Chương 41

Tiếng sấm càng lúc càng lớn, Trữ Cửu thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài trời mưa tầm tã, ngăn trở tầm mắt của nàng, khiến nàng chỉ có thể nhìn đến một mảnh mịt mù.

"Trữ Cửu?" Tiếng thiếu niên ngồi kế bên nhẹ giọng gọi làm Trữ Cửu hơi sửng sốt. Nàng thu hồi tầm mắt, lắc đầu.

Trước mặt nàng đặt một xấp tài liệu, có liên quan tới camera theo dõi. Bởi vì lần trước nàng té cầu thang, xét camera lại không xác định được liệu có phải Lục Minh Thuần đẩy nàng hay không, cho nên nhà trường quyết định thay đổi vị trí đặt camera ngoài hành lang.

Coi như là tự làm tự chịu.

Hứa Tiễn vừa nhận được tin tức đã lập tức kêu nàng tới xử lý việc này. Mấy cái này giao cho thành phần chuyên nghiệp xử lý là được rồi, vậy mà hắn cứ khăng khăng kéo người ngoài nghề là nàng tới.

Hắn cố ý hay cố tình Trữ Cữu không biết, nói chung là nàng không tin Hữa Tiễn vào lúc này đem nàng gọi lại đây chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Hứa Tiễn có vẻ nhận ra Trữ Cửu mất hứng, hắn chủ động bỏ tài liệu xuống, ngồi thẳng lưng, "Thật ra hôm nay gọi cô tới đây cũng không phải chỉ để bàn chuyện này."

Trữ Cửu ngẩng đầu liếc hắn một cái, hỏi: "Thế còn có chuyện gì?"

"Liên quan tới kế hoạch chọn học sinh giao lưu lần trước."

Trữ Cữu hơi kinh ngạc, nàng cau mày nhìn hắn, "Chuyện này, Hội Trưởng anh không phải đã ra quyết định sao? Bây giờ nhắc lại chuyện cũ là có ý gì?"

Hứa Tiễn do dự, nhẹ giọng nói ra suy nghĩ của mình, "Tôi hi vọng cô qua đó làm học sinh giao lưu."

Yên tĩnh.

Thời gian như đọng lại, ngoài cửa sổ mưa to cũng thế, sấm rền vang trời cũng thế, vào lúc này căn phòng như trở thành một bức tranh phong cảnh, mà hai người ngồi trong đó lại cùng lâm vào một loại im lặng tĩnh mịch.

"Anh đang đùa với tôi phải không?"

Sau một hồi Trữ Cửu mới mở miệng, câu nói thốt ra lại tràn đầy trào phúng.

"Trữ Cửu cô đừng như vậy. Tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, cô là ứng cử viên phù hợp nhất."

Lời nói quá mức bình tĩnh của hắn rơi vào tai nàng nghe như lời thoại, giả tạo vô cùng. Trữ Cữu cong môi, cười lạnh nói: "Anh có chắc điều anh muốn không phải là khiến tôi làm tiểu quỷ đầu bên bộ sơ trung thoái vị?"

Nàng đứng dậy, chiếc ghế bị đẩy về phía sau, ngã xuống đất, "Hứa Tiễn, đừng quá lo chuyện bao đồng. Chuyện của tôi còn chưa tới phiên anh giải quyết."

*****

*****

Bên ngoài trời vẫn mưa, cho dù là ngồi ở trong xe, Hạ Phong vẫn có thể nghe được tiếng mưa rơi xuyên thấu qua cửa sổ truyền đến, sắc bén, vô cùng chói tai.

Như có thứ gì đấm thùm thụp xuống mặt đất, rất vang, cũng rất ồn.

Hắn nhắm mắt lại, nghĩ tới tin nhắn vừa rồi của Trữ Cửu, Hạ Phong liền cảm thấy buồn bực. Mỗi lần Trữ Cữu gửi tin nhắn đều không phải là điều gì tốt. Mặc dù đối với việc nàng đến thăm nhà hắn không có biểu hiện gì, nhưng nói thật, hắn cũng không phải không quan tâm, chỉ là có chút cảm thấy chết lặng mà thôi.

Hắn chỉ không nghĩ tới, vốn cho rằng đột nhiên mưa to hắn sẽ tránh được một kiếp, cố tình An thúc lại chặn đường hắn.

Cuộc đời dường như luôn tràn ngập bất ngờ. Hạ Phong lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cảm thấy tin nhắn của Trữ Cửu thuận mắt như thế.

Tin nhắn của nàng thậm chí khiến trận mưa phiền phức này cũng trở nên dễ chịu chút, đúng là phụ phụ đắc chính.

(*): phụ phụ đắc chính – hai chuyện xấu gộp lại vậy mà tạo thành một chuyện tốt, ý chỉ Trữ Cửu nhắn tin là xấu, mưa cũng là xấu, nhưng cuối cùng hai cái cùng xảy ra nhưng lại xuất hiện điều tốt.

"An thúc, con đường này?" Ánh mắt đảo qua ngoài cửa sổ, Hạ Phong cảm thấy có chút xa lạ.

Tài xế đột nhiên dừng xe, áy náy nhìn ra ghế sau, "Xin lỗi, chú tự nhiên quên mất tiểu thư không có ở đây."

Tuy rằng Hạ Phong không rành đường trong thành phố cho lắm, nhưng hắn vẫn biết đường đi tới nhà của Trữ Cửu. Chỉ có duy nhất một con đường, nếu không đi nó thì cần phải lái xe lòng vòng hồi lâu mới tới.

"Hình như đây không phải đường đi Trữ gia đúng không?"

"Tiểu thư yêu cầu đi đường này về nhà."

Nghe lời giải thích của hắn Hạ Phong mới gật gù. Cho dù có hơi tò mò, nhưng hắn rất không thích dò hỏi mấy chuyện liên quan tới Trữ Cửu.

Lúc tài xế đang chuẩn bị quẹo trở lại, Hạ Phong lại đột nhiên kêu dừng.

"Khoan đã ——"

"An thúc, chú cứ chạy thẳng tới chỗ nữ sinh kia đang đi, ngừng dọc lề đường cho cháu."

...

Một chiếc xe màu đen chạy ngang qua, dừng lại không xa trước mặt cô. Tô Diệp ngạc nhiên, đứng yên nhìn biển số xe hồi lâu, mím môi. Đó là xe của Trữ Cửu.

Tô Diệp hạ thấp dù, ý đồ che khuất mặt của mình. Bởi vì ngày hôm nay trời mưa quá lớn, Tô Diệp không tính đạp xe trở lại, dù sao vừa đạp xe vừa che cũng không tốt.

Cô định đi sát vào lề đường vòng qua chiếc xe kia, lại không nghĩ rằng, cửa xe vừa lúc mở ra, một giọng nam quen thuộc truyền đến.

Một giọng nói vốn không nên xuất hiện trên xe.

"Lên xe."

Tô Diệp nâng dù đứng đó. Cô sững sờ hồi lâu, mãi đến khi người trên xe mất hết kiên nhẫn lặp lại mệnh lệnh, Tô Diệp mới hồi hồn.

"Lên xe."

Tại sao Hạ Phong lại ngồi trên xe của Trữ Cửu?

"Lên xe." Thiếu niên ngồi trên xe mất kiên nhẫn hô. Tô Diệp liếc mắt nhìn một chút cơn bão bên ngoài, lại nhìn xung quanh, rồi mới gấp dù lại, ngồi lên xe.

Cô vừa ổn định chỗ ngồi, đóng cửa xe lại, chờ đợi chính là một tấm khăn lông lớn ụp lên mặt. Tô Diệp sửng sốt một chút, mới chậm rãi vươn tay kéo khăn xuống.

Khăn mặt thoang thoảng một mùi hương thơm ngát, là hương chanh.

Cô cẩn thận dùng khăn mặt lau khô tóc, dùng dư quang khẽ đánh giá vị soái ca đang ngồi ở một bên.

Khuôn mặt của thiếu niên trong xe dưới ánh đèn càng hiện rõ nét, như là tác phẩm đắc ý nhất của tự nhiên, hoàn mỹ đến mức không ai có thể phủ nhận.

Thiếu niên khẽ nhếch môi, một giây sau, Tô Diệp Thanh nghe thấy tiếng hắn vang lên bên tai.

"Đẹp không?"

Cô theo bản năng đáp một câu: "Đẹp."

"Thích không?"

"Thích ——" lời nói vừa nói thốt ra, Tô Diệp lập tức phục hồi tinh thần. Cô cắt ngang câu mình sắp nói, vội vàng sửa miệng, "Không thích."

"Chà, tiêu chuẩn cao thật. Ngay cả anh còn không lọt vào mắt xanh của em, thì ai lọt đây? Không phải là em thích Ôn Lam thật chứ?" (editor: Tô Diệp thích Trữ Cửu "anh" ạ, "anh" biến giùm em xD)

Lời Hạ Phong nói làm Tô Diệp trợn mặt há mồm. Cô vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Kh—Không có."

Đáp lại câu hỏi của Hạ Phong xong, Tô Diệp không nhịn được chú ý tới chiếc khăn mặt đang nằm trong tay.

"Em ướt từ đầu đến chân như thế này, làm xe của anh bị ướt..."

Cô thử dò hỏi một câu, lại nhận được một câu nói của người kia, tuy không phải câu khẳng định, nhưng cũng có thể coi như là gián tiếp thừa nhận suy đoán của Tô Diệp, "Em cũng biết em ướt từ đầu đến chân?"

"Xin lỗi." Tô Diệp vội vàng nói lời xin lỗi.

Không nghĩ tới Tô Diệp thật sự sẽ nói xin lỗi, Hạ Phong hơi không tự nhiên nghiêng đầu, ngoài miệng lại như không thèm để ý: "Không có gì."

Thấy Hạ Phong không phản ứng gì nhiều, Tô Diệp vuốt chiếc khăn trong tay, lơ đãng hỏi tiếp, giọng điệu nhẹ nhàng như đang hỏi ngày hôm nay thời tiết thế nào, "Hạ Phong anh rất thích hương chanh sao?"

"Ừm."

Tô Diệp sững sờ, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể siết chặt chiếc khăn trong tay.

Mọi thứ giống như vào lúc này đã có câu trả lời.

Nhưng không biết vì sao, khi cô cuối cùng cũng chiếm được đáp án chính xác xong lại cảm thấy vô cùng phức tạp.

Người lúc đầu đưa đồng phục cho mình không phải Trữ Cửu, mà là Hạ Phong. Người lúc đầu cứu mình không phải Trữ Cửu, mà là Hạ Phong...

Từ chiếc khăn buổi sáng cho đến việc Vương Thiến giúp đỡ ở trường, đều là Hạ Phong, mà không phải là việc làm của Trữ Cửu như cô đã nghĩ.

Cô đinh ninh cho rằng, nếu như chuyện này là Trữ Cửu làm thì quá là mâu thuẫn, hơn nữa Trữ Cửu cũng không có lý do gì để làm như vậy.

Trữ Cửu chán ghét cô. Nàng ước gì cô biến mất khỏi tầm mắt nàng, làm sao có khả năng đối xử tốt với cô... Quả nhiên là Tô Diệp đã nghĩ quá nhiều.

"Hạ Phong, cảm ơn anh."

Bên trong xe lâm vào yên tĩnh, Tô Diệp đột nhiên cất tiếng làm Hạ Phong sửng sốt. Nghĩ tới cô chắc đang cảm ơn việc hắn đưa cô về nhà, Hạ Phong lắc đầu đáp, "Không có gì."

Đôi lời editor: Đậu xanh, đọc đến chương này là ức chế kinh khủng, Diệp nhi ngu ngơ cứ thế mà bị tác giả tồi cho đánh lạc hướng -_-