Chương 37-1: Bắn cho em, sinh con cho ông xã! (1)

Cơ ngực rắn chắc chập trùng lên xuống, tích tích tách tách những giọt nướ© ŧıểυ hòa lẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm chạp rơi xuống, trên bụng cũng đồng dạng là cảnh tượng dâʍ ɭσạи không thể tả như vậy, trên mặt bàn đáng thương ướt nhẹp một mảng, tản ra từng trận mùi khai nướ© ŧıểυ cùng mùi hôi thối.

Vương Khôn bị làm đến bắn nướ© ŧıểυ!

Tống Kiên mặc dù đã có dự liệu trước chuyện xảy ra, thế nhưng khi một khắc thật sự nhìn thấy nướ© ŧıểυ bắn ra kia, hắn vẫn là sợ ngây người, thụ hưởng kí©h thí©ɧ này, thời điểm hắn bắn tinh càng thêm sảng khoái tràn trề, sướиɠ đến không gì sánh bằng, tựa hồ cả đời này đều chưa có thử qua kɧoáı ©ảʍ bắn tinh mãnh liệt như vậy, vừa bắn, vừa không khống chế được cẳng chân run rẩy.

Bị đại kê thao đến bắn nướ© ŧıểυ, cùng cảm giác đi tiểu bình thường là một trời một vực, lúc nướ© ŧıểυ phun ra, kèm theo kɧoáı ©ảʍ cao trào vô cùng mãnh liệt, so với kɧoáı ©ảʍ bắn tinh càng thêm dữ dội.

Vương Khôn bắn nướ© ŧıểυ xong, cả người lâm vào trạng thái thất thần chốc lát, ngoại trừ nhanh chóng lấy lại hơi thở, phản ứng gì cũng không có, trạng thái như thế kéo dài gần nửa phút, hắn mới tìm về hồn phách thất lạc của mình, nhưng khi nhìn thấy nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người mình, hắn vẫn là sững sờ vài giây, ngay sau đó bỗng nhiên trợn to hai mắt, còn như là gặp ma.

“Chuyện này… Chuyện này…” Hắn sứt mẻ nói lắp ba lắp bắp nửa ngày, tựa hồ bởi vì đầu bị kí©h thí©ɧ quá nặng mà dẫn đến năng lực biểu đạt ngôn ngữ thất thường.

côn th*t của Tống Kiên vẫn còn cắm ở trong da^ʍ huyệt mềm mại, hưởng thụ thoải mái nhẹ nhàng sau cao trào, tâm tình của hắn ở giờ khắc này có vẻ tốt đẹp, lông mày trên gương mặt băng sơn vạn năm không đổi khẽ hất lên, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng cũng hơi giương lên, đây là nụ cười lộ ra rõ ràng nhất của hắn từ nhiều năm trước cho tới nay.

“Này này cái gì?” Tống Kiên tiếp lời Vương Khôn nói: “Không phải đã quá rõ rồi sao? Tiểu da^ʍ huyệt của cậu bị đại kê của tôi thao rất sung sướиɠ, sảng khoái đến không chịu nổi, cuối cùng bị tôi thao đến bắn nướ© ŧıểυ!”

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng sung sướиɠ, hiếm thấy một hồi trêu chọc người khác, nhưng mà lời này nhất thời khiến Vương Khôn chịu đả kích sâu sắc triệt để tạc mao.

“Móa nó giời ạ!” Vương Khôn nhào lên bóp lấy cổ Tống Kiên, đỏ mắt giận dữ hét: “Tống Kiên anh cái lão già dê chết tiệt này, ông đây vừa nãy rõ ràng bảo anh dừng lại đừng làm nữa, con mẹ nó anh vẫn cứ tiếp tục, còn thao đến càng ngày càng tàn nhẫn, thế nào? Đem ông đây làm đến bắn nướ© ŧıểυ rất có cảm giác thành tựu đúng không? Nhìn ông đây không khống chế phun nướ© ŧıểυ trong lòng anh rất thoải mái phải không?”

Vương Khôn trong lòng dù như thế nào cũng không tiếp nhận được chuyện bị đại kê của một thằng đàn ông khác thao đến bắn nướ© ŧıểυ, quá con mẹ nó thương tổn đến tôn nghiêm đại nam nhân của hắn.

Tống Kiên dễ dàng kéo xuống hai cái tay đang bóp lấy cổ hắn, nắm chặt trong tay không thả, hắn đột nhiên cảm thấy, Vương Khôn trong dạng tạc mao này kỳ thực cũng rất thú vị, thấy thế nào cũng cảm thấy dễ thương, vì vậy hắn liền không nhịn được tới gần ngậm lấy môi Vương Khôn, dưới tình huống Vương Khôn kịch liệt phản kháng rồi lại phản kháng không được, đến một hồi hôn lưỡi kịch liệt lâu dài.

Môi lưỡi quấn lấy nhau phải tới một phút mới lưu luyến không rời tách ra, Tống Kiên cúi đầu nhìn một nửa người trên của mình, l*иg ngực cùng bụng cũng dính nướ© ŧıểυ với tϊиɧ ɖϊ©h͙, là vừa nãy Vương Khôn nhào tới mà dính lên người của hắn, bất quá hắn ngược lại không để ý chút nào, vẫn kiên trì tiếp tục đem côn th*t cứng rắn hướng hậu huyệt của Vương Khôn mạnh mẽ đánh cắm mấy lần, trêu đến Vương Khôn gào gào kêu to.

Tống Kiên dừng lại, nói: “Thành thật một chút, không thì tiếp tục làm cậu đến bắn nướ© ŧıểυ!”

Vương Khôn bị tức đến phổi cũng sắp nổ tung, nhưng mà côn th*t thô cứng của tên nam nhân kia còn cắm ở bên trong hậu huyệt của mình, lực uy hϊếp mười phần, hắn ngàn lần không còn dám làm càn chửi ầm lên, chỉ có thể mím môi thật chặt, trợn mắt lên hung ác trừng gương mặt tuấn tú đẹp trai của tên đàn ông đang cười híp mắt, uất ức đến cả người đều khó chịu.

Tống Kiên buồn cười nhéo nhéo mặt Vương Khôn, tuy rằng da dày thịt thô, thế nhưng cảm giác làm hắn rất thoả mãn: “Bị tôi thao đến bắn tinh thì cậu sung sướиɠ đến cao giọng la lên, thế mà bị tôi làm đến bắn nướ© ŧıểυ cậu lại khó chấp nhận như vậy?”

“Móa nó!” Vương Khôn không hề nghĩ ngợi liền nổi giận mắng: “Anh thì đứng nói chuyện không đau eo, con mẹ nó anh nằm xuống để ông đây làm đến bắn nướ© ŧıểυ thử xem?”

Tống Kiên bắt lấy hai cánh mông rắn chắc của hắn mạnh mẽ nhào nặn, có hàm ý riêng nói: “Được đó, chỉ cần cậu có bản lĩnh làm đại kê của tôi đến bắn nướ© ŧıểυ, cậu muốn bao nhiêu tôi đều bắn cho cậu!”

Vương Khôn bị làm đến vừa bắn tinh vừa bắn nướ© ŧıểυ, hơn nữa chịu đả kích cùng kí©h thí©ɧ, đầu không dễ sử dụng lắm, không có lĩnh hội được ám chỉ khác bên trong lời nói của Tống Kiên, còn thật cho là Tống Kiên nguyện ý nằm xuống cho hắn làm, làm đến phun nướ© ŧıểυ cũng không đáng kể.

Nhưng vừa nghĩ đến giá trị vũ lực của hai người, Vương Khôn nhất thời liền ủ rũ: “Con mẹ nó anh cho ông đây tấm séc bị trả lại à? Khí lực của anh so với ông không biết lớn hơn bao nhiêu lần, ông có thể đem anh áp đảo mới là lạ!”

Tống Kiên cố nén cười, nặn nặn cơ ngực rắn chắc của Vương Khôn, vừa véo véo hay bắp tay của hắn, nói: “Vậy cậu đi phòng tập thể hình rèn luyện cơ bắp nhiều hơn nữa, luyện sức mạnh lên một chút, một ngày nào đó sức mạnh của cậu sẽ vượt qua tôi, ta cam đoan với cậu, chỉ cần cậu có thể đem tôi áp đảo, tôi sẽ làm bé ngoan nằm ngửa cho cậu thượng, tuyệt không phản kháng!”

“Thật không?” Vương Khôn bán tín bán nghi nhìn hắn.

Tống Kiên vẽ ra cho hắn ổ bánh mì lớn, thấy hắn mắc câu, ngay lập tức liền đảm bảo nói: “Tuyệt đối không giả dối!”

Vương Khôn lúc này trong lòng mới dễ chịu một chút, từ trên người Tống Kiên nhảy xuống, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Tiên sư nó, lại bị làm đến bắn nướ© ŧıểυ, thực sự là mất mặt mất đến nhà bà ngoại, nếu như bị người khác biết ông liền thật sự không thiết sống…” Vừa nói, vừa đi hướng về phòng vệ sinh.

Tống Kiên ôm lấy khóe miệng, đôi mắt chăm chú nhìn bóng lưng Vương Khôn, cặp mông ngăm đen mà rắn chắc kia quyến rũ đến nỗi khiến lòng hắn ngứa ngáy, vừa mới bắn xong, hắn lại nghĩ đến màn pháo thứ hai.

“Không vội…” Tống Kiên nhẹ giọng tự nhủ: “Ngày sau còn dài, cũng không tin không bắt được em con sư tử hoang dã này!”

Lúc này Vương Khôn còn chưa biết, nghiệt duyên giữa hắn với Tống Kiên chỉ là vừa mới bắt đầu, sau này mấy chục năm, Vương Khôn đều lấy mục tiêu áp đảo Tống Kiên đem hắn làm đến bắn nướ© ŧıểυ mà phấn đấu, đương nhiên, hắn dù một lần cũng chưa thành công, vừa đến trên giường đã bị Tống Kiên ép tới không thể động đậy, bị làm đến da^ʍ huyệt chảy nước, côn th*t vừa bắn tinh vừa bắn nướ© ŧıểυ, Vương Khôn ngơ ngác ngây ngốc bị Tống Kiên dắt mũi dẫn đi, cùng Tống Kiên dây dưa mấy chục năm, ở trong những năm tháng dây dưa với nhau, Vương Khôn không còn tán tỉnh nam nhân khác nữa, chỉ vì một người mà dâng ra cúc huyệt đầy lông của hắn, Tống Kiên cũng chỉ dùng đại kê của hắn đi bắt nạt một mình Vương Khôn, hai người trong cuộc đời còn lại cũng chỉ có lẫn nhau… Mà Vương Khôn nhọc nhằn khổ sở luyện ra được cơ bắp, cuối cùng toàn bộ đều làm lợi cho cái con sói đuôi to Tống Kiên này.

Đương nhiên, những thứ sau này thì để sau này nói!