Chương 31

Vì người Dương gia đã ra ngoài tìm người giải quyết, bây giờ trong nhà chỉ còn khách ở nhờ và trẻ nhỏ ở lại, giáo viên chủ nhiệm của Dương Mộng Liên không ở lại đây lâu. Sau khi Dương Mộng Liên đưa giáo viên chủ nhiệm ra khỏi thôn, là nhân vật chính của vụ việc cô cũng đến Phùng gia.

Lúc này sắc trời đã dần tối, bầu trời xám xịt, tựa hồ lại sắp mưa. Khi Dương Mộng Liên đến Phùng gia trên con đường nhỏ lầy lội, nhiều thôn dân đã tập trung trước cổng Phùng gia.

Trước đó đại đội vừa giao thuế nông nghiệp xong, thêm việc đêm qua trời mưa to nên cả đại đội không đi làm được. Ban đầu mọi người đang bận sửa chữa những căn phòng dột nát, nhưng khi nghe tin Lưu Tiêm Mai mang chổi đánh đến cổng Phùng gia, một nhóm thôn dân không có việc gì làm lập tức đến xem náo nhiệt. Lúc đầu mọi người không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng khi Lưu Tiêm Mai vừa mắng mỏ vừa bắt con dâu của Phùng gia ra, từ cuộc nói chuyện của hai người bọn họ mới biết đã xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là Từ Đinh Phương con dâu của Phùng gia, cháu trai ruột của bà ấy thích con gái thứ hai của Dương gia, nhưng đối phương không có đánh tiếng trước với Dương gia bên này, mà bà đã đưa cháu trai đi chặn đường con gái thứ hai của Dương gia để xem mắt riêng.

Loại chuyện này ở nông thôn cũng không hiếm, nếu như Từ Đinh Phương gặp phải người mà trong nhà không cường thế, đối phương nhiều nhất cũng sẽ nói vài câu bà không hiểu quy củ, sau này sẽ không kết giao với Từ Đinh Phương cùng Phùng gia. Nhưng tình cờ là Từ Đinh Phương đã đá trúng Dương gia, trước đừng nói đến việc mấy đứa con trai của Dương gia không chịu thua kém như thế nào, chỉ đơn giản một mình Dương Mãn Thương làm đại đội trưởng đã không dễ đυ.ng tới rồi.

Hơn nữa cách đây không lâu, Từ Đinh Phương đã từng tìm tới Lưu Tiêm Mai và hỏi Dương gia về chuyện kết hôn của đứa con gái thứ hai. Khi đó Lưu Tiêm Mai đã nói trước mặt nhiều người rằng gia đình bà hiện tại chỉ còn có một đứa con gái bảo bối này nên muốn giữ lại thêm vài năm nữa. Không ngờ chỉ vài ngày sau, Từ Đinh Phương đã dẫn cháu trai của mình đi chặn người lại, bà ta hoàn toàn không xem trọng lời nói của Lưu Tiêm Mai.

Ngoài ra Dương gia hiện tại muốn để Dương Mộng Liên đi học, cách làm của Từ Đinh Phương thực sự quá đáng. Mặc dù nhiều người cho rằng con gái đi học là vô ích, nhưng không có ai như Từ Đinh Phương không chú ý mà đơn phương muốn đi xem mắt, làm giống như con gái nhà người ta bà ta muốn chọn là tùy ý chọn lựa vậy.

Thấy Từ Đinh Phương chạy trốn như thỏ Lưu Tiêm Mai liền ném cây chổi lớn vào sân Phùng gia, chống nạnh lên chỉ vào cổng Phùng gia mà chửi bới. Từ Đinh Phương dám vô sỉ mà chặn đường con gái bà thì nên chuẩn bị tâm lý bị Lưu Tiêm Mai bà đây đến cửa nhà kiếm chuyện đi.

Vừa nghĩ đến nếu như có người nhân lúc ông không chú ý, lén mang theo đàn ông bên ngoài đến xem mắt con gái ông, lão thúc Dương gia không khỏi tức giận đỏ mặt khi nghĩ đến. "Đưa tên khốn kiếp đó ra cho ta, ta muốn nhìn xem tên tạp chủng kia rốt cuộc từ đâu tới, dám tới thôn chúng ta chặn đường con gái người ta?"

Một đám người mới lớn của Dương gia nghe vậy, lập tức ầm ỉ xông vào để bắt hắn ta ra. Sau đó phát hiện ra rằng cháu trai kia của Từ Đinh Phương đang trong căn phòng nhỏ bên cạnh chặn cửa với vẻ mặt sợ hãi.

Dương Tụng Quốc đúng lúc 14 15 tuổi trung nhị thời kỳ cuối. Anh ta nhe răng và cùng những người khác đá vào cửa, cho đến khi chân đau cũng không chịu dừng lại, cả nhóm dùng vũ lực đạp tung cánh cửa.

Sau khi nhìn thấy kẻ hèn nhát đang trốn bên trong, Dương Tụng Quốc vừa hung hăng mà hừ một tiếng vừa xắn tay áo lên định tiến lên tóm lấy hắn ta, nhưng đã bị anh ruột cao lớn thô kệch của anh ta chèn ép đi ra.

Dương Tụng Quốc còn không cao bằng Dương Từ, trong nhóm những đứa trẻ mới lớn anh ta giống như một quả dưa gang nhỏ, bị một đám người ép tới ép lui cũng không tóm được người. Sau đó anh ta bị một nhóm người cuốn lấy, bị cuốn từ Phùng gia mang ra bên ngoài.

Vốn dĩ anh ta muốn trút giận cho chị Mạnh Liên, nhưng là thành viên lùn nhất trong thế hệ này của Dương gia, đến góc áo của người ta anh ta cũng không chạm tới được.

Dương Mộng Liên lúc đầu đang nhìn chằm chằm vào Dương Từ, nhìn em trai cô thao thao bất tuyệt giúp cô trút giận, kết quả là vừa chuyển mắt cô đã thấy em họ của mình bị kẹp giữa đám người chân không chạm đất đã quay lại. Dương Mộng Liên nhân lúc những người khác không chú ý thầm lén cười, ngay lúc đó bị bà nội Dương kéo ra khỏi chiến trường đó.

Mặc dù trong chuyện này là Từ Đinh Phương vô lý, nhưng vì Dương gia quá cường thế nên Dương Mộng Liên thân là khổ chủ không thích hợp ở lại đây. Bà cụ lo lắng rằng Dương Mộng Liên sẽ nghe được những lời khó nghe, cô bé đang ở độ tuổi ăn học, tâm tư của cô không nên tập trung vào những ồn ào này. Dương Mộng Liên khi nhìn thấy điều này cũng có chút không hài lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà nội, cô vẫn là bĩu môi cùng bà nội trở về.

Vốn dĩ Từ Đinh Phương còn cảm thấy Dương gia quá đáng, bà cũng chỉ là xuất phát từ mục đích tốt muốn kết hôn. Tuy rằng lén lút dẫn cháu trai đi xem mắt quả thực có chút không thích hợp, nhưng còn không phải là do Lưu Tiêm Mai không biết tốt xấu, nếu không bà sẽ không làm ra chuyện chặn người như vậy.

Nhưng khi bà nhìn một nhóm người lớn Dương gia, Dương Quốc Hữu và Dương Gia Hữu đứng ở cửa, nhìn thấy Dương tiểu tứ đang làm mặt quỷ, còn có đại đội trưởng đang đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn, Từ Đinh Phương liền biết chuyện này bà không khuất phục không được.

Để tránh cho cháu trai mình bị bọn họ đánh đập thậm tệ, Từ Đinh Phương không còn cách nào khác đành phải lộ vẻ mặt đau khổ xin lỗi: "Aiyo, aiyo, ta vốn là có ý tốt, còn tưởng rằng mình có thể làm mai một đôi uyên ương, không nghĩ đến bởi vì ta làm việc không suy nghĩ, khi đó đã để các ngươi hiểu lầm. Ta xin lỗi, ta xin lỗi, chuyện này là lỗi của ta, sau này ta sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa."

Bởi vì cốt truyện trong tiểu thuyết, chỉ có một mình Dương Từ biết. Trong mắt nhiều người hành vi chặn người của Từ Đinh Phương và cháu trai bà không có gì là quá đáng. Bây giờ Từ Đinh Phương đã công khai xin lỗi Lưu Tiêm Mai rồi, cháu trai của bà cũng bị người của Dương gia dọa sợ hãi, Dương gia bên này cũng không thể tiếp tục ôm mãi không buông.

Cho nên sau khi Từ Đinh Phương liên tục xin lỗi, Lưu Tiêm Mai lúc này mới ngừng công kích, dẫn theo mấy người con dâu Dương gia đi về trước. Họ rời đi nhưng những người đàn ông Dương gia không rời đi, Dương Mãn Thương kéo chồng của Từ Đinh Phương ra trò chuyện với ông ta một lúc, cũng không biết Dương Mãn Thương đã nói gì với ông ta, khi mọi người rời đi Từ Đinh Phương đã bị chồng bà đánh một trận.

Về phần Dương Quốc Hữu và Dương Gia Hữu, trước mặt hai người không làm gì cả, nhưng họ âm thầm nhớ mặt tên kia. Thân phận của Dương Quốc Hữu không tiện để làm gì, nhưng anh ta có thể chỉ điểm cho Dương Gia Hữu bên cạnh mình.

"Cơ thể của người kia nhất định có vấn đề, khi nào ngươi rảnh rỗi thì đi nghe ngóng một chút, ta cũng sẽ phái người đi điều tra xem rốt cuộc là có chuyện gì. Nếu không có âm mưu gì thì thôi, nếu bọn họ thật sự có chủ ý gì đó..."

Dương Gia Hữu nghe vậy gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người đàn ông đã đi xa, sau đó đi theo Dương Quốc Hữu về nhà. Tên của hai anh em họ rất giống nhau, dáng người và chiều cao của họ cũng rất cao lớn.

Trước đây Dương Quốc Hữu hàng ngày ở trong đại đội dân quân, thỉnh thoảng trở về cũng đều ở trong nhà. Hiếm khi thấy hai anh em họ đi cùng nhau, khiến nhiều cô gái và người vợ trong thôn nhìn chằm chằm.

Cùng lúc đó Dương Từ người đang lẩm bẩm điều gì đó với Dương Tụng Quốc, không khỏi nghiến răng ghen tị. Anh nhất định phải uống nhiều sữa hơn chơi bóng rổ nhiều hơn, mới có thể lớn lên thành hormone biết đi như các anh trai của mình vậy.

Người Dương gia không biết là lúc này cháu trai của Từ Đinh Phương cũng chính là Từ Tông Bảo, đang chạy về phía thôn của họ với khuôn mặt tái nhợt, như thể là sau lưng có quỷ đang đuổi theo hắn ta vậy. Hắn ta cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì, lúc bị Dương gia bắt hắn ta rất sợ hãi, nhưng hắn ta không sợ hãi như bây giờ.

Đặc biệt là khi đối mặt với người tên Dương Gia Hữu đó, rõ ràng ánh mắt đối phương nhìn hắn vẫn luôn bình tĩnh nhưng hắn ta lại có ảo giác rằng mình sắp bị gϊếŧ. Một loại sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn, giống như... Hắn ta thật sự đã bị đối phương gϊếŧ chết một lần vậy.