Chương 56

Quay bộ phim này rất tốn tâm tốn sức, Hồ Thùy Uyên gầy gần mười hai cân, Phác Anh Trâm đen thêm một chút, các diễn viên cũng mệt không ít, nhưng nói gì thì nói, chỉ cần trang điểm lại một chút là lại có một hàng tuấn nam mỹ nữ.

Tiệc đóng máy được tổ chức ở thành phố Gia, qua ba ngày chỉnh sửa, các diễn viên bị Bùi Ngọc Nhung ngược đến mặt xám mày tro cuối cùng cũng trở lại bộ dáng ngay ngắn như cũ..

Bây giờ Hồ Thùy Uyên đã chính thức trở thành nghệ sĩ của công ty Bân Ngôn, với nguyên đội chuyên gia tạo hình, nhìn qua vừa có tinh thần lại vừa giỏi giang, khéo léo may ra bộ đầm công chúa phác họa dáng người của cô, nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, nhìn qua cực kì có tinh thần.

Lưu Gia Thư đứng ở cửa chính đợi một lát, chờ cho đến khi Hồ Thùy Uyên đi vào khách sạn rồi, người nọ mới bắt đầu tiến vào.

Khi cô vừa vào đã thấy Bùi Ngọc Nhung vẫy tay với cô:

🌸Tiểu Hồ cuối cùng cũng tới rồi, mau ngồi mau ngồi, chỉ chờ mỗi cô thôi đó.

Bùi Ngọc Nhung, Phác Anh Trâm, An Diễm Mai, Trần Quốc Minh, Sái Hữu Kiên, hai vị biên kịch... Hầu hết chủ lẫn diễn viên gần như đều ngòi cùng một bàn này, còn dư lại hai chỗ chưa có người ngồi, bên trái gần Phác Anh Trâm, bên phải gần An Diễm Mai.

Thấy cô tới, Phác Anh Trâm và An Diễm Mai đồng loạt ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt cô.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Cô có thể chọn không ngồi được không?

Bùi Ngọc Nhung đặc biệt không có cùng suy nghĩ với cô, mỉm cười nói:

🌸Xem ra Tôn Lệ Liên của chúng ta rất được hoan nghênh nhỉ.

🌸Bùi đại bà đúng là...

Hồ Thùy Uyên cười khổ một tiếng, bắt đầu bán thảm:

🌸Tôn Lệ Liên cũng đã chết rồi, các người buông tha tôi đi.

Bùi Ngọc Nhung cũng rất hiểu, cười ha hả nói:

🌸Hay các cô ở trong phim bị ngược quá, nên bây giờ các cô mới phát chút đường à.

Phác Anh Trâm cũng nói:

🌸Rất xin lỗi vì đã bắn ra mũi tên kia.

An Diễm Mai lộ ra một nụ cười quen thuộc:

🌸Phu nhân, ngươi không ngồi gần ta sao?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đệt, mấy người này không bỏ qua cho cô được sao? Nhưng mà Phác Anh Trâm với An Diễm Mai, cũng không biết nên chọn ai. Hồ Thùy Uyên cắn chặt răng, đang chuẩn bị ngồi gần Phác Anh Trâm, đột nhiên phát hiện đằng sau mình có tiếng bước chân đang tới gần.

🌸Xin lỗi đã tới muộn.

Lưu Gia Thư bước tới. Chị đỡ eo Hồ Thùy Uyên một cái, đẩy cô về phía Phác Anh Trâm, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh An Diễm Mai, giải thích với mọi người:

🌸Tôi mới gặp người quen, nên có nán lại một chút.

Hồ Thùy Uyên cuối cùng cũng nhẹ thở ra, yên tâm thoải mái ngồi bên cạnh Phác Anh Trâm.

🌸Tôi đệt!

Phác Anh Trâm kích động muốn chết, giật giật ống tay áo của cô ở dưới bàn, kề tai nhỏ giọng nói nhỏ:

🌸Chị có thấy ánh mắt vừa rồi của Lưu tổng không? Chắc chắn là đang nói "Đây là vợ của tôi, mấy người không được khi dễ em ấy"! Quá A rồi!

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Năng lực não bổ của cô, không đi viết tiểu thuyết cũng quá uổng phí nhân tài.

🌸Cái gì mà não bổ chứ, tôi thật sự thấy mà! Chị xem cái tay chị ta để sau eo chị kìa, cái này không phải động tác chỉ có cặp đôi mới làm sao?

Ánh mắt Phác Anh Trâm liên tục liếc nhìn sang bên cạnh:

🌸Không nghĩ tới Lưu tổng ngày thường một bộ dáng cao lãnh cấm dục, lại có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh như vậy.

🌸Phác Anh Trâm cô đủ rồi nha!

Hồ Thùy Uyên kéo mặt xuống, giả vờ tức giận:

🌸Quan hệ của chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi.

🌸Bạn bè bình thường à, tôi hiểu mà.

Phác Anh Trâm nhún vai, liếc mắt một cái là tôi đã nhìn thấu biểu cảm của đôi cẩu nữ nữ các người rồi:

🌸Chỉ là loại bạn bè cắn cổ bình thường thôi.

Hồ Thùy Uyên nói với cô ta không được, bắt đầu dương đông kích tây:

🌸Cô cũng không đúng với thiết lập tính cách quá nhỉ? Fans của cô có biết tiên nữ nhỏ của bọn họ là người thích bát quái ngầm như vậy không?

🌸Xem ra chị được.

Phác Anh Trâm không chút nào nhường nhịn nào, nâng lên cằm nói:

🌸Fans của chị có biết chị ngạo kiều như vậy không?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Là ảo giác của cô sao? Từ khi nào mà Phác Anh Trâm lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy?

Phác Anh Trâm uống lên ngụm rượu whiskey, chậm rãi nói:

🌸Hơn nữa bây giờ chị nghĩ sao lại nói tới thiết lập của tôi nữa, các cậu ấy đều thích tôi lúc thay đổi.

"..."

Hồ Thùy Uyên đứng lên:

🌸Tôi nghĩ mình nên sang bàn bên cạnh ngồi.

Bên cạnh lập tức có người ồn ào:

🌸Tôn Lệ Liên mau tới, chúng tôi đang chờ cô đấy!

Phác Anh Trâm: "..."

Hai người bắt đầu thương tổn nhau, thẳng cho đến khi người phục vụ bắt đầu bưng thức ăn ra, lúc này mới tạm thời đạt thành giải hòa.

Bữa ăn này phải chia ra ăn, đồ ăn ít mà tinh tế, nhưng không tiện lắm là có rất nhiều món, mỗi một món ăn lên là sẽ có một cái chén đĩa mới bưng lên theo, tuy mỗi bàn đều có ba người phục vụ, nhưng một đống bộ chén đĩa này đặt chung với nhau, rất nhanh đã chen đầy một cái bàn.

Sau khi ăn được một lát, trước mặt Phác Anh Trâm gần như đã bị chất đầy, đang chờ người phục vụ thu bộ chén đĩa lại, đảo mắt đã thấy, trước mặt Hồ Thùy Uyên lại vẫn ngay ngắn như cũ, nửa điểm cũng không thấy chật chội.

Lại nhìn sang bên cạnh, Phác Anh Trâm kinh ngạc đến mức chụp cánh tay Hồ Thùy Uyên một cái.

Hồ Thùy Uyên đang uống canh, bị Phác Anh Trâm chụp tay như vậy, khϊếp sợ, còn có chút hoài nghi quay sang hỏi:

🌸Làm sao vậy?

🌸Lưu tổng chị ta...

Hồ Thùy Uyên thấy nhiều cũng không trách, giải thích:

🌸Khẩu vị của chị ta tương đối lạ, ở ngoài ăn không hết thì trên bàn ít nhất cũng phải có nhiều đồ

Cho nên chị để chị ta dọn bàn của mình hả?

Người ta đường đường là một bá đạo tổng tài, giống như người sẽ giúp chị dọn bàn lắm sao?!

Hồ Thùy Uyên đối với việc này lại hồn nhiên không biết, cô thường ở lại nhà Lưu Gia Thư ăn cơm chung, giúp dọn chén đũa là chuyện hết sức bình thường, vậy nên trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại.

Vừa rồi Phác Anh Trâm trong lúc hoảng loạn có kéo tay cô một cái khi cô đang uống canh, trên tay cô dính một ít, đang muốn xin khăn giấy để lau, còn chưa kịp kêu người phục vụ, Lưu Gia Thư đã tay nhanh mắt lẹ đưa khăn giấy sang.

Hồ Thùy Uyên cười nhận lấy:

🌸Cảm ơn.

Phác Anh Trâm: "..."

Chị còn không nhận người ta là bạn gái, sao chị lại có thể tự nhiên thoải mái như vậy chứ?

Ngay cả đôi mắt của mất người đầu tư ở bàn bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được mà nhỏ giọng bàn tán.

🌸Trách không được Lưu tổng lại muốn ngồi ở bàn kia, thì ra là có người ở đó à.

🌸Tôi còn nghe nói, bọn họ đã gặp cha mẹ rồi, ngay cả Quyền Tiến Ngọc bắt bẻ như vậy mà cũng khen Hồ Thùy Uyên không dứt miệng mà.

🌸Hả, đây là xác định rồi sao?

🌸Tám chín phần mười đi, cô nhìn bộ dáng của Quý tổng xem, ai có thể có được đãi ngộ này của người nọ chứ?

🌸Nhưng cũng không nghĩ tới, bên phía bọn họ vẫn là Omega chiếm thế chủ đạo, ghê gớm, nếu như tôi được Lưu tổng hầu hạ như vậy, chắc tôi sợ tới mức ăn cơm không vô mất.

🌸Ha ha ha ha nằm mơ à, Lưu tổng mà hầu hạ cô như vậy? Cô cũng không nhìn lại mình là ai à, người ta là anh hùng khom lưng với mỹ nhân đó.

Khác với bàn của bọn họ, Bùi Ngọc Nhung còn đang thổi Hồ Thùy Uyên.

🌸Thật đó, cảnh diễn Tôn Lệ Liên qua kia thật sự là quá tốt, cái biểu cảm vừa thống khổ lại vừa áp lực...

Bùi Ngọc Nhung nhìn An Diễm Mai đối diện, cười cười:

🌸Khương Chá thậm chí còn bị cô làm cho cảm động, còn NG hai lần.

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Thật ra chuyện này tôi không biết.

Phác Anh Trâm:

🌸Tôi cũng mém tí nhịn không được, nếu như được cắt ra, không biết sẽ có bao nhiêu người xem đau lòng nữa.

Bùi Ngọc Nhung đã có chút trên mây, lớn giọng giải thích:

🌸Cho nên tôi mới nói nhân vật Tôn Lệ Liên này rất chặt chẽ, từ một thế thân chuyển người biến thành một người báo thù, cuối cùng lại chết đi như vậy, tranh thủ thời gian cho mọi người.

Biên kịch cũng gật đầu:

🌸Lúc trước sau khi tôi xem nguyên tác cũng không nhịn được, muốn mắng lại không mắng được, một chỗ nào đó mà nói thì thấy y rất xứng đáng, về chỗ nào đó lại cảm thấy đau lòng không nói được.

🌸Cho nên mới có mị lực làm mọi người có muốn ngừng quan tâm cũng không ngừng được, Tôn Lệ Liên và Hồ Thùy Uyên kết hợp lại với nhau, không thể nào không đỏ được.

Bùi Ngọc Nhung rót một ly rượu, loạng choạng đưa tới:

🌸Tôn Lệ Liên của chúng ta tới một ly đi.

Hồ Thùy Uyên cũng đưa ly rượu tới, thái độ thành khẩn:

🌸Tôi mới phải kính ngài mới đúng, cảm ơn đạo diễn đã cho tôi cơ hội này.

🌸Vẫn nên cảm ơn Lưu tổng.

Bùi Ngọc Nhung lại rót một ly kính Lưu Gia Thư:

🌸Thật ra đây là bộ phim mà tôi tâm đắc nhất, hy vọng người đầu tư của toàn thế giới đều có thể học tập ngài.

Lưu Gia Thư giơ ly rượu lên, biểu cảm nhàn nhạt:

🌸Cũng là do Bùi đạo ưu tú như vậy, nên chúng tôi mới dám buông tay.

Tuy là thương nghiệp đang thổi lẫn nhau, nhưng Bùi Ngọc Nhung lại rất thoải mái, không nhịn được lại uống thêm một ly.

Hồ Thùy Uyên cũng rót một ly rượu, cười tủm tỉm chạm ly với Lưu Gia Thư:

🌸Cảm ơn Lưu tổng.

Lưu Gia Thư trực tiếp đổi ly rượu của cô, thay vào bằng nước ấm:

🌸Tôi xin nhận, nhưng em vẫn nên uống ít một chút.

🌸Tôi đang rất vui vẻ.

Hồ Thùy Uyên đoạt lại ly rượu, nhìn đôi mắt chị cười tủm tỉm nói:

🌸Mấy ngày qua cảm ơn chị.

Đồng tử của người thiếu nữ sạch sẽ trong suốt, lại như phát sáng dưới ánh đèn, Lưu Gia Thư nháy mắt cũng không còn tâm tình nữa, rót gần hết rượu bên ly của cô vào ly của mình, chỉ chừa lại một ít ở phần đế cho Hồ Thùy Uyên:

🌸Nhiêu đây là đủ rồi.

🌸Cái này cũng quá keo kiệt rồi...

Hồ Thùy Uyên bất mãn lẩm bẩm một tiếng, bưng chén rượu uống một hơi sạch.

Lưu Gia Thư dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ cũng nhu hòa thêm vài phần.

Hai người sớm theo thói quen giúp đỡ lẫn nhau, nhưng trước mặt người khác lại giống như vừa ném một trái bom xuống.

Người ngồi một bàn hai mặt nhìn nhau, đây là đã thành một đôi rồi sao?

Một bên khác, sắc mặt An Diễm Mai đã hoàn toàn lạnh xuống, nụ cười cho có lệ cũng biến mất không thấy đâu nữa, toàn thân đều bao phủ một tầng lệ khí, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà đứng dậy rời đi.

Bùi Ngọc Nhung có chút tò mò:

🌸Sao mới thế đã đi rồi?

Cao Cát Nhi "A" một tiếng, đột nhiên nghĩ tới:

🌸Tôi với chị ta tới cùng một lúc, ta có gặp một người phụ nữ tóc ngang vai, trạng thái khi đó cũng không vui lắm.

🌸Không nghĩ tới.

Bùi Ngọc Nhung nhìn bóng dáng An Diễm Mai, trong lòng xúc động:

🌸Có người có thể khiến người tốt tính như An Diễm Mai tức giận.

🌸Còn không phải sao, tôi mới nhìn thôi cũng phải sợ, người nọ cao tận 1m8, cơ bắp gần như muốn làm rách tây trang.

Cao Cát Nhi tả sinh động như thật:

🌸Tính tình luôn tốt như cô An, vậy mà khi vừa nhìn thấy đối phương một cái là sắc mặt đã thay đổi.

Chuyện này dù sao cũng chỉ là một chuyện nhỏ, rất nhanh đã không ai quan tâm nữa, thậm chí đối với Hồ Thùy Uyên mà nói, không có An Diễm Mai ở đây, cô càng tự do tự tại hơn.

Trong lúc nhất thời liên vui vẻ, không nhịn được mà uống nhiều hơn một chút.

Tửu lượng của cô không tồi, gần đây cũng có luyện cho tửu lượng của cơ thể này tăng lên, mấy ly rượu vang đỏ uống xuống bụng mà tinh thần cô vẫn tốt như cũ. Nhưng mà uống nhiều quá sẽ mắc vệ sinh, Hồ Thùy Uyên đứng lên đi tới phòng vệ sinh.

Lưu Gia Thư:

🌸Tôi đi với em.

Hồ Thùy Uyên chịu không nổi Lưu Gia Thư cứ dính mình, từ chối:

🌸Không cần không cần, một mình tôi đi là được rồi.

🌸Thật sự không cần tôi đi cùng sao?

Lưu Gia Thư có chút không yên tâm:

🌸Em không uống say chứ?

🌸Uống say? Chị cũng coi thường tôi quá.

Hồ Thùy Uyên nhếch miệng cười, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ly pha lê:

🌸Chị chờ tôi trở lại, tôi biểu diễn cho chị xem một màn uống một chai không đỏ mặt.

Ở một góc tối tăm ở đại sảnh, thiếu nữ rũ mắt nhìn chị, đôi mắt sáng lấp lánh, giống như mọt con báo mới nhìn trúng con mồi

Lưu Gia Thư thu hồi tầm mắt, giấu đi du͙© vọиɠ ở đáy mắt. Chị nhìn chằm chằm cái ly pha lê kia, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng ngón tay của Hồ Thùy Uyên lướt qua thân thể của chị...

Cổ họng không khỏi di chuyển.

Nhìn bóng dáng rời đi của Hồ Thùy Uyên, Lưu Gia Thư chậm rãi thu hồi tầm mắt, lông mi rũ xuống. Gần đây chị có chút không bình thường, động tác của Hồ Thùy Uyên rõ ràng là rất bình thường, nhưng chị lại cảm thấy đối phương như đang trêu chọc chị.

Giống như chỉ cần cười một cái, cũng là cái bẫy dụ hoặc làm chị mất khống chế.