Chương 58

《 Thiên Địa Tồn Vong 》 đóng máy vào cuối năm, Hồ Thùy Uyên cũng không có việc gì, nên lại quay thêm một cái quảng cáo mới, việc tiếp theo là ở nhà chơi game.

Sau khi cô tới công ty Bân Ngôn, người đại diện mới là Ngô Huy Hùng nhận cho cô một bộ phim thần tượng với đề tài thanh xuân, nam nữ chính cạnh tranh với nhau trong game, là bộ phim cải biên từ tiểu thuyết, Hồ Thùy Uyên đọc nguyên tác suốt đêm.

Đúng là rất hay, tới nỗi làm nhiệt huyết của cô cũng sôi trào, cô cảm thấy mình có thể trở thành đứa con được trời chọn, ngày mai là đã có thể đi ra nước ngoài để đất nước vẻ vang. Sau đó cô chơi mấy ván game, nhưng lại vì không mua trang bị mà bị mắng tới tấp, thậm chí đồng đội còn khóc lóc xin cô đến mức muốn thành suối.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Thể nghiệm game cực kém.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng chơi game, khi mấy đứa nhỏ khác ra tiệm net chơi game, thì cô vẫn bận giúp quán của bà cô, khi cô đã có tiền để chơi game rồi, thì cũng đã không còn hứng để chơi nữa.

Lúc trước cô nghĩ rằng mình không biết chới, chỉ là không chơi thôi. Tới giờ cô mới phát hiện, thì ra là cô không biết chơi thật.

Sau khi quỳ N lần, Hồ Thùy Uyên đã đăng chiến tích lên vòng bạn bè, sống không còn gì luyến tiếc.

Hình đại diện của Phác Anh Trâm lập tức xuất hiện:

🌸Tới tới tới! Triệu hoán sư ở hẻm núi không gặp không về, chị gái mang cô phi lên trời!

Hồ Thùy Uyên bảo đồng ý, hai người một bên đi chung với nhau một bên nói chuyện phiếm.

Phác Anh Trâm có chút tò mò:

🌸Sao bây giờ chị lại chơi game?

Hồ Thùy Uyên sống không còn gì luyến tiếc:

🌸Nhận một bộ phim, nữ chính là đại thần chơi game.

🌸Tôi đệt? Tôi biết bộ đó, nữ chính siêu cấp xinh đẹp!

Phác Anh Trâm hét lên:

🌸Tôi siêu muốn nhận, nhưng mà lịch bị đυ.ng rồi! Tôi còn đang nghĩ ai đã nhận bộ phim này đây, không nghĩ tới lại là chị!

Hồ Thùy Uyên cực kì đáng khinh bước lên con trưởng thành từ từ, thuận miệng nói:

🌸Cô nhận bộ nào?

Phác Anh Trâm bắt lấy thời cơ rồi gϊếŧ, hồi:

🌸Một bộ phim đề tài thanh xuân, quay vào năm sau.

🌸Khá tốt.

Hồ Thùy Uyên một bên anh dũng sống lại một bên nói:

🌸Tôi cũng định quay một bộ phim mới, nhưng gần đây không có bộ nào thích hợp với tôi.

🌸Không sao, về sau sẽ có thôi.

Phác Anh Trâm thoáng một cái đã xuất hiện thu thập tàn cục:

🌸Coi tôi khiến ả ta gọi mẹ này.

Hồ Thùy Uyên: Quá trâu bò.

Phác Anh Trâm:

🌸Nói các việc đóng phim của chị, có phải công ty sẽ cho chị tới công ty game để học tập không?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Chắc là có, tôi không chú ý lắm.

🌸Vậy chị biết Vương Thần không?

🌸Ai?

Hồ Thùy Uyên lại sống lại lần nữa, lắc đầu:

🌸Không biết.

🌸Đại thần chơi game bản thật đấy! Còn có người lấy chị ta dùng hình mẫu để viết tiểu thuyết nữa đó.

🌸Còn tôi thì sao?

🌸Bộ chih đang đóng là tiểu thuyết chơi game yêu đương, của người ta là tiểu thuyết chơi game đúng nghĩa.

🌸À.

Hồ Thùy Uyên mặt vô cảm vọt tới trụ, nên bị trụ gϊếŧ chết.

Phác Anh Trâm:

🌸Đệt, sao chị lại chết rồi?

Hồ Thùy Uyên:

🌸... Tôi cố gắng lắm rồi.

Phác Anh Trâm:

🌸Thôi, chị vẫn nên đi theo tôi đi.

Hồ Thùy Uyên dựa vào năng lực của bản thân lấy số điểm 0-6-0, bị đồng đội mắng cực kì khó nghe.

🌸Con gà học tiểu học mà đòi chơi cái gì? Con chó nhà tôi còn chơi tốt hơn cô!

🌸Tank làm gì vậy? Không tới bảo vệ tôi mà cậu tới sông bắt tôm à?

Những lời này đúng là rất khó nghe, nhưng Hồ Thùy Uyên biết trình độ của mình đúng là có chút áy náy, tuy bị chửi đến mức mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn không đáp lại một chữ.

Tính xấu của Phác Anh Trâm phô hết ra trong lúc chơi game, lập tức dồn toàn bộ hỏa lực chửi bên kia.

🌸AD cậu không biết xấu hổ à còn nói? Cô không chịu nâng đồ hỗ trợ, đánh đội cũng không chịu ra, cô là nằm vùng do địch phái tới à?

🌸Còn pháp sư nữa, mỗi lần chửi người khác như vậy thì lúc trước cô làm cái gì? Cô đi ra chịu chết còn chửi Tank không chịu bảo vệ cô?

🌸SP đừng đi với AD nữa, cô ta chính là bùa nhão chét không dính lên tường được, cô tới đây chúng ta đi chung với nhau.

Mắng đồng đội xong, Phác Anh Trâm lại nói với Hồ Thùy Uyên:

🌸Kệ bọn họ đi, chị gái gϊếŧ năm mang chị phi.

Vừa dứt lời, ngay lập tức vì không chú ý xung quanh mà bị địch tập kích gϊếŧ chết.

🌸Chỉ lần này thôi.

Phác Anh Trâm xấu hổ sờ ót:

🌸Lần này không phát huy tốt thôi.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Chờ đến khi Lưu Gia Thư tan làm trở về, liền phát hiện máy tính trước mặt Hồ Thùy Uyên đã trở thành một màu trắng

🌸Lại chơi game à?

Lưu Gia Thư cởϊ áσ khoác tây trang bên ngoài treo lên.

🌸Chị về rồi?

Hồ Thùy Uyên ngẩng đầu:

🌸Canh đã náu xong rồi, chờ ván này kết thúc, tôi lại nấu thêm một món nữa là đã ăn được rồi.

🌸Không vội, em chơi trước đi.

Lưu Gia Thư đã đi tới, dưới tình huống Hồ Thùy Uyên không hề phòng bị mà cúi eo xuống, hai cánh tay vòng qua ôm cô vào l*иg ngực, coi rất nghiêm túc.

Sau khi Hồ Thùy Uyên sống lại thì đang tích cực bổ sung trang bị, ván này bọn cô đã bị đẩy 4 cái trụ, tình huống trở nên tương đối nguy hiểm.

Cùng lúc đó, AD trong rừng đã bị team địch gϊếŧ, bắt đầu giận cá chém thớt:

🌸Tank không biết tới bảo vệ tôi à? Bổ sung trang bị cái *** cô ấy!

🌸Mặc đi, đi bên này.

Lưu Gia Thư cắt màn hình, để Hồ Thùy Uyên thấy trận chiến nhỏ đang nổ ra ở trong rừng.

Thoáng một cái đã tấn công, Tank rút hơn nửa ống máu, thành công cứu DPS và SP.

Bị bốn người tập kích, Hồ Thùy Uyên đã nghĩ chắc chắn lần này mình sẽ chết rồi, nên không giãy giụa nữa.

Lại không ngờ một âm thanh vang lên từ đằng sau, l*иg ngực ấm áp của Lưu Gia Thư áp tới.

🌸Uống thuốc, lùi lại.

Hồ Thùy Uyên tay còn đặt trên bàn phím, liền phát hiện tay cô nóng lên, lòng bàn tay ấm áp của Lưu Gia Thư trực tiếp nắm lấy cô đè lên phím, một tay khác đè lên tay phải đang cầm chuột của cô, thả kỹ năng số hai một cái dịch chuyển về, rời khỏi chiến trường với ống máu đã gần như bằng không.

🌸Tôi vậy mà lại không chết!

Hồ Thùy Uyên giật mình, lập tức vui vẻ, bất giác hỏi Lưu Gia Thư:

🌸Chị cũng chơi game à?

Biểu cảm của Lưu Gia Thư rất bình tĩnh:

🌸Coi em chơi qua mấy ván.

Đương nhiên, chị cũng đã ngầm luyện qua vài lần.

🌸Vậy chị cũng quá lợi hại.

Hồ Thùy Uyên quay đầu lại nhìn chị, trong mắt tràn ngập sùng bái.

Lưu Gia Thư xoa đầu cô, nụ cười cũng ấm thêm vài phần:

🌸Luyện nhiều thì em cũng có thể.

Hồ Thùy Uyên tràn đầy tin tưởng trở về thành hồi máu, lao tới suối chạy thẳng đến pha lê.

Lần đánh vùa rồi đã quét sạch phe địch rồi, lần này bọn họ xông lên trực tiếp đánh pha lê.

Hồ Thùy Uyên vẫn đầu gỗ như cũ, thẳng đến khi hai chữ "Thắng lợi" xuất hiện trên màn hình, cô cuối cùng cũng phản ứng lại.

Cô vậy mà lại thắng! Trận thắng đầu tiên!!

Hồ Thùy Uyên kích động đến mức trực tiếp ôm lấy Lưu Gia Thư:

🌸Chị thật lợi hại! Đây là ván game đầu tiên mà tôi thắng đó!

Một bên khác, Phác Anh Trâm đắc ý nâng cằm lên:

🌸Đương nhiên rồi, không phải vương giả đã nói rồi sao.

Hồ Thùy Uyên còn đắm chìm ở vui sướиɠ bên trong:

🌸Lưu Gia Thư ngươi cũng quá thần! Này cũng có thể thắng!

Phác Anh Trâm:???

Lưu Gia Thư?

Đệt, ma ma mang chị thắng chị không cảm ơn, lại đi cảm ơn Lưu Gia Thư?

Tuyệt giao!

Trừ khi chị có thể nói một tiếng ma ma trâu bò.

Phác Anh Trâm nghĩ như vậy, sau đó liền nghe tiếng loảng xoảng vang lên bên kia, sau đó vang lên tiếng nước đầy ái muội

Phác Anh Trâm:???

Có xấu hổ không, chỉ vậy thôi đã muốn bán thân rồi?

Từ trong thắng lợi hồi thần lại, Hồ Thùy Uyên lúc này mới phản ứng lại Lưu Gia Thư gần cô bao nhiều, nháy mắt khi đối mặt với ánh mắt của Lưu Gia Thư, không khí giống như bị tăng thêm mấy độ.

Mặt Hồ Thùy Uyên nóng lên một chút, cô muốn đi nấu cơm, nhưng mà trong lúc kinh hoảng thì đυ.ng phải ly nước, phát ra âm thanh "Loảng xoảng", nửa ly nước bị cậu đυ.ng đổ.

Bàn phím của cô!

Hồ Thùy Uyên luống cuống tay chân lấy khăn giấy lau, thấm một chút lại một nước, phát ra tiếng nước.

Phác Anh Trâm nghe được liền mặt đỏ tai hồng, hung hăng tắt mic.

Cho đến khi có âm thanh nhắc nhở, lúc này Hồ Thùy Uyên hồi thần:

🌸Ừm? Sao lại treo rồi?

Lưu Gia Thư:

🌸Em đang chơi cùng ai vậy?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Phác Anh Trâm, em ta rất lợi hại.

Lưu Gia Thư:

🌸À.

Hồ Thùy Uyên:

🌸Đương nhiên, chị cũng rất lợi hại.

Lúc này mày của Lưu Gia Thư mới giãn, chậm rãi nói:

🌸Ít nhất tốc độ tay của em vẫn rất nhanh, luyện nhiều thì trình độ có thể sẽ lên được.

Hồ Thùy Uyên lẩm bẩm:

🌸Tốc độ tay của cẩu độc thân mấy thập niên, sao có thể không nhanh chứ?

Lưu Gia Thư:

🌸Cái gì?

🌸Không, không có gì.

Hồ Thùy Uyên cười gượng một tiếng:

🌸Tôi đi nấu cơm.

🌸Đúng rồi, cuối tuần này là sinh nhật Lưu Khánh Hoa, em ấy để tôi hỏi em, xem em có đi không?

🌸Cuối tuần à...

Hồ Thùy Uyên nghĩ một chút, nhưng thật ra cô cũng không kẹt chuyện gì, liền gật đầu:

🌸Có.

Lưu Gia Thư:

🌸Vậy đến lúc đó chúng ta cùng đi.

Sinh nhật của Lưu Khánh Hoa được tổ chức ở biệt thự tư nhân của y, ăn cơm thôi còn tính là bình thường, có trưởng bối ở đó chắc còn phải khoa trương hơn, nhưng mà bữa tiệc cũng chỉ tới buổi chiều thôi.

Lưu Khánh Hoa đặt một dàn nhạc, còn có chút khác với giới của Hồ Thùy Uyên, không ít người trời sinh có gương mặt, nhưng chơi nhạc cụ giống như đều có chung một đặc điểm, nhiệt tình tăng lên, chơi cũng đặc biệt điên thêm, cái gì mà tiết tấu dàn nhạc, PK khiêu vũ, so tài bơi lội, từ hơn giữa trưa đến chạng vạng vẫn chưa kết thúc.

Hồ Thùy Uyên rất ít khi ra ngoài chơi như vậy, bị lôi lên nhảy vài lần, tới khi chạng vạng đã hoàn toàn biến thành một con cá mặn, cô cầm điện thoạt lên định rời đi, không ngờ còn chưa kịp đi tới cửa chính đã bị người kéo lại.

(*) Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà không ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.

🌸Không được, hôm nay vui như vậy! Sao chị lại về sớm thế!

Lưu Khánh Hoa uống đến say khướt, một mực giữ chặt cổ áo của cô:

🌸Lúc này chỉ mới buổi tối thôi, trò kí©h thí©ɧ còn chưa lên sân khấu đâu.

Trong não Hồ Thùy Uyên lập tức hiện lên rất nhiều hình ảnh lỗi thời, cuối cùng lắc đầu:

🌸Các cô chơi đi.

🌸Không được, không được đi!

Lưu Khánh Hoa lẩm bẩm một tiếng:

🌸Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà!

Hồ Thùy Uyên:

🌸Nhiệm vụ gì?

Lưu Khánh Hoa đúng tình hợp lý:

🌸Nhiệm vụ ăn sinh nhật của tôi, đã lâu rồi chị không gặp tôi, ít nhất cũng phải bồi thường cho tôi một ngày này!

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Được rồi, vậy tôi sẽ ở đây thêm một chút vậy.

Hồ Thùy Uyên không chịu được việc người khác làm nũng, khẽ xoa cái trán hỏi:

🌸Có thể vào phòng không? Tôi muốn ngủ một chút.

🌸Có thể có thể, lầu 2 không có ai.

Lưu Khánh Hoa hôn gió một cái:

🌸Chúng tôi chờ chị đó!

Chờ sau khi Hồ Thùy Uyên ngủ xuống dưới, trời đã hoàn toàn đen, bên ngoài quá lạnh, tất cả mọi người đều di chuyển vào trong nhà.

Lưu Khánh Hoa và một số người ngồi vây lại với nhau thành một vòng tròn, không biết đang chơi cái gì, có hai người đột nhiên ôm nhau, những người còn lại đều bật cười ha ha, không khí tại chỗ rất sôi nổi.

Một bên khác, Lưu Gia Thư tay đút vô túi quần đứng trước cửa sổ, giữa môi còn có một điếu thuốc với đầu thuốc còn đỏ. Hồ Thùy Uyên ngẩn ra một chút, đây là lần đầu tiên cô thấy Lưu Gia Thư hút thuốc. Ánh sáng phác họa ra đường cong lạnh lùng của chị, không hợp với không khí náo nhiệt bên cạnh chút nào, không hiểu sao lại cảm thấy có chút nặng nề.

Hồ Thùy Uyên đang muốn đi qua, nhưng vừa đi được một nửa đã bị Lưu Khánh Hoa cắt ngang.

🌸Chị tỉnh ngủ rồi sao?

Ánh mắt Lưu Khánh Hoa sáng lên, hưng phấn đứng lên phất tay với cô:

🌸Chào mừng đến với thế giới của những con người trưởng thành!

Ánh mắt của Hồ Thùy Uyên từ trên người Lưu Gia Thư thu lại, khẽ cười:

🌸Các cô đang chơi gì vậy?

Lưu Khánh Hoa đắc ý nâng cằm lên:

🌸Là một trò cực kì cực kì kí©h thí©ɧ.

🌸Vậy chắc là không hợp với tôi đâu.

Hồ Thùy Uyên cười một cái, đi về phía Lưu Gia Thư:

🌸Chừng nào chị đi?

Lưu Gia Thư bóp tắt điếu thuốc:

🌸Bây giờ có thể đi rồi.

🌸Đi cái gì mà đi!

Mặt Lưu Khánh Hoa lộ ra sự uể oải:

🌸Ngay cả trò thử thách hay sự thật chơi cũng không được à?

Trò cực kì kí©h thí©ɧ là trò thử thách hay sự thật...

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Không thấy ấu trĩ à, em là học sinh tiểu học sao?

🌸Đi mà đi mà.

Lưu Khánh Hoa lại quấn lấy cánh tay cô:

🌸Mỗi ngày chị đều ở bên cạnh chị gái tôi, đã lâu không gặp tôi rồi.

Hồ Thùy Uyên bất đắc dĩ ngồi xuống, làm cô không nghĩ tới là ngay cả Lưu Gia Thư cũng tham gia với bọn họ.

Lưu Khánh Hoa dịch sang bên cạnh, Hồ Thùy Uyên ngồi xuống chỗ gần với Lưu Gia Thư, cảm giác thứ nhất là thấy hơi gần...

Mông chạm mông, tay chạm tay, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của Lưu Gia Thư chỉ cách một lớp tây trang, thậm chí ngay cả hít thở cũng có chút không thở nổi.

🌸Tốt tốt tốt, chúng ta tiếp tục thôi!

Lưu Khánh Hoa lại không biết gì kêu lên:

🌸Mọi rút bài đi, coi ai rút trúng quỷ.

Ván thứ nhất, người rút trúng bài quỷ là một đồng bọn của Lưu Khánh Hoa trong tiểu đoàn, đều là một đám người trẻ tuổi, khi mọi người chơi thật sự rất điên, người nọ chọn thử thách. Lưu Khánh Hoa làm người đưa ra thử thách, chỉ cần rút được lá Quỷ Vương thì sẽ được hưởng quyền khống chế tối cao trong trò chơi, lập tức ra mệnh lệnh:

🌸Hôn môi với một trong số người ở đây.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Tôi đệt, cái thử thách này cũng lớn quá rồi được không?

Người nọ cười lớn một tiếng, trực tiếp ôm Omega bên cạnh hôn lên.

Nháy mắt đám người liền nổ ra một trận hoan hô, mặt của người bị hôn cũng đều đỏ lên rồi, nhưng cũng không trốn, nhìn qua cũng không phải không vui.

Hồ Thùy Uyên đúng là xấu hổ đến mức da đầu tê dại, chơi lớn như vậy, trách không được lại nói là thế giới của những người trưởng thành.

Cô định đứng lên, muốn trốn:

🌸Thật ngại quá, tôi muốn đi toilet một chút.

Lưu Khánh Hoa tay mắt lanh lẹ kéo cô lại, ngoài miệng còn ồn ào:

🌸Trò chơi của học sinh tiểu học, sao chị lại phải trốn chứ!

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Đừng nháo, em ấy chỉ muốn toilet thôi.

Lưu Gia Thư kéo tay Lưu Khánh Hoa ra, quay đầu nói với cô:

🌸Em đi đi, bọn tôi chờ em về.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Như thế thì cô chạy sao được?

Hồ Thùy Uyên ngồi trong toilet câu giờ hơn mười lăm phút, mới vừa ra đã nghe tiếng Lưu Khánh Hoa hỏi Lưu Gia Thư:

🌸Trong đây có người chị thích không?

Câu hỏi này không khác mấy với câu hỏi khi nào mới có người yêu mà người thân hỏi vào tết, tất cả mọi người đều dừng hút thở, ánh mắt dừng trên người Lưu Gia Thư, động cũng không dám động.

Ngay cả Hồ Thùy Uyên cũng đứng tại chỗ.

Mọi sự ồn ào náo nhiệt đều dừng lại, chỉ còn tiếng đàn du như nước bên trong phòng.

Biểu cảm của Lưu Gia Thư rất thản nhiên:

🌸Không có.

Mọi người kêu một tiếng, biểu cảm như rất thất vọng.

Hồ Thùy Uyên cũng theo đó mà nhẹ thở ra, mới vừa ngẩng đầu, đã phát hiện ánh mắt của người đàn ông xuyên qua moi vật cản, chính xác dừng trên mặt cô. Ngay sau đó, khóe môi Lưu Gia Thư đột nhiên cong lên.

Trong nháy mắt kia, Hồ Thùy Uyên trong lòng tức khắc dâng lên một cổ dự cảm bất hảo.

Liền ở y xuất hiện một khắc trước, Lưu Gia Thư đột nhiên sửa miệng:

🌸Vừa rồi không có, nhưng bây giờ có.

Đệt! Cậu biết ngay là không phải chuyện tốt mà, ngay sau khi Lưu Gia Thư mở miệng xong đã chạy đi, tay mắt lanh lẹ trốn sau cái bàn.

Mọi người cũng không nghĩ tới chị lại sửa miệng nhanh như vậy, lập tức theo ánh mắt của Lưu Gia Thư nhìn qua.

🌸ĐM? Tình huống là như thế nào vậy? Thực sự có à?

🌸Ôi trời? Các cô thấy ai không?

🌸Không có ai mà?

Từng đôi mắt nhìn tới chỗ cô, Hồ Thùy Uyên trốn sau cái bàn co lại thành con tôm, hận không thể tàng hình ngay lập tức.

Lưu Gia Thư đúng là càng ngày càng trắng trợn.

Nếu nói lúc trước chỉ là ám chỉ, như mà bây giờ, đã giống như muốn viết mấy chữ to "Tôi thích Hồ Thùy Uyên" lên trên mặt.

Hoàn toàn làm người không đỡ được.

Trái tim Hồ Thùy Uyên trái tim nhảy đến bất ổn, qua một hồi lâu mới trở lại bình thường, giả vờ như chưa nghe thấy gì ngồi xuống. Nháy mắt khi cánh tay để gần Lưu Gia Thư, trái tim lại bắt đầu đập nhanh.

🌸Cuối cùng chị cũng trở lại rồi, bọn tôi đã chơi được hai ván rồi đó!

Lưu Khánh Hoa coi náo nhiệt cũng không chê chuyện này lớn, một bên chia bài một bên nói:

🌸Để tôi chúc cho chị rút được mấy tấm quỷ.

Cô không cần chúc được không?

Khóe miệng Hồ Thùy Uyên run rẩy, duỗi tay tùy tiện rút một tấm.

Không có khả năng cô lại xui như vậy, ở đang có hơn mười người, với xác suất một phần mười, không có khả năng sẽ chính xác bị cô rút được.

Hồ Thùy Uyên mở bài ra, là một lá bài chú hề với màu sắc rực rỡ.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Lưu Khánh Hoa đắc ý:

🌸Tôi phát hiện mình đoán rất chuẩn, đã trúng vài lần rồi đó.

Có người phản bác:

🌸Mồm cô xui được không?

🌸Mồm xui thì xui.

Lưu Khánh Hoa hỏi ngược lại Hồ Thùy Uyên,

🌸Chị muốn chọn sự thật hay thử thách?

Hồ Thùy Uyên không do dự:

🌸Sự thật.

Dù cũng chỉ cần nói bừa thôi.

Nếu chọn thử thách, lỡ Lưu Khánh Hoa điên quá nên để cậu đi hôn môi với người khác thì sao bây giờ?

🌸Được thôi được thôi, chị gái tôi cũng vừa mới chọn sự thật.

Lưu Khánh Hoa cười rất đê tiện, đột nhiên nói:

🌸Chị thích tư thế trên giường nào?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Chơi đẹp một chút không được sao?

Lưu Khánh Hoa:

🌸Chọn thử thách cũng được!

Tới tận bây giờ, Hồ Thùy Uyên càng tin rằng thử thách chính là một cái hố.

Y cắn chặt răng, ngữ tốc bay nhanh cực tiểu thanh nói câu:

🌸Tư thế 69.

🌸Cái gì?

Lưu Khánh Hoa bắt đầu ồn ào:

🌸Các cô nghe rõ không?

Mọi người cùng kêu lên:

🌸Không!

Lưu Khánh Hoa:

🌸Bọn tôi nghe chưa rõ, vừa rồi chị vừa nói gì?

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đây là cái bẫy nhằm vào cô đúng không!

🌸Mấy người đừng khi dễ em ấy.

Lưu Gia Thư mỉm cười bảo vệ cô sau lưng, giọng nói lại mềm nhẹ hơn so với bình thường vài phần,

🌸Em ấy thích tư thế 69.

🌸Ai, cái này rất bình thường mà, hầu như ai cũng thích tư thế này, hơn nữa đây cũng là chuyện không thích hợp...

Nói tới đây, Lưu Khánh Hoa đột nhiên nở một nụ cười không có ý tốt:

🌸Nhưng mà sao chị lại biết?

Lưu Gia Thư: "..."

🌸À ~~

Tầm mắt của tất cả mọi người ở đây đều tập trung lên người hai người bọn cô, biểu cảm giống như hiểu mà không nói ra.

Hồ Thùy Uyên: Đệt! Đây tuyệt đối là một cái bẫy!

🌸Đừng đùa quá trớn.

Lưu Gia Thư thu lại nụ cười, ánh mắt lại không có cảm giác áp bách gì:

🌸Tiếp tục đi.

Lưu Khánh Hoa biết đây không phải ý tức giận, rất nhanh đã tiếp tục trò chơi với mọi người.

Sau đó con quỷ xui xẻo lại biến thành Lưu Gia Thư.

Lưu Khánh Hoa: "..."

Y thật sự không muốn đắc tội với chị gái mình, nhưng ai biểu thần vận mệnh lại cố tình chọn chị chứ?

Lưu Khánh Hoa lấy một cái hộp đựng giấy đã chuẩn bị từ trước, ngại ngùng nói:

🌸Em không hỏi, anh rút một tờ đi.

Lưu Gia Thư lấy ra tờ giấy từ trong hộp của Lưu Khánh Hoa, sau đó mở ra, thử thách là ——

🌸Tưởng tượng mình biến thành một con mèo, để một người ở đây sờ cái bụng của mình.

Thử thách này rất đáng yêu, cũng không có tính công kích gì, chỉ là tình chị em đẹp đẽ buông bỏ vũ khí. Lưu Khánh Hoa một bên múa máy tay chân, một bên dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ: Chị, chọn em chọn em! Em chính là em ruột của chị! Mau chọn em!

Lưu Gia Thư đột nhiên nở nụ cười, sau đó chậm rãi cầm tay của Hồ Thùy Uyên thủ...

Hồ Thùy Uyên còn đang tự hỏi phải tìm cớ chuồn như thế nào, lại đột nhiên phát hiện tay của mình nóng lên, ngay sau đó, Lưu Gia Thư kéo tay của cô để lên cơ bụng của chị.

Cánh tay bị di chuyển lên trên cơ bụng, cảm giác cực kì nóng, từng vân da cực kì rõ ràng.

"!!"

Hồ Thùy Uyên bị khϊếp sợ, gần như muốn nhảy dựng lên!

Ngay lúc cô muốn đẩy người ra, Lưu Gia Thư cũng đã buông tay cô ra, nói ngược lại với Lưu Khánh Hoa:

🌸Bây giờ có thể đi rồi chưa?

Sao lại không chứ? Sao lại không cho y sờ? Không phải chị em ruột sao? Mèo nhỏ nhà người ta chơi đùa đều cho sờ bụng đó! Lưu Khánh Hoa mượn sức mặt, lại cảm nhận được thứ gì gọi là cha không thương mẹ không yêu một lần nữa.

Hồ Thùy Uyên đúng là xấu hổ muốn hóa đá, cuối cùng lấy hết can đảm nói:

🌸Hôm nay kết thúc tại đây thôi, tôi về đây.

Lưu Khánh Hoa:

🌸Hả? Không chơi nữa sao?

Hồ Thùy Uyên vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu.

Tuyệt đối không chơi, cô cũng có cảm xúc được không, làm nũng cũng vô dụng!

🌸Được rồi, trước khi chị đi thì phải thể nghiệm một chút nhiệt tình của bọn tôi mới được.

Hồ Thùy Uyên: "......"

Cô không muốn được không.

Một ván mới bắt đầu, Hồ Thùy Uyên cẩn thận rút một lá, thầm cầu mong sao cho đừng trúng cô. Sau khi chia bài xong, cô cẩn thận lật bài lên, một chút màu sắc và hoa văn lộ ra...

Đệt, lại là quỷ!

🌸Ôi chà, xem ra nữ thần may mắn rất chiếu cố chị đó.

Lưu Khánh Hoa cười cực kì đê tiện:

🌸Tôi còn chưa bao giờ rút trúng đâu.

🌸Tới.

Hồ Thùy Uyên mặt vô cảm:

🌸Tôi cũng muốn rút thăm.

Cô đã không còn bất kì sự kỳ vọng nào đối với Lưu Khánh Hoa nữa.

🌸Được thôi.

Lưu Khánh Hoa mở tờ giấy ra, cao giọng đọc to:

🌸Nếu chị tiến vào động dục kỳ, cần phải chọn một Alpha tại đây để đánh dấu, chị sẽ tìm ai?

Wow!

Đám người liền nổ tung!

Buổi biểu diễn âm nhạc buổi chiều Hồ Thùy Uyên có được không ít hảo cảm của mọi người, tuy chỉ mới quen, nhưng bây giờ những người ở đây gần như đã xem Hồ Thùy Uyên như bạn bè. Nghe câu này, Mao Toại sôi nổi tự đề cử mình.

🌸Chọn tôi chọn tôi! Chị Uyên chọn tôi! Tôi siêu A!

🌸Tôi tôi tôi! Đều là O với nhau, tôi biết cách để làm chị thoải mái! Còn không bị đánh dấu!

🌸A.

Lưu Gia Thư ngồi ngay ngắn trên sô pha, cao quý lãnh diễm chỉ phun ra một chữ cũng thấy khí tức của chính cung.

"..."

Hồ Thùy Uyên cắn răng, từ kẽ răng bài trừ ba chữ.

🌸Lưu Gia Thư......

Ai? Sao lại không chọn tôi chứ! Không ít người bất mãn kêu lên.

Ánh mắt Lưu Gia Thư chậm rãi đảo quanh mọi người, trên người cũng lộ ra khí tức của chính cung không thể nghi ngờ được.

🌸Câu hỏi phụ đây.

Lưu Khánh Hoa hỏi ngược lại Lưu Gia Thư:

🌸Chị sẽ đánh dấu chị ta sao?

Trầm mặc nửa ngày, Lưu Gia Thư mặt vô cảm nói:

🌸Sẽ không.

🌸Ai??

Hồ Thùy Uyên nhẹ thở ra.

Mọi người lại mất mát, sôi nổi nói: Sao chị lại như vậy! Chj không muốn đánh dấu vậy để tôi được không!

Nhưng mà ngay sau đó, Lưu Gia Thư lại rất bình tĩnh bổ sung:

🌸Trừ khi em ấy cầu xin tôi.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Đệt đệt đệt!!

Cô biết ngay là đồng bọn với bọn họ mà!

Mặt của Hồ Thùy Uyên đã hoàn toàn đỏ ửng, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, đẩy Lưu Gia Thư ra chạy ra ngoài.

Lưu Gia Thư thu nụ cười trên mặt lại, cũng đứng lên theo:

🌸Mấy người cứ tiếp tục, tôi đi trước.

Nhìn hai người một trước một sau rời đi, Lưu Khánh Hoa gãi ót, có chút mê mang: Y giúp như vậy có hơi quá trớn không?

Vào đông, chòm sao Thiên Ưng treo cao ở phía chân trời, phát ra ánh sáng long lanh. Một trận gió lạnh thổi tới, Hồ Thùy Uyên quấn chặt áo khoác trên người đi tới tiểu khu.

Đêm khuya trong tiểu khu im ắng, một mình Hồ Thùy Uyên đi trên đường nhỏ, tâm lại không thể yên tĩnh được, chỉ cảm thấy bực bội.

Hỗn loạn không chịu được.

🌸Hồ Thùy Uyên.

Lưu Gia Thư không biết đã đuổi tới từ khi nào, kéo cổ tay cô lại một cái.

Hồ Thùy Uyên quay đầu lại lẳng lặng nhìn Lưu Gia Thư, lại thở ra một làn khói trắng, rất nhanh đã biến mất trong không khí.

🌸Xin lỗi, tôi hưng phấn quá, có chút không khống chế được bản thân.

Lưu Gia Thư rũ mắt, giọng nói rất nhẹ, còn mang theo một tia ảo não:

🌸Tôi cũng không ngờ bọn họ sẽ chơi lớn như vậy.

Nhớ lại một màn trong nhà, lỗ tai Hồ Thùy Uyên lại đỏ lên, ngữ khí cũng nhịn không được mà trở nên oán trách:

🌸Chị không phải cùng với một đám bọn họ sao?

🌸Sao lại cùng một đám.

Lưu Gia Thư bật cười:

🌸Nếu tôi thổ lộ, chắc chắn sẽ không chọn lúc đó.

Nếu tôi thổ lộ...

Hồ Thùy Uyên ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập sự kinh ngạc, giống như một con nai con đầy lo âu.

🌸Xin lỗi, vốn dĩ không định nói ngay bây giờ.

Lưu Gia Thư thở dài, cuối cùng cũng không giấu được,

🌸Lời vừa rồi tôi không nói giỡn, cũng không phải đang trêu đùa em.

Hồ Thùy Uyên: "..."

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười rất vui vẻ, ánh mắt vừa lưu luyến lại vừa ôn nhu.

Không biết là do không khí xung quanh quá nóng(?) hay là do cô thẹn thùng, lỗ tai Lưu Gia Thư mang theo một chút ửng đỏ, khí chất lạnh lùng chợt biến mất, nhìn qua còn nhiều thêm vài phần đáng yêu.

🌸Tôi thích em.

Chị đứng cách cô một bước hơn, giống như con trai mở vỏ lộ ra ngọc trai bên trong, lộ ra nội tâm của bản thân:

🌸Bởi vì thích em, nên tôi mới ấu trĩ phối hợp với bọn họ, mới luôn tìm cớ để thân cận với em.

Gió lại lớn lên, phần phật thổi qua thành phố, làn gió trước sau nối tiếp nhau luồng vào cổ áo lẫn cổ tay áo, giống như muốn cuốn cả độ ấm cuối cùng trên cơ thể đi mất.

Hồ Thùy Uyên đứng ở chỗ cản gió cho Lưu Gia Thư, lại không thấy lạnh chút nào, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên.

Lòng cũng trở nên ấm áp.

Mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại nụ cười ấm áp của Lưu Gia Thư.

Còn có mùi hương của mộc qua Kavkaz nhàn nhạt trong không khí lạnh lẽo, vừa lạnh thấu xương lại vừa tươi mát.

Người phụ nữ chỉ đứng cách cô chỉ hơn một bước, khó khăn lắm mới duy trì được khoảng cách xã giao bình thường. Rõ ràng là một người thoạt nhìn bá đạo như vậy, nhưng ở tại lúc này vẫn có thể tuân thủ lễ nghĩa cực kì nghiêm ngặt, nỗ lực không làm cho cảm thấy áp lực.

Nhưng mà nói chung cũng khó kìm lòng được, ánh mắt không khỏi lộ ra sự vội vã.

🌸Lúc trước Cố Du có đề nghi cho tôi, tốt nhất phải để mối quan hệ phát sinh một cách bình thường, nói rằng việc này có thể chữa khỏi chứng chướng ngại tiếp thu tin tức tố.

Nói như vậy, lại cảm thấy giống như có chút không thích hợp lắm, Lưu Gia Thư lập tức sửa miệng:

🌸Đương nhiên, tôi cũng không phải chỉ vì thế mà muốn ở cùng với em.

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Tôi chỉ cảm thấy ở bên em rất vui vẻ, từ trước đến nay cũng chưa từng có cảm giác như vậy.

🌸Hơn nữa sau khi chúng ta ở bên nhau, là có thể tiến thêm một bước chữa trị, tôi cũng có thể chơi game với em, còn có máy chuyện trong công ty, em muốn nhân vật nào cũng không cần lo lắng việc lấy không được.

Hồ Thùy Uyên: "..."

🌸Sinh hoạt như vậy có vẻ không tệ lắm nhỉ?

Người phụ nữ rũ mắt nhìn cô, đôi mắt vừa đen vừa sáng:

🌸Em có muốn cùng tôi thử không?