Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Omega Cũng Rất Tuyệt

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong văn phòng, Hứa Mẫn Trang ngồi đối diện với Hồ Thùy Uyên hỏi:

🌸Mấy ngày nay cô cảm thấy thế nào?

🌸Chắc là tốt...

Hồ Thùy Uyên còn có chút xấu hổ:

🌸Cảm giác không khó chịu giống trong tưởng tượng lắm.

Hứa Mẫn Trang gật đầu:

🌸Cô cảm thấy không sai, vì cô phát tình được nửa đường thì Lưu Gia Thư vào.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Có thể không nói tới chuyện này được không?

🌸Tôi hy vọng cô có thể nhận thức được trạng thái của thân thể cô như thế nào.

Hai bàn tay Hứa Mẫn Trang giao nhau, cù trỏ đặt trên bàn, khuyên bảo:

🌸Giai đoạn hiện tại cô không thể rời khỏi Lưu Gia Thư, nói chính xác thì không được rời khỏi tin tức tố của cô ta, tôi hy vọng cô không bỏ dở giữa chừng.

Hồ Thùy Uyên không tin:

🌸Chị nghĩ tôi không biết sao, là vì luận văn của chị chứ gì?

🌸Sao lại thế chứ?

Hứa Mẫn Trang nghiêm trang:

🌸Tôi là bác sĩ, người bệnh khỏe mạnh mới là thứ tôi đặt lên hàng đầu. Đương nhiên, nếu có thể để tôi gửi cho cục tự nhiên thì càng tốt.

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Tình huống bây giờ của cô là như vậy, cô tự mình dối mình cũng không thú vị gì, lần sau khi lại tiến vào kỳ phát tình, có khả năng sẽ không còn may mắn như vậy nữa.

Hứa Mẫn Trang thở dài:

🌸Hy vọng cô có thể suy xét tốt chuyện này.

Lòng Hồ Thùy Uyên trầm xuống một chút, đúng thật, lần này cô phát tình ở nhà là ngoài ý muốn, người ở thành phố Gia, cũng xử lý rất nhanh, nếu có một ngày cô phát tình ở phim trường, thậm chí là phát tình khi đi trên đường thì sao?

🌸Tôi sẽ suy nghĩ, cảm ơn bác sĩ.

Khi Hồ Thùy Uyên rời khỏi văn phòng, còn đang suy nghĩ cô phải đối mặt với Lưu Gia Thư như thế nào. Kết quả khi ra ngoài thì không thấy người đâu, chỉ có Hồ Minh Hằng đứng chờ cô bên ngoài.

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra:

🌸Chúng ta đi thôi.

🌸Thân thể sao rồi?

Hồ Minh Hằng đứng lên:

🌸Em bị loại bệnh này khi nào, sao lại không nói với chúng ta?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Em chỉ sợ làm chị lo lắng.

🌸Em là em gái chị mà, sao lại khách khí như vậy.

Hồ Minh Hằng thở dài:

🌸Nhưng mà lần này chị thấy Lưu tổng cũng khá tốt đó chứ..

Hồ Thùy Uyên:

🌸Ừm, em cũng rất biết ơn chị ta.

🌸Chị thành thật khuyên em một câu.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Cái gì?

Hồ Minh Hằng:

🌸Chị cảm thấy, em vẫn nên lúc còn sớm mà từ chối Lưu Gia Thư đi.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Tại sao cả thế giới đều giống như biết được Lưu Gia Thư có ý với cô vậy? Rõ ràng như vậy à?

Hồ Minh Hằng:

🌸Dù gì cuối cùng em cũng trốn mặt cô ta.

Hồ Thùy Uyên: "??"

Biểu cảm của Hứa Mẫn Trang rất nghiêm túc:

🌸Em cứ kéo dài chuyện này như thế, về sau em lại càng thảm. Em cũng biết loại áp lực Alpha biếи ŧɦái của cô ta mà...

Hồ Thùy Uyên thẹn quá thành giận:

🌸Em không biết! Em cũng không muốn biết!!

🌸Em cũng đã là Omega thành niên rồi, không cần bài xích mấy chuyện như thế này. Có lẽ lúc trước chúng ta không giáo dục chuyện này cho em, nên em mới không biết, nhưng mà em cứ yên tâm, chị gái sẽ bổ sung toàn bộ kiến thức cho em.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cút đi giùm, ai muốn chị bổ sung kiến thức chứ!

Đáng tiếc cô không thể nào phản kháng lại được, trên đường về, Hồ Minh Hằng còn tích cực phổ cập khoa học.

🌸Lúc trước em cũng là Alpha, em còn nhớ rõ cảm giác mình bị tin tức tố hấp dẫn không?

Vẻ mặt Hồ Thùy Uyên lạnh nhạt:

🌸Không nhớ rõ, chưa gặp qua.

Hồ Minh Hằng:

🌸Chính là cảm giác như thân thể không phải là của em, lý trí cũng biến mất. Cho nên chị mới nói, Lưu Gia Thư đúng là rất lợi hại, trong loại tình huống đó, mà còn có thể không làm gì em. Làm Alpha, chị cũng không dám nói mình có cái loại định lực như vậy đâu.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Đó là do chị không biết, chị ta có chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố, không thể hấp thu tin tức tố của Omega được.

🌸Lời này mà em cũng tin?

Hồ Minh Hằng liếc xéo cô một cái, cười cười:

🌸Nếu cô ta không có một chút phản ứng nào, vậy tại sao ở trên cánh tay lại có nhiều vết thương như vậy chứ?

Câu hỏi này Hồ Thùy Uyên không trả lời.

Đúng thật, dù là nói ở góc độ nào, Lưu Gia Thư cũng đã làm được quá nhiều.

Ô tô vững vàng chạy về phái trước, khi xe dừng lại khi đèn đỏ, Hồ Minh Hằng ngừng lại, giống như đột nhiên nhứ ra thứ gì đó, móc ra một cái hộp nhỏ:

🌸Đúng rồi, đây đồ Lưu Gia Thư bảo chị đưa cho em.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Đây là cái gì?

🌸Cô ta nói là thuốc đặc biệt nhằm vào căn bệnh của em.

Hồ Thùy Uyên mở ra, phát hiện bên trong có ba ống thuốc ức chế, hai bình xịt ngăn mùi tin tức tố, còn có một tấm card viết tay, giới thiệu thành phần có trong thuốc, phần người ghi là Lưu Gia Thư.

Cũng đừng nói, chữ viết này còn khá đẹp.

Cô nhẹ nhàng ngửi một cái, cái hộp nhỏ còn khẽ lộ ra mùi tin tức tố của Lưu Gia Thư.

Trong lòng Hồ Thùy Uyên bỗng ấm áp lạ thường, ngay cả đưa thuốc chế cũng phải gửi chị gái cô đưa tới cho cô, đây là nhìn ra cô đang xấu hổ, nên cố ý không xấu hiện sao?

Không biết từ khi nào, cậu cũng đã không còn bài xích Lưu Gia Thư như ban đầu nữa. Thậm chí còn cảm thấy, luôn như vậy cũng không tồi...

Không được không được, sao cô lại có thể chỉ vì muốn tin tức tố của người ta, thì phải ở bên đối phương chứ? Đây không phải lợi dụng ý tốt của đối phương thì là gì nữa?

Thôi được rồi, kiên trì chịu đựng thêm một thời gian nữa, chờ đến khi cô quay xong lại nói sau.

Nghỉ bốn ngày, tinh thần của mọi người cũng trở nên tốt hơn không ít.

Khi trở lại nơi ở hiện tại mà tổ phim chuẩn bị, Hồ Thùy Uyên đυ.ng phải An Diễm Mai ở cửa khách sạn. Cô muốn làm bộ như không thấy, nhưng mà An Diễm Mai lại chủ động đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười như thường lệ:

🌸Đã lâu không gặp.

Hồ Thùy Uyên chỉ phải gật đầu:

🌸Chào cô An.

Tầm mắt An Diễm Mai thong thả đảo qua khuôn mặt tinh tế của cô, đột nhiên hỏi một câu:

🌸Cô đối mùi nước hoa sao?

🌸Là mùi thuốc cản tin tức tố.

Hồ Thùy Uyên nói ngắn gọn:

🌸Tôi còn việc, đi trước đây.

Nhìn bóng dáng Hồ Thùy Uyên, nụ cười trên mặt của An Diễm Mai lại tăng thêm vài phần, ánh mắt lại lạnh xuống một chút, mang sự lạnh toát tựa như bị rắn độc bò lên.

Kẻ lừa đảo, rõ ràng là mùi hương của Lưu Gia Thư.

Mới về có ngày mà toàn thân đã nhiễm tin tức tố của người phụ nữ khác.

Còn có cái dấu răng chướng mắt kia ở cổ...

Nhưng không cần quan tâm, ngay cả hki hai người bọn họ đã đánh dấu hoàn toàn, y cũng sẽ tự mình xáo đánh dấu, lại hung hăng in ấn ký lên thì người lại thuộc về y. An Diễm Mai liếʍ liếʍ khóe môi, mỉm cười tà khí mà kiêu ngạo.

A Uyên, chị không có kiên nhẫn đâu, đừng để chị chờ lâu.

Ngày mai sẽ bắt đầu quay chụp trở lại, sắc trời tối dần, Hồ Thùy Uyên đọc kịch bản trong phòng, chỉ một lát sau, Ngô Bích Khuê đi mua đồ ăn đã trở lại, trong tay còn mang theo hộp cơm và một cái túi to, có chút cao hứng nói:

🌸Chị Uyên, có nhân viên công tác đi Thái Lan chơi, mang theo hai va li táo về, còn chia cho em mấy quả, chị muốn ăn không? Để em cắt giúp chi.

🌸Không cần đâu, cô ăn đi.

Hồ Thùy Uyên nói, lại bổ sung một câu:

🌸Cũng đừng ăn trước mặt tôi.

Ngô Bích Khuê:

🌸Chị không thích ăn táo à? Ngon mà.

🌸Không thích.

Hồ Thùy Uyên mặt không cảm xúc:

🌸Lần sau đừng để nó xuất hiện trước mặt tôi nữa.

🌸Xin lỗi chị, là do em không suy nghĩ cẩn thận.

Ngô Bích Khuê một bên thu táo lại một bên lầu bầu, lúc trước không thấy chị ghét áo mà, mà táo cũng rất thơm nữa.

Hồ Thùy Uyên thu hồi tầm mắt tiếp tục xem kịch bản, nhưng lực chú ý lại không thể tập trung như trước nữa.

Thật ra cô rất thích táo, vậy nên khi gặp người có tin tức tố mùi táo lại không nhịn được mà có chút hảo cảm, nhưng sau khi phát sinh một số chuyện, làm cô không bao giờ chạm vào nó nữa.

Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, gần đây cô sẽ luôn nhớ tới người kia, giống như người nọ còn đang lắc lư bên người cô vậy. Mang theo một thân tin tức tố mùi táo, mùi hương hỗn tạp lại rất đậm, vừa dơ bẩn vừa ghê tởm.

Hồ Thùy Uyên nhắm mắt lại, vứt bỏ cái suy nghĩ này. Chắc là do cô quá nhạy cảm, có lẽ là vì mới kết thúc kỳ phát tình chăng.

Ngày tiếp theo, Hồ Thùy Uyên lại bắt đầu bận rộn quay phim.

Trừ bỏ đi cốt truyện tiếp theo, cô còn có mấy cảnh khác còn phải quay thêm, bay tới các nơi có danh lam thắng cản với đoàn phim. Chờ tới lúc cô quay xong những cảnh đó, đảo mắt đã tới tháng 12.

Bọn họ nghênh đón kịch bản bao vây chiến đấu, trận quyết đấu cuối cùng của nhân loại và cương thi, đây là nơi chôn cốt của Tôn Lệ Liên, mà suất diễn của Hồ Thùy Uyên cũng chính thức kết thúc tại đây.

Ngoài cảnh diễn chiến tranh, còn có mấy chục nhân vật chủ yếu, hơn một ngàn diễn viên quần chúng, đạo diễn ban điều hành và ban chấp hành.

Chỉ dàn dựng kịch trường thôi cũng mất tới hai ngày.

Trước một ngày chính thức bắt đầu quay, Bùi Ngọc Nhung mặc một cái áo khoác lông mỏng, cầm loa nhỏ kêu:

🌸Ngày mai chắc tôi sẽ không có thời gian để quan tâm tới từng diễn viên một, hôm nay chúng ta phải thử một lần trước, nắm thật vững chắc, cố gắng đừng làm chậm trễ thời gian của nhau.

Các diễn viên sôi nổi gật đầu:

🌸Đã rõ.

🌸Vị trí của dàn diễn rất quan trọng, lúc mọi người quay, cũng phải chú ý tới hoàn cảnh xung quanh nhiều một chút, tích cực phối hợp với những diễn viên xung quanh.

Vào ban đêm, Hồ Thùy Uyên nằm trên giường tập luyện suất diễn ngày mai, vừa mới tập được một lần đã nghe tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Hồ Thùy Uyên mở cửa ra đã thấy Phác Anh Trâm cầm kịch bản đứng ngay cửa, thấy cô ra, liền lộ ra một nụ cười lấy lòng.

🌸Tôi có chút chỗ không hiểu lắm, có thể diễn thử với tôi một lần không?

Hồ Thùy Uyên nghiêng người:

🌸Vào đi.

Tới giai đoạn cuối, những đồng đội bên người cũng từng người chết đi, suất diễn của Tôn Thanh Minh càng ngày càng nặng nề. Khi tập luyện thì Phác Anh Trâm cũng hoàn toàn nhập diễn, sau khi kết thúc đôi mắt cũng đỏ lên.

Giống như không muốn để cậu thấy dáng vẻ này vào ngày mai, Phác Anh Trâm hít mũi, dời đề tài:

🌸Ngày mai chị sẽ hơ khô thẻ tre nhỉ, không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

🌸Đúng vậy.

Hồ Thùy Uyên cũng có chút hoảng hốt:

🌸Tôi thấy còn chưa qua bao lâu, không nghĩ tới đã nửa năm rồi.

Phác Anh Trâm lại hỏi:

🌸Tiếp theo có quyết định gì không?

Hồ Thùy Uyên lắc đầu:

🌸Cuối năm chắc là không có.

🌸Tôi nghe người đại diện của chị bảo chị sẽ ký với tập đoàn Bân Ngôn, có thật không?

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Ừm, đã quyết định rồi.

🌸Vậy thật tốt quá.

Phác Anh Trâm cao hứng:

🌸Về sau chắc chắn chúng ta sẽ lại có cơ hội hợp tác.

🌸Ừm, cùng cố lên.

Phác Anh Trâm đứng lên, lại giống như không định rời đi, cô ta chỉ đứng đó, đôi tay không ngừng xoa góc áo, làm ra bộ dáng thẹn thùng.

Hồ Thùy Uyên tò mò:

🌸Có chuyện gì sao?

🌸Cái... Chuyện kia...

Phác Anh Trâm cúi đầu, qua một hai ngày mới lấy hết can đảm, ngẩng đầu nói:

🌸Rất xin lỗi, lúc trước lại đối xử với chị như vậy...

Phác Anh Trâm do dự rất lâu, vẫn quyết định xin lỗi với Hồ Thùy Uyên.

Tuy lúc Hồ Thùy Uyên theo đuổi cô ta đã từng làm ra rất nhiều hành động lỗi thời, nhưng quay đầu nghĩ lại, phản ứng của cô ta cũng không tốt lắm. kéo đen WeChat, mắng sau lưng, thậm chí còn công khai xử tội người nọ trên vòng bạn bè, giống như đối phương là con mãnh thú gì vậy.

Trách không được lúc sau Hồ Thùy Uyên lại không muốn để ý đến cô ta, bị cô ta đối xử thô lỗ như vậy, là người bình thường chắc cũng không muốn nói chuyện với cô ta nhỉ?

Tuy lúc sau cô ta đã nương cơ hội để kéo gần mối quan hệ với Hồ Thùy Uyên, nhưng tới bây giờ, cô ta vẫn chưa xin lỗi về những hành vi tổn thương người nọ.

Tuy cô ta đã hiểu ra sai lầm, nhưng mà bây giờ khi nhắc lại lần nữa, đề tài này cũng rất ngại nói ra, Phác Anh Trâm đứt quãng, qua một lúc lâu mới nói ra hết..

Trong lúc cô ta đang xin lỗi, Hồ Thùy Uyên giống như cực kỳ ngoài ý muốn, ngơ ngác nhìn cô ta, ánh mắt vẫn chưa từng dời khỏi mặt cô ta.

Phác Anh Trâm đã sớm phát hiện, Hồ Thùy Uyên có một đôi mắt rất đẹp, hình dáng mặt mày không thể bắt bẻ, nhưng đây không phải thứ quan trọng nhất, cô mê người ở chỗ ánh mắt của cô, vừa thâm thúy vừa mê người, bao gồm rất nhiều thứ cô ta không có được, làm người khác không nhịn được mà muốn tới gần...

Bị ánh mắt này nhìn chăm chú, tai của Phác Anh Trâm đỏ lên một chút, đến cuối cùng là cả khuôn mặt đều trở nên hồng nhạt, xứng với hai con mắt hồng hồng vừa rồi, giống như vừa bị người khác khi dễ vậy.

Bây giờ Hồ Thùy Uyên cảm thấy cô ta như thế nào?

Hồ Thùy Uyên sẽ tha thứ cho cô ta không?

Lòng Phác Anh Trâm dần treo giữa không trung, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên một chút, vì khẩn trương mà theo bản năng liếʍ môi, giác quan cả người đều trở nên vô cùng mẫn cảm...

Ngay lúc cô ta không chống đỡ được nữa mà muốn chạy trốn, Hồ Thùy Uyên lại đột nhiên mỉm cười.

🌸Còn tưởng cô muốn nói gì, thì ra là chuyện này.

Hồ Thùy Uyên không nghĩ tới Phác Anh Trâm còn rối rắm chuyện đã xảy ra lâu như vậy, cảm thấy người này có chút đáng yêu, giọng nói nhịn không được mà mềm xuống:

🌸Là tôi nên xin lỗi với cô mới đúng, lúc trước làm nhiều chuyện như vậy, thật xin lỗi cô.

Nghe cô nói vậy, Phác Anh Trâm giống như bị rút cạn sức lực, cả người đều ngã ngồi trên ghế, cô ta dùng đôi tay bụm mặt lại, lẩm bẩm:

🌸Thật tốt quá, chị không giận tôi...

🌸Đều đã qua lâu như vậy rồi, đã sớm không còn tức giận nữa.

Hồ Thùy Uyên nhìn lướt qua, đột nhiên nở nụ cười:

🌸Nhưng mà sao lỗ tai lại đỏ như vậy? Chẳng lẽ là do sợ tôi tức giận với cô à?

🌸Lỗ tai ai đỏ chứ!

Phác Anh Trâm tức giận đẩy cô một cái, xuống tay lại mềm như bông, căn bản không có chút sức lực nào.

Hồ Thùy Uyên đến gần, càng nhìn càng thấy mới lạ:

🌸Cô cũng quá khoa trương rồi đó?

Làn da Phác Anh Trâm vốn dĩ đã trắng, bây giờ lỗ tay đỏ ửng lên, hoàn toàn đối lập vói gương mặt nhìn như thần tiên.

Hồ Thùy Uyên kêu một tiếng, người ngày thường cao lãnh ngạo kiều khi thẹn thùng đúng là cực phẩm tương phản, mặt Omega đỏ, thiếu nữ thẹn thùng, bao nhiêu người chết trên người của người này, trách không được nguyên chủ lại thích người này nhiều như vậy.

Nhưng lại nói, không biết bây giờ Phác Anh Trâm có thích người nào không nhỉ?

Hồ Thùy Uyên ngồi xuống, chọt chọt cánh tay cô ta:

🌸Này, bây giờ cô có thích người nào không?

Mặt Phác Anh Trâm lại đỏ lên, qua một lúc lâu mới lắc đầu:

🌸Không có.

🌸Vậy thích loại hình như thế nào?

🌸Tôi nói thì chị không được cười tôi...

🌸Không cười cô, cô nói đi.

Phác Anh Trâm có chút ngại ngùng, đôi mắt lại sáng lấp lánh:

🌸Tôi thích người có kỹ thuật diễn cao, chơi game giỏi.

Nghe được một câu trước, lòng Hồ Thùy Uyên lại treo giữa không trung, nhưng khi một câu sau được nói ra, cô lại nhẹ thở ra. Còn tốt lắm, không liên quan tới cô.

Phác Anh Trâm:

🌸Vừa rồi chị khẩn trương làm gì?

Hồ Thùy Uyên cười gượng một tiếng:

🌸... Ai khẩn trương cơ?

🌸Chị… Chị không cho rằng tôi sẽ thích chị chứ?

Phác Anh Trâm mở to hai mắt, làm ra biểu cảm khuất nhục,

🌸Tôi chỉ có chút ngại ngùng thôi!

Hồ Thùy Uyên buông tay:

🌸Nhưng tôi chưa nói gì mà.

Phác Anh Trâm lại không tin cô, cố chấp nói:

🌸Tôi thật sự không có, không tin chị thử xem!

Cũng không biết là lấy cớ hay lý do gì, lời nói của Phác Anh Trâm vừa dứt, cô ta đã đột nhiên đi phía trước một bước, đôi tay trực tiếp ôm chặt eo Hồ Thùy Uyên.

Động tác Hồ Thùy Uyên cứng đờ, chần chờ một lát, vẫn không đẩy người ra.

Phác Anh Trâm chôn đầu bên gáy Hồ Thùy Uyên, nhắm mắt lại lập tức nói nhanh:

🌸Chị, chi xem đi! Chúng ta đã ôm nhau rồi, tim của tôi vẫn đập bình thường như vậy, tôi đối với chị cũng chỉ là tình OO thuần khiết thôi!

Ô ô ô cô ta ôm rồi!

Eo Hồ Thùy Uyên thật nhỏ, ngạnh bang bang, lại rắn chắc, không phải nói khi đóng phim sẽ gầy đi vài cân sao? Sao lại có cơ bụng chứ!

Hơn nữa mùi hương của cô cũng thật thơm!

Mùi hoa lan nhàn nhạn, khí chất cũng không yếu đi, ngược lại có khí chất như một ngọn núi cao dũng cảm.

Cùng là O, tại sao từ đầu tới cuối cô ta lại mềm như bông, mà Hồ Thùy Uyên lại A như vậy chứ?

Phác Anh Trâm âm thầm cắn răng, cô ta cũng phải nổ lực trở nên A mới được!

Ngô Bích Khuê chơi game trong phòng, vừa đánh xong một ván đã muốn đi kiếm nước uống, vừa ra ngoài đã thấy một màn này, lại yên lặng lùi về phòng.

Ừm... Sao sinh hoạt của bà chủ lại có chút hỗn loạn vậy nhỉ.

🌸Phác Anh Trâm?

Hồ Thùy Uyên đẩy đẩy, phát hiện đẩy không ra, nhíu mày:

🌸Cô sao vậy?

🌸A không có gì.

Phác Anh Trâm lập tức buông cô ra, mặt có chút đỏ:

🌸Chỉ là tin tức tố của chị thật thơm, trong lúc nhất thời không nhịn được...

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cô cũng không nghĩ tới, chứng tin tức tố dẫn dụ cũng có tác dụng với Omega, thế nên cô yên lặng móc thuốc cản tin tức tố ra xịt vài cái.

Mùi hương quen thuộc lập tức lan tỏa ra trong không khí, áp xuống mùi hoa lan thơm ngọt, cuối cùng hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Động tác Phác Anh Trâm cứng đờ, lập tức lùi về phía sau hai bước, có chút cảnh giác hỏi:

🌸Đây là mùi gì?

Nháy mắt khi mùi hương lan tỏa trong phòng trong, Phác Anh Trâm giống như được bao bọc bởi mùi của mộc qua kavkaz, bị đặt trên vách đá có gió mạnh điên cuồng gào thét. Toàn bộ thế giới đều tràn ngập mùi nguy hiểm, cảm giác thân mật vừa rồi đã bị xóa sạch sẽ.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Thuốc cản tin tức tố đó.

Phác Anh Trâm:

🌸Sao gu mùi thuốc cản tin tức tố của chị lại nặng vậy?

Lúc tới gần, lại không thể nhịn được mùi hương tràn đầy tính xâm lược kia nữa, Phác Anh Trâm lại lùi một bước, nhíu mày nói:

🌸Chị là một Omega, mang theo một thân mùi tin tức tố của Alpha làm cái gì?

🌸Còn tốt mà.

Hồ Thùy Uyên cất chai đi, không để trong lòng:

🌸Mùi hương cũng rất bình thường, cũng không khác mùi nước hoa lúc trước tôi đại diện lắm.

Không khác lắm cái rắm, đây là tin tức tố của Alpha!

Dùng loại thuốc cản tin tức tố này, căn bản là bao bọc mình trong tin tức tố của Alpha, Omega mang theo một thân mùi tin tức tố của Alpha đi nghênh ngang, dù ai nhìn vào cũng thấy người này rất kì lạ.

Đây là do công ty nào sản xuất vậy, quá chó rồi? Đây không phải là đang hại người sao?

Hồ Thùy Uyên nghe xong liền sửng sốt sửng sốt, lắc lắc đầu:

🌸Không nghiêm trọng như vậy chứ?

🌸Sao lại không nghiêm trọng?

Phác Anh Trâm cảm thấy Hồ Thùy Uyên cũng không quá quan tâm đến sinh lý của mình, nhưng nghĩ đến đối phương thay đổi giới tính giữa chừng, lại không đành lòng tức giận, lập tức phổ cập khoa học:

🌸Đối với tin tức tố cũng rất mẫn cảm, ở nhà máy khi làm thuốc cản tin tức tố đều sẽ tránh những mùi có tính công kích cao, trước mắt thì hầu như trên thị trường đều sẽ không dùng loại mùi hương có tính xâm lược như vậy, đâu giống như loại của chị chứ? Giống như kỳ nhạy cảm của Alpha vậy, hận không thể liếʍ toàn thân của chị.

"..."

Hồ Thùy Uyên khẽ ho vài tiếng, nói sang chuyện khác:

🌸Cũng không còn sớm, cô về đi?

Phác Anh Trâm mới không bị lừa, mình đã rất vất vả mới kéo gần mối quan hệ với Hồ Thùy Uyên, đây đúng là lúc bày ra năng lực làm Omega của cô ta, lại lập tức truy hỏi:

🌸Thuốc cản tin tức tố là do công ty nào làm? Đây là ỷ người không có kinh nghiệm mà khi dễ đó.

Hồ Thùy Uyên tiếp tục lắc đầu:

🌸Không có không có, thật sự không có.

🌸Chị đừng sợ.

Tinh thần trọng nghĩa của Phác Anh Trâm bùng nổ, vỗ vỗ ngực của mình:

🌸Lúc trước chị cũng đã nói, quyền lợi của Omega thì mình phải tranh thủ, bây giờ chị lại gặp chuyện như thế này, đúng là lúc phải tranh thủ!

Hồ Thùy Uyên không thể nhịn được nữa, bất đắc dĩ nói:

🌸Đây là thuốc tin tức tố đặc biệt của một người bạn tôi nghiên cứu làm ra, các cô cảm thấy loại này có chút quá nặng, nhưng tôi thấy dùng rất tốt.

Phác Anh Trâm: "...."

🌸Người bạn kia của chị đúng là không phải người mà!

Hồ Thùy Uyên: "?"

Phác Anh Trâm:

🌸Chị ta có phải Alpha không?

Hồ Thùy Uyên gật đầu.

Phác Anh Trâm:

🌸Đây là mùi tin tức tố của chị ta?

Hồ Thùy Uyên chần chờ một lát, vẫn gật đầu.

Phác Anh Trâm:

🌸Chị ta có thích chị không?

Hồ Thùy Uyên lập tức lắc đầu:

🌸Không đâu không đâu, tuyệt đối không có.

Đúng lúc này, điện thoại cậu đặt một bên đột nhiên sáng lên, nhảy ra khung thoại Wechat màu xanh lục quen thuộc.

Lưu Gia Thư:

🌸Đã dùng hết thuốc cản tin tức tố chưa? Bên này tôi có thể gửi cho em.

Cả người Phác Anh Trâm đều sững sờ đứng tại chỗ.

Phản ứng đầu tiên của cô ta là cảm thấy mình nhìn nhầm rồi, nhưng mà khi cô ta nhìn đến biểu cảm cứng đờ của Hồ Thùy Uyên, trong nháy mắt đã hiểu tất cả mọi thứ.

Đệt?

Lưu Gia Thư?

Phác Anh Trâm nuốt nước miếng, khó tin:

🌸Hai người chơi mạnh như vậy luôn à?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Phác Anh Trâm giống như nhớ tới cái gì, đôi mắt đều sáng lên:

🌸Tôi đã nói du͙© vọиɠ chiếm hữu của Quý tổng đã bùng nổ! Nói không chừng khi chị ta tham gia chương trình 《 Cùng Ăn Nào 》 là đã thích chị rồi!

🌸Chị biết không, lúc ấy tôi ở chung với Trác Uyên Linh, cô ta mỗi ngày đều bị chị làm cho tức khóc!

🌸Đúng rồi, chị còn nhớ cái bảng xếp hạng kia của chị ta không Tôi đệt, cái bảng đó đúng là 20+ mà!

🌸Cái bụng có phải sẽ phình lên không? Sẽ mang thai sao? Có phải bách phát bách trúng không?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đ*t, mấy người này sao lại lập ra cái bảng xếp hạng không biết xấu hổ như vậy?

Hồ Thùy Uyên ho một chút, nỗ lực duy trì biểu cảm đứng đắn:

🌸Là bạn bè, rất bình thường được không?

🌸Khụ, vậy tôi đổi cách nói một chút.

Phác Anh Trâm quả nhiên thu liễm lại biểu cảm bát quái, nghiêm túc nói:

🌸Đã lên giường với Lưu Gia Thư chưa?

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Chúng ta chỉ là quan hệ giúp đỡ chữa bệnh thuần túy thôi.

Phác Anh Trâm mới không tin đâu, cười nhạo một tiếng:

🌸Bệnh gì mà phải lên giương với Alpha mới có thể chưa được chứ?

Hồ Thùy Uyên nhắc lại:

🌸Chúng tôi không có lên giường, chỉ đánh dấu tạm thời thôi.

🌸Được được được, đánh dấu tạm thời thôi.

Phác Anh Trâm nói cho có lệ:

🌸Thêm một vài lần nữa rồi đánh dấu luôn.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cô lại giải thích lần nữa:

🌸Tin tức tố của tôi không quá ổn định, Lưu Gia Thư chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố, cho nên chúng tôi vừa vặn có thể đôi bên cùng có lợi.

Biểu cảm của Hồ Thùy Uyên quá nghiêm túc, trong nháy mắt Phác Anh Trâm có chút dao động:

🌸Thật sao?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Cô có thể tìm Lưu Gia Thư để xác nhận.

🌸Tôi điên hay sao? Tôi tìm chị ta xác nhận làm cái gì?

Phác Anh Trâm sợ tới mức chết khϊếp:

🌸Tôi còn muốn gặp ánh mặt trời vào ngày mai.

Hồ Thùy Uyên nghĩ một chút, lại bổ sung một câu:

🌸Chuyện này tôi không nói cho người khác, hy vọng cô có thể giữ bí mật.

Phác Anh Trâm:

🌸Chuyện này chị không cần lo lắng, chị không nói tôi cũng biết. Chị có biết lúc trước có người đυ.ng vào chị ta, đã bị gửi đi khai thác ở thị trường nước ngoài rồi không.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Chuyện này cũng quá độc ác rồi.

Phác Anh Trâm vỗ ngực đảm bảo:

🌸Cho nên chị yên tâm đi, chuyện này của hai người các chị tôi nhất định sẽ để trong bụng không nói ra.

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra.

🌸Đương nhiên, nếu chị ngẫu nhiên nói chuyện bên gối cho tôi thì càng tốt.

Hồ Thùy Uyên ném một cái gối qua.

Phác Anh Trâm chụp lấy cái gối, cười hì hì quay đầu lại:

🌸Chúc các chị sớm sinh quý tử nha!

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cô vẫn nên cút trước đi!
« Chương TrướcChương Tiếp »