Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Omega Cũng Rất Tuyệt

Chương 52

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối hôm đó, Lưu Gia Thư vẫn luôn dựa theo quy tắc cứ ba tiếng lại gọi cho Hồ Thùy Uyên một lần, nhưng mà lần này đã hơn ba tiếng rồi mà Hồ Thùy Uyên vẫn chưa trả lời cuộc gọi của chị.

Ngay cả khi làm loại chuyện đó thì cũng không có khả năng lâu như vậy.

Lại nhìn thoáng qua bức màn, Lưu Gia Thư nhăn mày, biểu cảm cũng dần trở nên nghiêm túc.

Chị lại gọi cho Hồ Thùy Uyên một lần nữa, lần này lại vẫn không có ai nhận.

Sau khi cắt cuộc gọi, Lưu Gia Thư muốn lấy điều khiển từ xa để mở bức màn từ Hứa Mẫn Trang. Trong phòng cách ly, Hồ Thùy Uyên dùng tư thế không ổn nhào người trên đất, dù tiếng chuông điện thoại có kêu bao lâu cũng không hề phản ứng lại.

Ngất rồi?

Lưu Gia Thư ngồi không yên, thúc giục Hứa Mẫn Trang:

🌸Cô vào xem.

Hứa Mẫn Trang buông tay:

🌸Chuyện này rất bình thường mà, chắc là bị áp lực quá, thân thể không chịu nổi nên trực tiếp ngất xỉu thôi.

🌸Nhưng lỡ có nguyên nhân khác thì sao?

Lưu Gia Thư không lạc quan như y, ngưng một chút lại nói:

🌸Lúc trước tôi có thấy bệnh tim của mấy Omega tái phát trong kỳ động dục, lấy ví dụ như bệnh suyễn tái phát. Lỡ em ấy cũng bị bệnh gì thì sao?

Hứa Mẫn Trang vò đầu:

🌸... Cũng không phải không có khả năng.

Lưu Gia Thư:

🌸Cô vào xem, nhớ mặc đồ bảo hộ.

Không cần nhắc nhở y cũng biết, Hứa Mẫn Trang mặc đồ bảo hộ thì khỏi nói, còn tiêu độc ở cửa, mang theo một hộp dụng cụ chưa bệnh nhỏ mở cửa ra.

Phòng cách ly được thiết kế hai lớp cửa, còn có một bình xịt khử trùng. Dù vậy, Hứa Mẫn Trang vẫn có thể ngửi thấy mùi hương mê người kia.

Lưu Gia Thư canh giữ bên ngoài cửa, nhìn Hứa Mẫn Trang dùng dụng cụ đo lường thân thể Hồ Thùy Uyên, chỉ một lát sau sau, đã đứng dậy thủ thế OK với chị. Lưu Gia Thư thở nhẹ ra một hơi, đôi mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.

Nhưng mà ngay khi Hứa Mẫn Trang đem Hồ Thùy Uyên lên giường, người kia lại đột nhiên mở bừng mắt, đôi tay thuận thế vắt ngang cổ Hứa Mẫn Trang, ngay cả thân thể cũng ngả vào người y.

Thân thể Hứa Mẫn Trang cứng đờ.

Đầu Lưu Gia Thư nổ một cái liền bùng nổ.

🌸Hứa Mẫn Trang, đi ra!

🌸Cô ấy thơm quá.

Hứa Mẫn Trang cũng muốn tan vỡ:

🌸Chân của tôi không động đậy được.

Lưu Gia Thư lại kêu một lần nữa, tiếng nói như có lửa:

🌸Cút ra đây!

🌸Tôi cũng muốn lắm chứ!

Hứa Mẫn Trang sắp khóc:

🌸Nhưng mà tôi không khống chế bản thân mình được.

Ánh mắt Lưu Gia Thư tối sầm lại, ngay sau đó, một luồng tin tức tố bá đạo xông ra, nó như muốn bẻ gãy tất cả mọi thứ, thổi quét những nơi nó đi tới. Giống như đang ở trong một bộ phim sóng thần vậy, làm người khác không thể nào phản khán được, chỉ có thể nước chảy bèo trôi.

Hứa Mẫn Trang chỉ cảm thấy trái tim của mình bị hung hăng nắm một cái, giống như ngay sau đó trái tim của y sẽ bị bóp nát vậy. Bóng dáng Lưu Gia Thư càng ngày càng cao, tràn đầy uy áp, gần như sắp ép y thành một con kiến nhỏ luôn rồi.

Nhưng mà y vẫn không thể động đậy như cũ.

Hồ Thùy Uyên thật sự quá thơm, loại mùi hương ngọt ngào này đủ để làm cho bất cứ người nào mất lý trí.

Lúc này, Hồ Thùy Uyên đã xốc mặt nạ bảo hộ của y lên, bước tiếp theo sẽ cởi đến khẩu trang.

Dưới sự trêu chọc của Hồ Thùy Uyên, ngay cả lỗ tai của Hứa Mẫn Trang cũng đều đỏ, cả người đều biến thành một con tôm luộc.

Cuối cùng y cũng biết, cảm giác của những vị tiền bối hiến thân vì khoa học là như thế nào, chỉ vì theo đuổi chân lý, bọn họ tình nguyện giao thân thể cho ác ma.

Nhưng mà một phút trước y chuẩn bị hiến thân cho khoa học, một thức sức lực rất lớn kéo cổ áo y, một trận trời đất quay cuồng, chờ tới khi Hứa Mẫn Trang hồi thần lại, mới phát hiện y đã bị Lưu Gia Thư ném ra ngoài phòng cách ly rồi.

Hứa Mẫn Trang ôm ngực chờ một chút, lúc này mới khôi phục lại lý trí.

Y hướng mắt vào phòng cách ly, rất tốt, lần này Hồ Thùy Uyên lại quấn lấy Lưu Gia Thư, hai vị đại lão bắt đầu trận chiến thần tiên đánh nhau.

🌸Hồ Thùy Uyên, tỉnh tỉnh.

Lưu Gia Thư cúi người xuống, nhẹ nhàng vỗ mặt Hồ Thùy Uyên.

Hồ Thùy Uyên dường như không để ý tới chị, mặt ửng hồng, đỏ cả người, thấy chị lại gần, cả người lại giống như bạch tuột mà quấn lấy.

Trải qua một lần giãy dự này, thắt lưng của. áo ngủ đã sớm lỏng ra, lỏng lẻo treo trên cánh tay cô, cảnh trước ngực nhìn không sót thứ gì. Lưu Gia Thư khống chế tần suất hít thở, duỗi tay kéo áo lên giúp cô.

Hồ Thùy Uyên hồn nhiên không biết, lại nhích gần về phía trước, gần như cả người đều dán lên người Lưu Gia Thư.

Thân thể nóng bừng tới gần, giống như một khối ngọc dừng trên người chị, Lưu Gia Thư không khỏi giật mình, vậy mà trong nháy mắt cũng quên nhúc nhích.

Hồ Thùy Uyên thấy chị lộ ra sơ hở, đôi tay vắt ngang cổ chị, trực tiếp ngửa đầu lên.

🌸Hồ Thùy Uyên.

Lưu Gia Thư đang đẩy cô ra:

🌸Đừng như vậy, xuống đi...

Đôi môi mềm mại ấm áp dán lên, mang theo mùi tin tức tố thơm ngọt, động tác Lưu Gia Thư cứng lại, thậm chí trong nháy mắt còn quên cả hít thở.

Nhưng mà càng làm cho chị không nghĩ tới chính là, lúc đang sấn lại gần chị hơn, Hồ Thùy Uyên vậy mà duỗi lưỡi vào!

Vừa mềm vừa nóng, Lưu Gia Thư chỉ cảm thấy hồn phách của mình đều bị câu đi rồi. Chị chưa từng gặp qua chuyện như thế này, giống như mình may mắn có chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố vậy.

Lưu Gia Thư đột nhiên thở dài, đẩy Hồ Thùy Uyên từ trên người mình xuống, vừa mạnh mẽ lại ôn nhu ấn người nọ trên giường, gằn từng chữ:

🌸Đừng nháo, em bình tĩnh một chút.

🌸Lưu Gia Thư điên rồi hả?

Hứa Mẫn Trang bên ngoài kinh ngạc hít một hơi:

🌸Tới đây rồi mà vẫn từ chối được?

Giống như nghe được những lời đó, người phụ nữ trên giường đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác giống như bị quấy rầy chuyện tốt. Tin tức tố của Alpha dừng ở trên người y, Hứa Mẫn Trang cảm thấy giống như có một bàn tay bóp chặt yết hầu của mình, ngay cả tóc gáy đều dựng hết lên.

Sau đó hắn thấy Lưu Gia Thư nói gì đó, giọng nói đã được hạ thấp xuống, bức màn chậm rãi kéo lên.

Áp lực trên người biến mất, Hứa Mẫn Trang nhẹ thở ra. Y lại nói, đối mặt với loại in tức tố muốn mạng người như của Hồ Thùy Uyên, y là Beta mà còn cảm thấy không chịu được, càng miễn nói tới Alpha như Lưu Gia Thư.

🌸Bức màn cũng kéo lên, còn giả mù sa mưa giả bộ bình tĩnh?

Hồ Thùy Uyên hé miệng, vươn đầu lưỡi hồng nhạt liếʍ liếʍ khóe môi, một biểu cảm vừa tron sáng vừa diễm lệ:

🌸Liễu Hạ Huệ cũng không giống chị đâu?

🌸Hay là nói...

Tầm mắt cô dời xuống dưới, ngôn ngữ đầy tính ám chỉ:

🌸Chị không lên được?

Lưu Gia Thư không phản ứng lại cô, đè lại cái tay đang lộn xộn của thiếu nữ, âm thanh như đè nén lửa:

🌸Buông tay ra, nếu không khi tỉnh táo em sẽ hối hận.

Hồ Thùy Uyên gần như đã trở thành một con người khác, gót chân quấn lấy cẳng chân chị, không ngừng cọ xát:

🌸Bây giờ tôi không làm thì tôi sẽ hối hận.

Mắt thiếu nữ bị tìиɧ ɖu͙© che kín, viên lệ chí màu nâu đầy dụ hoặc, giống như yêu tinh khiến người sa đọa.

Lưu Gia Thư đột nhiên ngẩn ra một chút, chị chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Hồ Thùy Uyên.

Trong nháy mắt khi chị thất thần, Hồ Thùy Uyên xoay người ngồi treo eo chị, hàng lông mi mảnh che lại nửa đôi mắt, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng:

🌸Không phải chị thích tin tức tố của tôi sao? Làm tôi không tốt hơn à?

Yết hầu Lưu Gia Thư di chuyển, adrenaline cũng tăng lên.

Chị chưa từng bị kiểm tra lý trí như vậy bao giờ.

Trên người cô hơi có màu hồng phấn, giống như một đóa hoa lan kiều diễm ướŧ áŧ.

🌸Đương nhiên, chị thích tôi chủ động cũng đúng.

Hồ Thùy Uyên nắm lấy áo sơ mi của chị, chậm rãi cúi người xuống, nói bên tai chị:

🌸Chị không biết kỳ phát tình của Omega khủng bố bao nhiêu à? Sẽ ép Alpha đến mức không thể rời giường được đó...

🌸Vậy em cũng sẽ không xuống giường được.

Lưu Gia Thư xoay người ấn người nọ trên giường, mỗi một động tác đều mang đầy tính xâm lược.

Hồ Thùy Uyên giống như đã sớm đoán được thời khắc này, đắc ý cười. Chị xem, dù là người nghiêm trang như thế nào, trong xương cốt đều có du͙© vọиɠ thôi.

Cậu chủ động dâng thân thể:

🌸Đến đây đi.

Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, đôi môi có chút nước, giống như một đóa hoa tươi mộng nước.

Vốn đã cực kỳ kiều diễm rồi, không biết như thế nào, Lưu Gia Thư lại đột nhiên nhớ tới bộ dáng khác của Hồ Thùy Uyên.

Hồ Thùy Uyên lướt sóng ở đảo Cẩn Sảng, Hồ Thùy Uyên khi đóng phim vừa nghiêm túc lại chuyên tâm, còn có Hồ Thùy Uyên ngẫu nhiên sẽ đùa giỡn linh tinh... Khi đó thiếu nữ loá mắt như vậy, bừa bãi lại kiêu ngạo, toàn thân đều tỏa ra sự năng động của tuổi trẻ.

Nhưng bây giờ...

Cô lại giống như một loài động vật bị du͙© vọиɠ chi phối, mất lý trí. Từng bước đi xuống, không ngừng đi xuống, sau đó trầm người vào bên trong.

Lưu Gia Thư đột nhiên ý thức được, đối với Hồ Thùy Uyên mà nói, thân phận Omega là một loại gánh nặng rất lớn.

Nếu Hồ Thùy Uyên tỉnh táo lại, phát hiện trong lúc phát tình mình đã bị người khác đánh dấu...

Lưu Gia Thư đột nhiên đứng lên:

🌸Tôi đi trước.

🌸Chị thật sự muốn đi sao?

Hồ Thùy Uyên giương mắt nhìn chị, thiếu nữ ngồi quỳ ở trên giường, áo tắm dài nửa che, đôi mắt vừa ướt lại vừa mềm mại.

Cái liếc mắt này cố định Lưu Gia Thư tại chỗ.

Chị lại đột nhiên nhớ tới bức ảnh Hồ Thùy Uyên bị ướt người truyền khắp mạng xã hội kia.

Hàng lông mi cong cong, đôi mắt còn chứa ánh nước, đôi môi ướŧ áŧ... Hình ảnh đã từng làm cổ họng chị khô nóng lại lần nữa xuất hiện trước mặt chị.

Giơ tay là có thể với tới.

Con tim và lý trí bắt đầu đánh nhau, tin tức tố mãnh liệt lại lần nữa xuất hiện, lại bị giam trong căn phòng nho nhỏ này, bộc phát ra sự kinh người.

Đầu Hồ Thùy Uyên có chút rối loạn, giống như đang nằm mơ vậy, nhưng thân thể lại cảm giác vô cùng chân thật.

Cô giữ chặt tay Lưu Gia Thư, khẽ cào nhẹ trong lòng bàn tay đối phương, lòng bàn tay cọ xát, sinh ra cảm giác ái muội.

Hô hấp của Lưu Gia Thư trở nên nhanh hơn, cả người đều bị đè nén tới cực hạn.

Trầm mặc mấy giây, chị lại đột nhiên đứng lên đi ra ngoài cửa.

🌸Lưu Gia Thư!

Hồ Thùy Uyên đuổi theo, nhưng vì hai chân không có sức lực nên té ngã trên mặt đất. Cô nhìn bóng dáng Lưu Gia Thư, ngay cả giọng nói đều mang theo sự phẫn nộ:

🌸Chị đã nói muốn giúp tôi, nhưng bây giờ lại hốt hoảng rời đi là có ý gì?

🌸Canh cửa trong kỳ phát tình của tôi, còn không phải là đang muốn đánh dấu tôi sao? Lúc tôi ngất xỉu lại muốn đi vào, còn không phải muốn làm tôi sao? Du͙© vọиɠ trên mặt của chị cũng đã viết lên hết rồi, chị còn giả mù sa mưa làm chính nhân quân tử cái gì nữa?

Lời nói này nói trắng ra hết làm Lưu Gia Thư đứng tại chỗ, người phụ nữnhít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu.

🌸Em nghĩ tôi là người như vậy?

🌸Không thì sao chứ? Không lẽ chị thật sự lo lắng cho thân thể của tôi sao? Ngươi cho rằng tôi không biết sao, Alpha các người tới gần tôi còn không phải muốn đánh dấu tôi sao!

Hồ Thùy Uyên cởϊ áσ tắm dài xuống, trong mắt tràn ngập quyết tâm:

🌸Nếu chị đã muốn như vậy rồi, vậy thì tới đi!

Thiếu nữ kia rõ ràng là đang cười, nhưng lại còn khó coi hơn cả khóc.

Trong nháy mắt, Lưu Gia Thư chỉ cảm thấy trái tim của mình nhảy lên, ngay sau đó, chị đột nhiên đi về phía trước, dang hai tay ôm người vào l*иg ngực.

Hồ Thùy Uyên đã sớm chuẩn bị, thà để Lưu Gia Thư đánh dấu, cũng tốt hơn bị những Alpha không quen biết kia đánh dấu, đây là lựa chọn tốt nhất của cô, cho nên cô đã làm ra màn khıêυ khí©h trẻ con này.

Cô nghĩ người kia sẽ thô lỗ xâm phạm mình, nhưng không ngờ tới lại là một cái ôm nhẹ nhàng.

Hồ Thùy Uyên bất ngờ mở to hai mắt, trong mắt đầy sự hoảng loạn và mờ mịt.

Xảy ra chuyện gì?

Sao Lưu Gia Thư lại không làm gì cô?

🌸Đừng sợ, nếu em không muốn, sẽ không ai dám đánh dấu em.

Giọng của người phụ nữ từ trên đỉnh đầu truyền đến, mang theo sự trấn an làm người yên tâm.

Hồ Thùy Uyên ngẩn người, lúc này mới lẩm bẩm nói:

🌸Cho dù tôi đang ở kỳ phát tình?

🌸Đúng.

🌸Cho dù tôi có chứng tin tức tố dẫn dụ?

🌸Đúng.

🌸Cho dù tôi tùy tiện tiến vào kỳ phát tình?

🌸Đúng.

Trong nháy mắt, mờ mịt trong mắt thiếu nữ hóa làm ủy khuất, nước mắt làm ướt lông mi. Ngay sau đó, Hồ Thùy Uyên dùi đầu trong lòng ngực Lưu Gia Thư, khóc không thành tiếng.

Lần động dục này kéo dài suốt năm tiếng, thẳng đến sau nửa đêm, Hồ Thùy Uyên cuối cùng mới phát tiết xong hết tinh lực, mệt mỏi nhắm mắt ngủ.

Ngủ rồi mà vẫn gắt gao túm lấy cánh tay Lưu Gia Thư, giống như một đồ vật trân quý gì đó.

Mỹ nhân thơm ngát, thân thể như ngọc trong ngực, Lưu Gia Thư không thể không dùng đau đớn để kí©h thí©ɧ mình tỉnh táo lại, khó khăn lắm mới có thể giữ lý trí.

*

Có ánh sáng dừng trên mí mắt, thiếu nữ nhíu mày, còn buồn ngủ xoa mắt.

Đây là ngày thứ tư cô ở phòng cách ly, Hồ Thùy Uyên chớp chớp mắt, suy nghĩ tối hôm qua dần hồi phục lại.

Nhớ tới giấc mơ hôm qua của mình, cô vẫn có chút mặt đỏ tai hồng. Cô vậy mà lại mơ thấy mình đè Lưu Gia Thư trên giường, còn cởi thắt lưng đối phương, chủ động ngồi lên trên...

A ~! Nhìn đúng là cực kỳ phóng túng.

Hồ Thùy Uyên rùng mình một cái, dù gì cô cũng không làm thật.

Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ thôi, thế giới sau khi tỉnh dậy lại trở nên bình thường.

Sau đó khi cô xốc chăn lên để rời giường, lại thấy Lưu Gia Thư đang nằm bên cạnh.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cái đệt??

Sao lại thế này?!

Sao Lưu Gia Thư trong phòng cách ly? Cô thật sự làm với Lưu Gia Thư rồi?!

Hồ Thùy Uyên nhìn cũng không dám nhìn, vội xoay người xuống giường, nhưng hai chân lại nhũn ra, trực tiếp quỳ trên thảm.

Cô rất muốn nói với mình rằng kia chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng mà khi cô cẩn thận kéo chăn lên, lại nhìn thấy đủ loại dấu vết trên người Lưu Gia Thư, cả linh hồn cô đều muốn lượn một vòng dưới 18 tầng địa ngục luôn.

Tối hôm qua cô không phải người đúng không? Đặc biệt là cáu dấu răng trên xương quai xanh, cũng kết vảy rồi, có thể thấy lúc đó cô đã cắn rất mạnh.

Tuy rất khó tin, nhưng chứng cứ trước mắt đã vô cùng rõ ràng, Hồ Thùy Uyên không thể không tiếp nhận chuyện hoang đường như vậy được. Sau đó cô lại bất ngờ phát hiện, trên người không có chỗ nào không tốt hết.

Không lẽ cô hiểu lầm Lưu Gia Thư? Thật ra bọn họ không có làm gì hết? Nhưng tại sao trên người Lưu Gia Thư lại có mấy dấu vết đó?

Từ từ đã, nhìn cảnh trước mắt, trong lòng Hồ Thùy Uyên có một suy nghĩ lớn mật --

Chẳng lẽ cô mới là người trên?

Hồ Thùy Uyên bị suy nghĩ của mình lôi kéo, theo bản năng phủ nhận cái ý nghĩ này, nhưng đã có bảo hiểm rồi, cô quyết định phải xác định cho rõ ràng mới được.

Ngay khi cô chuẩn bị xốc chăn trên người Lưu Gia Thư lên, người trên giường đột nhiên giật mình tỉnh dậy, Hồ Thùy Uyên lập tức thu tay về.

Ngày hôm qua lăn lộn đến hơn nửa đêm, đến khi mặt trời sắp lên Lưu Gia Thư mới ngủ được, mới vừa nằm xuống đã nghe mấy tiếng sột soạt. Chị xoa mắt, lo lắng nhìn sang Hồ Thùy Uyên, giọng nói không khỏi mềm xuống:

🌸Em dậy rồi?

Hồ Thùy Uyên: "!!"

Giọng nói vừa thấp vừa khàn, còn có hơi mềm, vừa nghe đã biết có chuyện gì xảy ra, chắc chắn là vậy rồi!

Chẳng lẽ cô thật sự làm Lưu Gia Thư rồi sao?

Mẹ ơi, cô vừa mới làm ra chuyện trời đất không nghĩ tới gì thế này?

🌸Chào buổi sáng!

Hồ Thùy Uyên cực kỳ chột dạ, giấu đầu lòi đuôi cười ha ha, còn vẽ rắn thêm chân bổ sung một câu:

🌸Thật ra tôi cũng mới vừa tỉnh.

Lưu Gia Thư:

🌸Thân thể của em sao rrồi

Hồ Thùy Uyên vỗ vỗ ngực, hận không thể chạy một vòng:

🌸Tốt đến không thể nào tốt hơn!

Lưu Gia Thư ngủ không đủ giấc, không có tinh thần lên tiếng:

🌸Vậy là tốt rồi.

Dáng vẻ này ở trong mắt Hồ Thùy Uyên là cô muốn quá nhiều lần, là biểu hiện *Beep* kiệt lực!

Hồ Thùy Uyên lại mắng trong lòng rằng mình không phải người như vậy, cô vậy mà lại làm loại người cao lớn mạnh mẽ như Lưu Gia Thư mệt mỏi như vậy.

Người ta còn lo lắng cho thân thể của cô nữa, cô đúng là một tên công không biết quan tâm.

Nghĩ vậy, Hồ Thùy Uyên lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thái độ nhiệt tình gần như trở nên nịnh nọt:

🌸Chuyện kia, tối hôm qua chị...

Lưu Gia Thư cũng rất cảm động, chị xoa giữa trán, có chút oán trách:

🌸Em cũng biết dày vò người khác thật, cả đêm quấn lấy tôi, gần như sau nửa đêm tôi mới ngủ được.

Ô ô ô thật xin lỗi!

Cô vậy mà làm đối phương suốt đêm hả?!

Hồ Thùy Uyên mày là đồ khốn, mày đúng là không phải người! Mày xem mày đã làm gì kia kìa!

Cô muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua nửa người dưới của Lưu Gia Thư:

🌸Chuyện kia... Chị còn đau không...

Lưu Gia Thư ngồi trên giường, cánh tay đặt ở trên chăn ngẩn người:

🌸Em biết rồi?

🌸Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, tôi đương nhiên là biết rồi...

Ánh mắt Hồ Thùy Uyên dao động, cũng không dám nhìn Lưu Gia Thư:

🌸Tôi... Tôi cũng không nghĩ tới chị lại làm như vậy...

Biểu cảm của Lưu Gia Thư còn rất bình tĩnh:

🌸Không có gì, em không cần áp lực gì, là tôi tự quyết định.

Hồ Thùy Uyên nuốt nước miếng, cảm thấy mình không thể nghĩ được nữa.

Tự nguyện...

Lưu Gia Thư vậy mà lại tự nguyện...

Trong nháy mắt, ánh mắt cô nhìn về phía đối phương còn mang theo vài phần áy náy.

Còn có chút đau lòng.

Hồ Thùy Uyên lại hỏi:

🌸Vậy bây giờ chị thấy sao rồi?

Lưu Gia Thư:

🌸Còn tốt, lúc ấy có chút đau, nhưng bây giờ không có cảm giác nữa, dù sao cũng không phải vết thương lớn gì.

🌸Bằng không để tôi thoa thuốc cho chị?

Lưu Gia Thư thu tay, che một chút:

🌸Không sao, tôi tìm Hứa Mẫn Trang nhìn giúp một chút là được.

Hồ Thùy Uyên giật mình:

🌸Tìm Hứa Mẫn Trang có phải không tiện lắm không?

🌸Sao lại không tiện?

Lưu Gia Thư nhận thấy một chút kì quái, nhưng lại cảm thấy là do chị đa tâm, lắc đầu:

🌸Đừng lo lắng, dù sao cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Hồ Thùy Uyên cúi đầu, giống như có chút mất mát:

🌸Tôi biết rồi...

Lưu Gia Thư đã đứng lên, một bên sửa sang lại quần áo một bên nói:

🌸Tôi để Hứa Mẫn Trang vào xem em một chút, nếu kỳ phát tình kết thúc, vậy em cũng có thể ra ngoài rồi."

Hồ Thùy Uyên lại không nghe vào, cô cúi đầu, bộ dáng có vẻ thất thần.

🌸Sao thế?

Lưu Gia Thư dưới ánh nắng quay đầu lại, tuy chị chưa rửa mặt cũng chưa đánh răng, tóc cũng lộn xộn, tây trang được đặt may riêng cũng đã bị nhăn nhúm, nhưng vẫn xinh đẹp đến rối tinh rối mù như cũ.

Hồ Thùy Uyên cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm, thành khẩn nói:

🌸Cảm ơn chị.

Lưu Gia Thư ngây ra một lúc, đột nhiên mỉm cười.

Buổi sáng mùa thu, ánh mặt trời xuyên qua những chiếc lá cây bạch quả màu vàng chiếu lên mặt Lưu Gia Thư, người phụ nữ giương mắt nhìn cô, tầm mắt chuyên chú mà ôn nhu.

Hồ Thùy Uyên lúc này mới phát hiện, đôi mắt của Lưu Gia Thư hóa ra lại đẹp như vậy.

Hốc mắt rất sâu, lông mi không đều nhưng lại rất dài, đôi lông mày mạnh mẽ, làm đôi mắt của chị hết sức thâm thúy. Đặc biệt là khi chị nhìn cô, giống như đang nhìn một đồ vật gì đó rất quý báu.

Hồ Thùy Uyên bị nhìn đến đỏ mặt.

Lưu Gia Thư lại mỉm cười, giống như còn vui vẻ hơn vừa rồi.

🌸Chị cười gì chứ!

Hồ Thùy Uyên tức giận, duỗi tay muốn chắn tầm mắt Lưu Gia Thư.

🌸Đừng lo lắng.

Người phụ nữ lại thuận thế ôm cô vào lòng ngực, giọng nói rất nhẹ, lại mang theo sự trấn an:

🌸Sẽ khá lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »