn của nàng cũng không nhiều, tính cả bạc đặt dưới đáy hòm chỉ mới hai ngàn lượng.

Nàng và tướng công thanh mai trúc mã, nàng cũng xuất thân quan gia, phụ thân vốn là Lễ bộ chủ sự, của hồi môn của nàng không nhiều lắm không phải là không được cưng chiều, mà là phụ thân chết sớm.

Hơn nữa phụ mẫu không giỏi kinh doanh, thất bại không ít gia sản, nàng có thể có hai ngàn lượng của hồi môn đúng là không dễ.

Phụ thân qua đời đối với Dương gia là đả kích rất lớn, cũng may công phụ là chính nhân quân tử, Chu gia lại có khí khái không làm được đã đính hôn lại hủy.

Hơn nữa nàng và tướng công là thanh mai trúc mã, thanh mai biết tâm ta, tướng công biểu lộ thái độ, nàng không chỉ bảo vệ được hôn sự, Chu gia cũng che chở Dương gia.

Dương Hề nghĩ đến phụ mẫu, phụ thân là một người vô cùng cường thế, hơn nữa ghét ác như thù, điều này cũng khiến phụ thân đắc tội không ít người.

Bây giờ nhớ lại nguyên nhân cái chết của phụ thân, Dương Hề mím chặt môi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, kẻ thù vẫn sống tốt như cũ.

Mẫu thân của nàng là tơ hồng, xuất giá theo trượng phu, tang phu theo nhi tử, sau khi phó thác nàng cho Chu gia, mẫu thân liền theo đệ đệ trở về nguyên quán.

Dương Hề nhớ tới nguyên nhân té xỉu, không chỉ bởi vì lo lắng cho công cồg và tướng công, còn bởi vì mấy ngày trước nhận được tin tức, nguyên quán bị loạn dân tập kích, cả nhà đệ đệ và mẫu thân sống chết không biết.

Nàng nhớ rõ vào đờicổ đại đời này trước khi táng thân biển lửa, nàng cũng không có tin tức của đệ đệ và nương.

Dương Hề siết chặt trái tim, trước mắt nàng phải nghĩ cách giấu chút tiền bạc, về phần đệ đệ và nương, nàng chỉ có thể từ từ tìm kiếm.

Dương Hề lấy một hai lượng vàng trong hộp ra, đếm ra một lượng vàng có năm thỏi, một lượng bạc có mười hai thỏi.

Về phần năm lượng và mười lượng bạc, không chỉ nặng còn lớn, cầm ở trên người quá rõ ràng.

Vì sao không lấy ngân phiếu, bởi vì các châu thiên tai nhân họa không ngừng, rất nhiều tiền trang rất khó đổi bạc.

Đợi đến lúc vương triều diệt vong, thế lực sau lưng tiền trang càng sẽ tiến hành vô lại triệt để, ngân phiếu trực tiếp thành giấy lộn.

Hiện tại vương triều hủy diệt đã hiện ra, các châu phủ nha sớm đã chậm rãi thoát ly khống chế, chỉ cần đưa được tiền bạc, rất nhiều chuyện không có khả năng làm được tất cả đều có thể làm được.

Loạn thế hạ quần ma loạn vũ, mệnh tiện không bằng chó.

Dương Hề hít sâu một hơi thu liễm tâm thần, tìm kim chỉ khâu một chiếc đai lưng bên người, vì không muốn lộ ra chỗ lồi lõm của bạc, cố ý tháo ra đai lưng bổ sung bông gòn, cũng may nàng nhớ rõ quan sai chỉ đoạt trang sức bên ngoài, cũng không lục soát người nữ quyến.

Dương Hề nhìn lướt qua số tiền còn lại, quyết đoán đóng hộp lại, lại đứng dậy cầm lấy hộp trang sức, nàng không thể động đến trang sức của hồi môn.

Triều đình quy định, danh sách đồ cưới xuất giá của nữ tử sẽ theo hôn thư đăng ký lập sách ở phủ nha, trang sức của hồi môn bị mất hoặc bị lấy, đều phải ghi lại sổ lưu trữ hoặc là bị mất, tạm thời làm ghi chép báo lên, rất dễ bị người ta nhìn ra vấn đề.

Tất cả những gì nàng có thể lấy chỉ là đồ trang sức tướng công tặng.

Như vậy tính toán ra, trang sức nàng có thể cầm không nhiều lắm, tìm ra một chiếc khăn tay, bọc khuyên tai có thể cầm đi lại, chọn mấy miếng ngọc bội chất lượng tốt, cuối cùng cầm mấy xâu chuỗi châu.

Dương Hề đảo qua vòng tay long phượng kim của hồi môn, đây chính là vàng ròng, ai, nàng không cầm đi được thì chỉ có thể nhịn đau dời ánh mắt.

Dương Hề dán ngọc bội vào dưới một bên nách, lợi dụng châu xuyến buộc chặt ngọc bội, nàng sợ trói không chặt cố ý lắc lắc, xác nhận sẽ không rơi, lúc này mới yên tâm mặc quần áo tử tế.

Cuối cùng cởi tóc, tóc của nàng rất đen rất dày, này thay đổi kiểu tóc, giấu khăn tay quấn khuyên tai vào trong búi tóc, kiểm tra mái tóc đã chải kỹ trước gương đồng, xác nhận không nhìn ra mới yên tâm.

Hiện tại đã bắt đầu mùa đông, chính là thời điểm hạ nhiệt độ, Dương Hề nghĩ nghĩ lấy áo bông dày nhất mặc lên người.

Y phục của nàng vừa mới mặc xong, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Vân Nhã kích động gõ cửa, "Đại nương tử, lão gia và đại công tử đã trở lại."

Dương Hề hít sâu một hơi, Chu gia nguy cơ tránh không thể tránh, lại một lần nữa trải qua, thanh âm như cũ không nhịn được run rẩy, "Bọn họ có khỏe không?"

Thanh âm Vân Nhã run rẩy, "Không, không tốt, lão gia không tốt."