Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Omega Cũng Rất Tuyệt

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hồ Thùy Uyên vì để cho thoáng nên cố ý tới một cái toilet xa một chút. Nhưng khi cô chuẩn bị đi vào buồng vệ sinh, lại đột nhiên ngửi thấy một mùi hương hoa lan quen thuộc.

Chẳng lẽ tin tức tố của cô lại tới công chuyện nữa?

Hôm nay Hồ Thùy Uyên mặc lễ phục, trên người cũng không mang theo thuốc cản tin tức tố, nên gọi điện thoại cho Ngô Bích Khuê đem tới.

Từ sau khi Hồ Thùy Uyên rời đi, người tới kính rượu Lưu Gia Thư nhiều lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Lưu Gia Thư cũng không từ chối, nên ly nào tới thì uống ly đó, chờ tới lúc đợt người cuối cùng rời đi, Hồ Thùy Uyên còn chưa trở về. Chị nhìn thời gian, đã rời đi được hai phút.

Lưu Gia Thư có chút không yên tâm, đứng lên đi tới toilet.

Tiếng gõ cửa rất nhanh đã vang lên, Hồ Thùy Uyên mở cửa ra, phát hiện người tới không phải Ngô Bích Khuê, mà người trước mắt lại là An Diễm Mai đã rời đi trước đó.

Trái tim Hồ Thùy Uyên nhảy thật mạnh, phản xạ có điều kiện mà giữ cửa kéo trở về, cánh cửa gỗ dày nặng của khách sạn 5 sao hung hăng nện trên tay của An Diễm Mai. Người sau lại không chịu buông ra, vẫn gắt gao bám lấy kẹt cửa như cũ, sức lực lớn đến mức mỗi ngón tay đều trở nên trắng bệch.

Hồ Thùy Uyên lạnh mặt, lại không mở cửa ra:

🌸Chị muốn bỏ cái tay cửa mình sao?

An Diễm Mai quơ quơ thuốc ức chế trong tay:

🌸Vậy em bỏ thuốc sao?

Hồ Thùy Uyên nhìn ngón tay của đối phương đã trở nên đỏ bừng, không khỏi có chút áy náy, nhưng vẫn cảnh giác như cũ, chỉ kéo ra một khe nhỏ:

🌸Sao chị lại tới đây? Ngô Bích Khuê đâu?

🌸Cô ta có việc nên nhờ tôi đưa tới giúp cô.

An Diễm Mai cười cười, lại giống như không hề cảm nhận được đau đớn:

🌸Em lại tiến vào kỳ phát tình sao?

🌸Đưa cho tôi.

Hồ Thùy Uyên duỗi tay muốn lấy, An Diễm Mai lại cố ý rụt về sau một chút, cầm thuốc ức chế quơ quơ, giống như đùa mèo mà nói:

🌸Cười một cái chị sẽ đưa cho em.

🌸Có bệnh à?

Hồ Thùy Uyên trợn trắng mắt, giơ tay muốn đóng cửa. Lại không ngờ An Diễm Mai đã sớm phòng bị, cả người đều luồn qua khe cửa, còn duỗi tay đẩy Hồ Thùy Uyên một cái.

Một sức rất lớn đẩy l*иg ngực cô một cái, Hồ Thùy Uyên đột nhiên không kịp phòng ngừa mà lùi về phía sau hai bước, An Diễm Mai thuận thế chen vào bên trong, cạch một tiếng đóng cửa lại.

An Diễm Mai mở thuốc ức chế ra:

🌸Chị giúp em.

Hồ Thùy Uyên lạnh mặt, gần như đã thật sự tức giận.

🌸Cút đi.

🌸Sao mỗi lần gặp em đều muốn rời đi chứ?

Người phụ nữ gần như tham lam đánh giá gương mặt của cô, trong mắt còn ẩn chứa sự si mê:

🌸Rõ ràng chị yêu em như vậy mà.

Lông tơ cả người Hồ Thùy Uyên đều dựng lên, lại nói:

🌸Chị điên rồi sao? Tôi và chị còn chưa nói được mấy câu.

🌸Em còn không nhớ chị là ai?

An Diễm Mai không vui nheo mắt lại, giống như đang nhìn một đứa trẻ không nghe lời:

🌸A Uyên, em đúng là xấu thật, rõ ràng là em nhớ rất rõ chị là ai.

A Uyên...

Chỉ có một người gọi cô như vậy.

Ký ức trước đó quay về, kỳ phát tình, thuốc ức chế của người khác, mùi táo và mùi xạ hương nồng đậm hòa lại với nhau trong không khí —— Hàn Vân Nhi!

Não Hồ Thùy Uyên nổ một tiếng, dùng chân đá sang, giày da hung hăng đè trên bụng An Diễm Mai. Ngay lúc cậu muốn thu chân lại, An Diễm Mai lại đột nhiên bắt được chân của cô, cực kì đáng khinh sờ soạn hai cái.

Đ*t! Người này điên rồi à?

Da gà da vịt cả người Hồ Thùy Uyên đều nổi lên, cô muốn thu chân lại, nhưng mà An Diễm Mai lại ôm cô thật chặt, Hồ Thùy Uyên lại đá một cái, An Diễm Mai phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, nhưng mà vẫn không chịu bỏ ra.

Trong nháy mắt, hô hấp của Hồ Thùy Uyên đều trở nên dồn dập, mặt mày cũng nhiễm lệ khí.

Cô đè nặng giọng nói, lạnh lùng nói:

🌸Buông tay!

🌸Thân ái, sao em lại vẫn táo bạo như thế chứ?

An Diễm Mai đè nặng chân cô, lộ ra một nụ cười gần giống như người bệnh:

🌸Nhưng chờ đến khi em đã hoàn toàn thuộc về chị rồi, chị sẽ dạy dỗ lại em thật tốt.

Vừa dứt lời, cả người ả đều đè tới.

Hồ Thùy Uyên tay mắt lanh lẹ thu hồi chân phải, eo thuận thế sau này co rụt lại, tay phải tiến lên ngừng An Diễm Mai cầm thuốc chích tay.

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người dây dưa với nhau ở bên trong, ai cũng không thể tiến tới nửa bước.

Nhìn địch ý trong mắt Hồ Thùy Uyên, An Diễm Mai vừa lòng nheo mắt lại.

🌸Bây giờ đã nghĩ ra rồi sao?

🌸Rõ ràng chị đã nhắc nhở em nhiều như vậy, nhưng em vẫn không đặt chị ở trong lòng, đời trước cũng vậy, rõ ràng em nói chị là người bạn tốt nhất của em, lại tình nguyện chịu đựng đau đớn trong kỳ phát tình mà không cho chị đánh dấu.

🌸Chắc là em không nghĩ tới nhỉ? Bây giờ em cũng không ở trong tay chị...

Tin tức tố thuộc về Alpha che trời lấp đất tỏa ra, trong mùi táo còn có mùi xạ hương nồng nặc, cảm giác cực kì ghê tởm, gần như muốn làm người khác thấy buồn nôn.

🌸Hàn Vân Nhi.

Hồ Thùy Uyên cắn răng, mỗi một chữ đều lộ ra sự chán ghét:

🌸Cút ngay.

🌸Không liên quan, rất nhanh thôi em sẽ trở nên thoải mái...

An Diễm Mai chậm rãi nhích người tới gần, trong mắt che kín sự điên cuồng. Chỉ cần nghĩ đến chuyện kế tiếp sắp xảy ra, ả đều không nhịn được mà trở nên hưng phấn.

Hồ Thùy Uyên là của ả, chỉ có thể bị một người là ả đánh dấu.

Một bên hắn mở gói thuốc chích ra, một bên chậm rãi nói:

🌸Lúc trước em biết chị đã chuẩn bị như thế nào không? Chị đã chuẩn bị cho em một hòn đảo nhỏ, trên hòn đảo kia sẽ chỉ có hai người chúng ta, đến lúc đó dù chứng tin tức tố dẫn dụ của em có phát tác lợi hại đến cỡ nào, cũng không còn người nào có thể làm em bị thương. Đáng tiếc lúc ấy trực thăng lại gặp trục trặc...

🌸May mắn là, vận mệnh lại để chị gặp lại em một lần nữa.

Nói tới đây, trong mắt An Diễm Mai lộ ra sự cuồng nhiệt:

🌸Tuy bây giờ em đã bị ô uế, nhưng không liên quan, chị sẽ đánh dấu em một lần nữa, hoàn toàn che lấp ấn ký của Lưu Gia Thư.

Đúng lúc này, Hồ Thùy Uyên canh đúng lúc hắn sơ hở, bắt lấy cánh tay An Diễm Mai đẩy người thật mạnh, trở tay nện người trên tường.

🌸Mày nghĩ mày là ai, mà muốn đánh dấu bà đây?

Đầu gối Hồ Thùy Uyên nhấc lên trên, hung hăng đạp lên bụng An Diễm Mai.

An Diễm Mai lại không quan tâm đến cơn đau, ngược lại còn chờ đến khi khoảng cách hai người hơi gần, lại đột nhiên kéo bả vai của cô xuống, ngẩng đầu cắn lên gáy cô.

Tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Hồ Thùy Uyên vươn tay tay chặn công kích của An Diễm Mai, hàm răng hung hăng cắn sâu vào trong cổ tay, cách một lớp áo váy cũng có thể cảm nhận được cơn đau bén nhọn.

Hồ Thùy Uyên thống khổ nhăn mi lại, một tay khác hung hăng nắm được tóc An Diễm Mai, lúc An Diễm Mai chưa kịp phản ứng lại, tay cô đã hung hăng bóp cổ đối phương.

"Khụ khụ...." Đau đớn kịch liệt làm An Diễm Mai ho khan, nhưng mà ả lại không hề có một tia căm thù, ngược lại còn thân mật vuốt ve cổ tay của bàn tay Hồ Thùy Uyên đang nắm lấy cổ mình, trong ánh mắt tràn ngập điên cuồng.

Đôi tay An Diễm Mai vừa lạnh vừa rét, giống như rắn độc mà bò lên tay cô, lạnh băng lại ghê tởm, Hồ Thùy Uyên không khỏi tăng thêm lực đạo trên tay, bắt buộc An Diễm Mai ngẩng đầu lên.

Nhưng lại không nghĩ tới, hành động này lại làm cho người phụ nữ càng trở nên hưng phấn.

🌸Thêm nữa, lại dùng lực một chút nữa...

Hô hấp của An Diễm Mai trở nên dồn dập, ánh mắt đặt trên người Hồ Thùy Uyên lại càng thêm tham lam, ả đĩnh hông về trước, giống như còn muốn tiếp xúc tứ chi thân mật hơn nữa.

Cuối cùng, khi ả cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía trước truyền đến, không khỏi "A" một tiếng, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Hồ Thùy Uyên rất nhanh đã bị ả làm cho ghê tởm muốn chết, lập tức ném người đằng sau, mở cửa đi ra ngoài.

Cửa toilet mở ra từ bên trong, Hồ Thùy Uyên đang định rời đi, lại không ngờ cổ áo của mình lại bị An Diễm Mai bắt được, nháy mắt khi xoay người, cô lại nhìn thấy kim tiêm chuẩn bị hạ xuống.

Một khắc trước khi mũi kim đâm vào da cô, Hồ Thùy Uyên đột nhiên nắm lấy tay An Diễm Mai, kéo khung ảnh bằng kính trên bức tường gần đó xuống, hung hăng đập vào An Diễm Mai.

Khung ảnh bằng thủy tinh bén nhọn đập vào trán An Diễm Mai, trong nháy mắt tin tức tố của Alpha lại giống như hồng thủy mà tỏa ra.

Giống như để đáp lại mùi tin tức tố kia, mùi hoa lan trên người Hồ Thùy Uyên càng đậm hơn, thân thể cũng không khỏi run một chút.

Hồ Thùy Uyên cắn răng, ép cảm giác ghê tởm trong người kia xuống.

Một màn này đã bị An Diễm Mai thấy được, trong mắt người phụ nữ xuất hiện tia mừng như điên:

🌸Em không chịu nổi nữa đúng không? Chỉ cần tiêm một mũi thuốc này nữa là được rồi.

🌸Thuốc ức chế?

Hồ Thùy Uyên cười lạnh một tiếng, lập tức đoạt lấy đâm vào làn da An Diễm Mai:

🌸Đây thật sự là thuốc ức chế sao? Chị muốn tiêm thuốc ức chế cho người khác như vậy, vậy bây giờ có muốn tự mình thử không?

Thần sắc An Diễm Mai khẽ biến đổi, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt nhìn Hồ Thùy Uyên giống như đang nhìn một con thú cưng không lời, mà ả lại là chủ nhân cao cao tại thượng, nhìn xuống từ trên cao, giọng nói mềm mại.

🌸Em có biết cảm giác bây giờ của chị là gì không?

Hồ Thùy Uyên không nói gì, nhưng lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần, tim đập dồn dập hơn một chút.

🌸Chị quá thương em mà, lúc trước chị không nên đối xử với em ôn nhu như vậy, chị hẳn phải nhân lúc em phát tình trong buổi biểu diễn mà đánh dấu em trước hơn mấy vạn người mới đúng.

Đồng tử Hồ Thùy Uyên co rụt lại, kim tiêm thuận thế chui vào thân thể An Diễm Mai.

Chất lỏng lạnh lẽo xâm nhập vào mạch máu, An Diễm Mai mở to hai mắt, lùi về sau một bước ngã ngồi trên bồn cầu. Ả bắt đầu thở hổn hển, gương mặt tái nhợt như bị bệnh bắt đầu trở nên đỏ bừng.

Hồ Thùy Uyên rút kim tiêm ra, nói với giọng không có bất cứ độ ấm nào:

🌸Không biết chị đã chuẩn bị cho tôi thứ gì, nhưng mà bây giờ tự chị chịu đi.

🌸Không, em không thể đi được!

An Diễm Mai giật mạnh ống tay áo của cô:

🌸Em vốn không biết bên trong là thứ gì, em không nên bỏ chị lại như vậy!

Hồ Thùy Uyên đúng là đã ngừng lại, cô đánh giá sự biến đổi của đối phương, rất hứng thú hỏi một câcâu

🌸Bên trong là thứ gì?

An Diễm Mai cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy hối hận.

Đó là thuốc ả cố ý nghiên cứu cho Hồ Thùy Uyên khi biết cô là Alpha, là thuốc có thể khiến cho Alpha tạm thời biến thành Omega.

Lúc trực thăng gặp trục trặc, An Diễm Mai còn tới nơi này sớm hơn Hồ Thùy Uyên mấy chục năm, lúc ấy ả cũng chỉ mới 18 tuổi, bị một người có bối cảnh không mấy sạch sẽ nhận nuôi, mỗi một ngày đều như muốn chết đi sống lại.

Điều này hoàn toàn khác xa so với sinh hoạt mà ả muốn, An Diễm Mai quyết tâm rời khỏi cái gia đình này, cùng lúc đó tìm kiếm người thân có huyết thống với ả, một bên ngồi xỏm trước cửa công ty Phong Kiệt suốt nửa tháng, cuối cùng cũng được mẹ mình đưa về nuôi.

Sinh hoạt lại lần nữa trở về quỹ đạo, ả phát triển sự nghiệp của mình, đồng thời cũng nghiêm túc đi tìm Hồ Thùy Uyên, nhưng người này hoàn toàn không giống với người ả thích khi trước, là một đứa trẻ cực kì thiếu đánh, lúc sau lại còn phân hoá thành Alpha, còn thành người theo đuổi Hạng Hi.

Mấy chuyện này hoàn toàn giống y như những gì viết trong《 Chỉ Cần Một Mình Omega Là Em 》.

Có đôi khi An Diễm Mai nhịn không được mà nghĩ, chẳng lẽ chỉ có một mình ả tới thế giới này thôi sao? Nhưng mà Hồ Thùy Uyên càng ngày càng giống với người trong trí nhớ của ả, đây chắc hẳn là bồi thường của ông trời dành cho ả nhỉ...

Cảm xúc đã từng áp lực lại lần nửa trở nên tốt lên, An Diễm Mai đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, chỉ cần mặt thôi cũng được, ả phải có được Hồ Thùy Uyên.

Vì thế hắn bắt đầu nghiên cứu phương pháp giúp cô biến thành Omega, nhưng chứng tin tức tố dẫn dụ vốn đã là bệnh rất hiếm thấy, toàn bộ giới y học cũng chưa hoàn toàn hiểu biết được, muốn chế tạo ra thuốc có thể kích phát chứng tin tức tố dẫn dụ nói còn dễ hơn là làm.

An Diễm Mai chuẩn bị suốt mười năm, cuối cùng 1 năm trước khi giúp đỡ một phòng thí nghiệm, bắt đầu nghiên cứu phát minh ra thuốc mới.

Cuối cùng đúng là trời xanh không phụ người có lòng, lúc thuốc của ả lại thất bại một lần nữa sau khi thử nghiệm, Hồ Thùy Uyên của ả đã trở lại, mang theo một thần thể với mùi hương mê người, phân hoá thành một Omega chờ ả đến đánh dấu.

Thần vận mệnh đứng bên cạnh ả, sau khi phát hiện Hồ Thùy Uyên, phòng nghiên cứu cũng tới tin cực kì tốt, một tháng trước cuối cùng cũng tạo ra thuốc có thể biến Alpha thành Omega. Loại thuốc này có tính kí©ɧ ŧìиɧ, nếu tiêm thứ này vào trong thân thể Hồ Thùy Uyên, Omega cô lập tức sẽ biến thành một con thú nhỏ của ả, mặc ả muốn làm gì thì làm...

Nếu không gặp phải Hồng Khả Nhiên, ả cũng không định ra chiêu này nhanh như vậy. Ả không chỉ muốn có thân thể của Hồ Thùy Uyên, mà còn muốn chiếm lấy lòng của đối phương.

Nhưng mà bây giờ...

An Diễm Mai thở ra một hơi khí nóng, giống như bị nhét vào phòng xông hơi, toàn thân đều nóng lên. Tin tức tố của ả bắt đầu bay nhẹ ra, đã không còn mùi xạ hương nồng nặc, cuối cùng chỉ còn lại mùi táo chín, ngọt ngây.

Nhìn biến hóa trước mắt, Hồ Thùy Uyên chậm rãi nheo mắt:

🌸Chị tiến vào kỳ phát tình? Có tính phát tình giả sao?

An Diễm Mai không nói gì, hô hấp chỉ trở nên dồn dập.

Hồ Thùy Uyên lập tức bực bội, nếu An Diễm Mai là Alpha, cô còn có thể ép người vào một góc rồi đánh, nhưng mà bây giờ...

Nhưng mà một khi Hồ Thùy Uyên nghĩ đến, nếu không phải mình phản kháng lại, thì bây giờ cô sẽ biến thành bộ dáng này giống như ả, lại nhịn không được tức giận.

Dừng một lát, Hồ Thùy Uyên kéo cửa ra, khuôn mặt trầm xuống đi ra ngoài.

🌸Em không thể bỏ chị ở lại đây được.

An Diễm Mai luống cuống tay chân đuổi theo, nhưng vì hai chân mềm nhũn mà té xuống đất.

Mùi hương trong không khí càng ngày càng nồng, áp xuống mùi hương vốn có của nhà vệ sinh, trên mặt An Diễm Mai còn mang theo sự ngọt ngây như quả táo chín...

Từ A biến thành O, bộ dáng của ả giống như lâm vào tuyệt vọng.

Bước chân của Hồ Thùy Uyên cứng lại, không khỏi chần chờ.

An Diễm Mai đuổi theo, trong giọng nói tràn ngập si mê:

🌸Ngoan, dẫn chị đi, như vậy mới là đứa trẻ ngoan...

Từ "Đứa trẻ ngoan" này làm Hồ Thùy Uyên đau đớn, cô cắn chặt răng, cuối cùng vẫn nhẫn tâm đi ra bên ngoài, không ngờ vừa mới đi ra tới cửa đã gặp Lưu Gia Thư đang đẩy cửa đi vào.

Hồ Thùy Uyên giật mình, đột nhiên nhào tới, một bên đẩy người một bên kêu:

🌸Đừng vào, đi ra ngoài nhanh!

Lưu Gia Thư buồn bực:

🌸Có chuyện gì vậy?

🌸Chị ta tiến vào kỳ phát tình!

Đợi hai giây Lưu Gia Thư mới phản ứng lại, chị ta ở đây là chỉ An Diễm Mai.

🌸Nhưng cô ta không phải A sao?

🌸Chị ta vốn là vậy, nhưng mà sau khi tôi tiêm thuốc gì đó cho chị ta thì chị ta đã biến thành cái dạng này rồi.

Hồ Thùy Uyên rất sốt ruột, một câu nói mà vòng tới vòng lui, Lưu Gia Thư cũng hiểu được ý nghĩa trong đó, sắc mặt lập tức trầm xuống.

An Diễm Mai định biến Hồ Thùy Uyên thành bộ dáng như vậy...

Lưu Gia Thư đi tới cửa, gọi điện thoại:

🌸Người nọ ở lầu ba toilet.

Hồ Thùy Uyên tò mò:

🌸Ai thế?

🌸Người quen của An Diễm Mai.

Lưu Gia Thư đứng ở cửa, nói với Hồ Thùy Uyên:

🌸Tôi đứng ở đây canh, không thể để cho người khác vào được.

Hồ Thùy Uyên có chút cảm động, không nghĩ tới Lưu Gia Thư ở thời điểm này lại là người thân sĩ như vậy, cũng không biết ý nghĩa sâu xa trong câu nói này là không thể để An Diễm Mai chạy trốn được.

Bây giờ tinh thần đã được thả lỏng, cũng bắt đầu cảm nhận được sự đau đớn bên trong cơ thể. Nơi cánh tay bị cắn trở nên nóng rát, Hồ Thùy Uyên nhíu mày, nhịn không được kêu một tiếng.

Ánh mắt Lưu Gia Thư trầm xuống, lập tức đỡ cô:

🌸Em bị thương?

🌸Vừa rồi cọ một chút.

Hồ Thùy Uyên thu cánh tay cười cười:

🌸Đừng lo lắng, không nghiêm trọng lắm đâu.

Đồng tử Lưu Gia Thư sâu thêm vài phần:

🌸Cho tôi xem.

Hồ Thùy Uyên thở dài, vén tay áo lên một chút. Trên cánh tay trắng nõn có một dấu răng thật sâu, đã trở nên thâm tím.

Sắc mặt Lưu Gia Thư trầm xuống một chút.

Động tác của chị nhẹ nhàng mà chậm rãi vuốt nơi đó, giọng nói lại mang theo hàn ý dày đặc:

🌸Cô ta cắn sao?

🌸Nhìn qua hơi đáng sợ, nhưng không nghiêm trọng lắm đâu.

Biểu cảm của Lưu Gia Thư biểu tình quá dọa người, Hồ Thùy Uyên cười gượng một tiếng, muốn thu tay lại, nhưng mà Lưu Gia Thư cầm chắc tay cô, một tay khác vuốt ve dấu răng trên cánh tay cô, truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Hồ Thùy Uyên bị vuốt đến mức da đầu tê dại tê dại, nhịn không được nhắc nhở một tiếng:

🌸Lưu Gia Thư.

Lưu Gia Thư nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, chờ đến khi chị mở mắt ra lại, biểu cảm đã trở lại bình thường.

Chị chậm rãi buông bàn tay cô ra, giọng nói mềm nhẹ:

🌸Là tôi sai, tôi không bảo vệ tốt cho em được.

🌸Chuyên này không liên quan tới chị.

Hồ Thùy Uyên lẩm bẩm một tiếng, vai lại không nhịn được mà run một chút.

Một lát sau, một người phụ nữ cao lớn tóc ngang vai đã đi tới. Thân hình cao hơn 1 mét 8, người đầy cơ bắp. Nháy mắt khi mở cửa ra, cơ bắp trên người phồng lên như muốn rách cả tây trang.

Ánh mắt Hồ Thùy Uyên nhìn theo, cô cảm thấy ngoại hình của người này có chút quen, nhưng lại không thể nghĩ ra là ai.

An Diễm Mai chưa từng chật vật như vậy, sau khi Hồ Thùy Uyên bỏ ả lại, hắn lại trở vào buồng vệ sinh, gọi điện thoại bảo trợ lý tới đón ả.

Chỉ một lát sau, có người gõ cửa buồng vệ sinh, An Diễm Mai kéo cửa ra, ả tưởng người tới là trợ lý của mình, nhưng không ngờ người chắn trước cửa lại là một người với thân hình cao lớn.

Nhìn gương mặt quen thuộc kia, toàn thân An Diễm Mai trở nên lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng.

🌸Quá khó coi.

Người phụ nữ từ trên cao nhìn ả, ánh mắt lạnh đến mức không mang theo một chút độ ấm nào:

🌸Lúc trước em muốn rời đi, thậm chí còn không ngại làm chị bị thương, là vì chuyện này?

🌸Chị.

An Diễm Mai cố gắng để thân thể của mình không run rẩy nữa, cắn răng nói:

🌸Để em ra.

Người phụ nữ ngồi xổm xuống, nắm tóc ả lên, giọng nói lạnh đến mức muốn đóng băng:

🌸Lúc trước chị đã nói với em như thế nào?

An Diễm Mai bị bắt ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt cuối cùng cũng không duy trì được nữa.

🌸Chị bảo em không được xuất hiện trước mặt chị nữa.

🌸Nhưng em có làm được không?

🌸Không được...

🌸Cho nên em phải bị trừng phạt.

Người phụ nữ không mang bất cứ biểu cảm nào nói, hung hăng cắn lên cổ ả.

Sự đau đớn khiến An Diễm Mai cuộn tròn người, trong lúc tuyệt vọng, ả lại nhịn không được mà nghĩ, nếu như bắt đầu vào lúc tiệc đóng máy ở phim trường là được rồi, nếu không chậm ba ngày là được rồi...

Từ từ, tại sao mọi thứ lại trùng hợp như vậy?

An Diễm Mai đột nhiên mở to hai mắt, chẳng lẽ Lưu Gia Thư đã biết Hồng Khả Nhiên sẽ xuất hiện ở này, nên đã cố ý chuyển nơi tổ chức tiệc đóng máy tới thành phố Gia không? Còn cố ý làm buổi tiệc tổ chức chậm hơn ba ngày?

Nghe âm thanh vang lên bên trong, Hồ Thùy Uyên có chút lo lắng:

🌸Bọn họ đang làm gì vậy?

Lưu Gia Thư:

🌸Đừng lo lắng, hai người bọn họ là người quen, xử lý chuyện cá nhân thôi.

Hồ Thùy Uyên mất hồn mất vía giữ ngay cửa, nhịn không được mà liên tục nhìn xung quanh.

Sau một lúc lâu, cửa toilet cuối cùng cũng mở ra, người phụ nữ mặc tây trang vừa rồi ôm An Diễm Mai đứng trước mặt bọn họ.

Sau khi dừng lại hai giây, người phụ nữ tóc ngang vai mới chậm rãi nói:

🌸Sau này nó sẽ không làm phiền cô nữa.

An Diễm Mai bị chị ta ôm trong ngực, môi bị rách da, sau cổ có một cái dấu răng thật sâu, vừa nhìn đã thấy đau muốn chết.

Hồ Thùy Uyên nhịn không được hỏi:

🌸Chị ta bị sao...

🌸Nhìn không thấy sao?

An Diễm Mai lại nở nụ cười. Động tác mỉm cười làm chỗ rách ở khóe môi bị rách ra thêm, chảy ra một chút máu đỏ tươi. Bản thân ả lại giống như không để ý chút nào, vẫn mỉm cười như cũ:

🌸Bị chị ta đánh dấu.

Giữa AA không thể đánh dấu được, ngay cả khi bây giờ An Diễm Mai tạm thời biến thành O vào tiến vào kỳ phát tình giả, thì dấu cắn sau cổ ả cũng chỉ có thể để lại một dấu vết thôi.

Tuy người nọ biết, nhưng lại còn để lại một dấu răng sâu như vậy...

Dáng vẻ bây giờ của An Diễm Mai thật sự quá thảm, Hồ Thùy Uyên không khỏi cảm thông một chút:

🌸Có cần phải báo nguy không?

Tròng mắt của người phụ nữ mặc tây trang chuyển động, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng.

Sự hắc ám trên người của người này quá nhiều, Hồ Thùy Uyên không khỏi co rúm người lại một chút, nhưng mà cô vẫn không lùi lại, rất có dũng khí nói:

🌸Cưỡng chế đánh dấu là phạm pháp!

🌸Em đúng thật là...

An Diễm Mai ngây ra một lúc, đột nhiên nở nụ cười, là nụ cười không có bất cứ giả tạo nào:

🌸Sao em lại có thể đáng yêu như vậy chứ? Lúc chị đã quyết tâm muốn từ bỏ em, em lại cố tình dùng cách này để trêu chọc chị.

Ai trêu chọc chị? Đây là đạo lý làm người cơ bản có được không?

Hồ Thùy Uyên lập tức lạnh mặt, lạnh lùng nói:

🌸Đi thong thả, không tiễn.

Nhìn gương mặt gần với mình trong gang tấc, An Diễm Mai nhịn không được nâng tay lên, giống như muốn sờ mặt cô, nhưng lại không ngờ trước lúc khi hắn đυ.ng tới Hồ Thùy Uyên, người nọ đã cau mày lùi về phía sau nửa bước.

An Diễm Mai cũng không hề kiên trì, chỉ thu tay, biểu cảm nghiêm túc lên:

🌸Cảm ơn em, nhưng mà không cần đâu.

Nhìn hai người rời đi, lông tơ cả người Hồ Thùy Uyên đều dựng lên, lại hỏi một tiếng:

🌸Người này ai thế?

🌸Hồng Khả Nhiên.

Ánh ắt Lưu Gia Thư không có bất cứ độ ấm nào,

🌸Là người nhà lúc trước nhận nuôi An Diễm Mai.

Hồng Khả Nhiên?

Hồ Thùy Uyên mơ hồ nhớ cái tên này.

Lúc cậu đọc truyện, An Diễm Mai còn có tên là Tư Tử Du, tuy người chin gái tên Hồng Khả Nhiên kia của ả lên sàn rất ít, nhưng mà mỗi lần xuất hiện đều có khí tức của Bá Vương, đại diện cho thế lực hắc ám sau lưng An Diễm Mai.

Nhưng tác giả cũng không viết rõ ra trong tiểu thuyết, chỉ xuất hiện trong một sự kiện, Hồng Khả Nhiên có một em trai Omega như hoa như ngọc, nhưng lại bị một tên Alpha cặn bã cương chế đánh dấu, thậm chí đã mang thai. Sau khi Hồng Khả Nhiên biết chuyện này liền một thân một mình xông ào căn cứ địch, đem tên cặn bã kia đánh tới thành trọng thương, cắt thứ đó của đối phương trước mặt mọi người.

Bởi vậy cho nên Hồng Khả Nhiên cũng đặc biệt ghét việc A cưỡng ép O, đây cũng là nguyên nhân số một khiến nguyên chủ Hồ Thùy Uyên bị hủy tuyến thể.

Mà bây giờ...

Chị ta vậy mà lại dùng loại phương pháp này để trừng phạt An Diễm Mai.

Lúc nghe thấy tin này, Hồ Thùy Uyên đúng là đã cảm thấy rất vui, nhưng mà rất nhanh cô đã bị cảm giác vui vẻ của mình làm cho e lệ.

An Diễm Mai bị như thế đúng là trừng phạt đúng tội, nhưng mà Hồng Khả Nhiên dùng phương pháp này để trừng phạt ả, giống như cách em trai chị ta bị tổn thương vậy, hành động này với An Diễm Mai lúc trước, có gì khác nhau?

Hồ Thùy Uyên quay đầu nhìn An Diễm Mai một cái, nhưng cuối cùng vẫn rời đi với Lưu Gia Thư. Cô không thể đánh giá hành động của người khác khi không có bằng chứng được, hơn nữa ngay cả chính cô... Hồ Thùy Uyên nghĩ lại những việc Hàn Vân Nhi làm cho cô, ngay cả chính cô cũng thấy mình không công bằng.

Ngày hôm sau, Hồ Thùy Uyên lướt tới một bài Weibo.

Acc marketing đăng lên bức ảnh mà ảnh hậu An Diễm Mai đang khập khiễng đi ra khách sạn, trên người tràn đầy vệt đỏ và dấu răng.

An Diễm Mai có độ nổi tiếng rất cao, bức ảnh này vừa đăng lên, người qua đường sôi nổi lao vào vào ăn dưa. Fans của hắn lại muốn hỏng mất, toàn bộ mạng xã hội đều là âm thanh tiếng la của các cô.

[ A a a a a! Nữ thần chị bị làm sao vậy!! ]

[ Tôi đệt! Omega nào lại mạnh như vậy?! Có thể làm An Diễm Mai tới mức này? ]

[ Một chút tin tức, có người thấy chị ta bị một Alpha cao lớn cường tráng đỡ vào phòng. ]

[ Lầu trên muốn làm tôi cười chết à, cô bịa đặt chuyện người ta làm cùng lúc với ba người còn đáng tin hơn đó. ]

[ Thật đó, nghe nói sau cổ chị ta cũng bị căn đó! ]

[ Cút cút cút! Đồ bịa đặt! ]

[ Trước khi phía chính nói rõ, mấy người không nên bảo sao nghe vậy, chúng ta phải tin tưởng chị gái. Cũng mong mọi người không đồn bậy bạ, tùy tiện công kích người ta. ]

Tuy có một số fans bảo mọi người nên bình tĩnh lại, nhưng chuyện này đúng là làm người chấn kinh. Người qua đường đã sớm suy đoán ra đủ thứ, các fan vừa đau lòng vừa ủy khuất, đều tức giận giúp An Diễm Mai, rốt cuộc là ai dám khi dễ nữ thần?

Nhưng mà việc làm cho mọi người không nghĩ tới là, buổi chiều ngày hôm đó, công ty Phong Kiệt tuyên bố thông báo thứ nhất, để An Diễm Mai tạm đừng diễn trong giới nghệ thuật, đi ra nước ngoài để học khóa đạo diễn.

Hồ Thùy Uyên còn muốn xuống bình luận, lại đột nhiên phát hiện điện thoại trong tay đã không còn, vừa ngẩng đầu đã thấy Lưu Gia Thư cầm điện thoại của cô đứng trước mặt, biểu cảm lạnh nhạt trước sau như một, nhưng giọng nói lại nghe như có chút ủy khuất:

🌸Tôi đói bụng rồi.

Hồ Thùy Uyên buông điện thoại xuống, cười cười:

🌸Chị muốn ăn cái gì?

Quá khứ đều đã qua, sinh hoạt trước mắt cô mới là hiện.
« Chương TrướcChương Tiếp »