Chương 62

Chủ nhật ngày hôm nay, Từ An Mẫn ỷ vào quan hệ trong nhà để tới phim trường của Hồ Thùy Uyên. Nơi quay là một nơi sinh hoạt ở trung tâm thành phố, nhưng khi quay, nơi này đã được cải tạo lại thành một căn cứ huấn luyện đội.

Khi Từ An Mẫn mang kính râm đi vào, nơi này đã bắt đầu quay chụp. Người dẫn cô ta vào cũng đã đi rồi, Từ An Mẫn gỡ kính râm xuống treo lên cổ áo, quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Xe trượt dùng để quay phim gần như đã chiếm toàn bộ không gian, các loại dây điện màu đen lộn xộn, giá để đèn cao ngất, một đống thùng để dụng cụ màu đen... Nơi này có quá nhiều đồ vật xa lạ.

Người ở đây cũng không giống như bên ngoài. Có người ngồi xổm một bên nói chuyện phiếm, có người giơ loa nhỏ hô to, có người vội vàng dọn đạo cụ, nhìn qua đều là bộ dáng không nên chọc tới.

Từ An Mẫn nhíu mày, phim là được quay như thế này sao? So với tưởng tượng của cô ta thì đúng là khác rất nhiều. Cô ta cho rằng, nơi này sẽ cực kì ngăn nắp sạch sẽ hơn, có trật tự hơn, nhưng bây giờ...

Một bên là đạo diễn tổ A đang quay cảnh diễn của mấy diễn viên phụ, nam diễn viên với dáng người thấp bé đứng trên một cái thùng, giống như đang cố gắng để trông cao hơn, nữ diễn viên vừa banh đôi chân dài ra, vừa duy trì trạng thái đứng thẳng người, tư thế cực kì kỳ quái, làm cô ta nhớ tới mấy MC tin tức bên trên mặc tây trang nhưng ở dưới lại mặc quần đùi.

Cô ta hoàn toàn không thích ứng được trường hợp, giống như một con thỏ trắng vừa mới nhảy vào hang sói vậy, lại lấy kính râm ra mang lên, âm thầm cổ vũ chính mình.

Mày tới tìm Hồ Thùy Uyên để gây phiền phức, không thể lùi bước trong khi còn chưa thấy mục tiêu được!

Đúng lúc này, cảnh quay đã kết thúc, đám người đang vây lại một chỗ tản đi trong tức khắc, Từ An Mẫn chậm vài bước, bị người khác đẩy một cái, không cẩn thận lảo đảo một chút.

Người nọ cũng không tới dìu cô ta, ngược lại lại cau mày, tính tình rất kém mắng:

🌸Không đi thì đứng tránh sang một bên, đừng chặn đường người khác.

🌸Cẩn thận.

Ngay khi cô ta đã cho rằng mình sẽ té rồi, đột nhiên có một cánh tay kéo cô ta lại, lưng Từ An Mẫn dựa vào người ở đằng sau.

Một giọng nói trong trẻo truyền đến:

🌸Đừng vội như vậy, cô đυ.ng vào người khác rồi.

🌸Chào chị Hồ, thật ngại quá, vừa rồi tôi hơi vội một chút.

Người lúc nãy mới mắng cô ta cười cười:

🌸Không bị thương cô chứ?

Từ An Mẫn lẩm bẩm:

🌸Không... Không có gì.

Giọng kia lại nói:

🌸Lần sau đừng đi bên cạnh nhân viên công tác, bọn họ rất vội vàng, khi làm việc còn dễ làm người khác bị thương nữa.

🌸Tôi biết rồi.

Mặt Từ An Mẫn có chút đỏ lên, ngẩng đầu nói:

🌸Cảm ơn chị!

Thiếu nữ cao hơn cô ta nửa cái đầu, mặc một bộ quần áo đội màu xanh thẫm, đuôi mắt có một nốt lệ chí màu nâu, ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lúc nhìn người, lại không hiểu sao khiến người khác cảm thấy uy nghiêm, trong nháy mắt làm cô ta tưởng mình đang bị Lưu Gia Thư nhìn.

Đầu Từ An Mẫn nổ đùng một cái, người này lớn lên trông y hệt Hồ Thùy Uyên!

Đệt, đây là Hồ Thùy Uyên mà!

Nhưng đối phương giống như không nhận ra cô ta, lúc cô ta đang sững sờ đã xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Hồ Thùy Uyên, Từ An Mẫn lập tức căng thẳng, đối thủ lợi hại hơn so với tưởng tượng của cô ta nhiều, cô ta cần phải nâng cao tinh thần để đối phó với đối phương mới được.

Nhưng mà Hồ Thùy Uyên thật đẹp mắt, chân dài như vậy, sau lần đυ.ng nhau vừa rồi, đường cong cơ bắp cũng giống như rất tốt, khí chất cũng rất tuyệt, xen vào giữa thiếu nữ và phụ nữ, hội tụ hai loại mị lực. Hơn nữa là từ A biến O sao? Thảo nào lại vẫn cảm thấy sự mạnh mẽ và xinh đẹp của Alpha trên người, cái loại đẹp này thật sự làm người khác hâm mộ muốn chết.

Nhưng Từ An Mẫn nghĩ lại, thật ra cô ta cũng không kém. Tốt nghiệp trường danh giá, gia thế tốt đẹp... Khác, còn ưu điểm gì khác nữa nhỉ?

Từ An Mẫn vắt hết óc, cuối cùng cũng không nghĩ ra được ưu điểm gì khác của mình, thì ra cô ta lại kém như vậy sao?

Từ An Mẫn vỗ vỗ mặt, nghiêm cấm mình không được để khí thế của người nọ diệt ý chí của mình, quyết định đi theo sau Hồ Thùy Uyên để tìm khuyết điểm của người nọ, lại hung hăng tấn công về.

Cô ta muốn nói thẳng ra với Hồ Thùy Uyên, người như cô không xứng với Lưu Gia Thư!

Từ An Mẫn đứng trong phim trường, vây xem cảnh quay đầu tiên của Hồ Thùy Uyên trong hôm nay.

Vừa lúc cô ta đã coi qua bộ tiểu thuyết này rồi, Từ An Mẫn cố tìm thứ để bôi đen Hồ Thùy Uyên, sau đó cô ta lại phát hiện, kỹ thuật diễn của Hồ Thùy Uyên tốt quá rồi được không?!

Loại hình nữ chính của bộ này là xinh đẹp lưu manh, thời gian vào đội chưa được bao lâu, nhưng năng lực lại rất nổi trội, cực kì có danh vọng trong đội.

Hằng ngày cùng nam chính dỗi lẫn nhau, nam chính trong game bị nữ chính khi dễ đến ngứa răng, mỗi lần cậu đều cho rằng mình sẽ có thể thắng, kết quả nữ chính đều dùng một cách thức xảo quyệt để gϊếŧ chết cậu, cậu có lập flag(*) cho mình là cậu sẽ đánh bại nữ chính bằng chính thực lực của mình.

(*) Lập flag: Ngôn ngữ internet ở Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồ nói trước việc gì đó, nhưng kết quả lại trái ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như "nói trước bước không qua"

Trò chơi đáng đánh, lời cợt nhả nói được 6, mấu chốt là gương mặt kia còn hấp dẫn người khác như vậy... Chọc người đến chết đi sống lại, vô số người tranh nhau muốn sinh khỉ con cho cô.

Từ An Mẫn cũng rất thích cô, dù sao ai cũng không ôm mộng một đường bay lên chứ?

Thế cho nên lúc đầu khi Hồ Thùy Uyên diễn nhân vật này, cô ta đã từ chối quyết liệt.

Nhưng mà sau khi cô ta nhìn thấy biểu hiện của Hồ Thùy Uyên trên màn ảnh, hận không thể bàn luận chung với em trai trợ lý hai mắt tỏa sáng.

Ánh mắt sắc bén, đôi tay thon dài cân xứng, khi gõ phím trên bàn phím cực kì gây sự chú ý với người xem, còn có khi quyết định sắp xếp chiến thuật, hay khoảnh khắc đối phương trở mình vào lúc rơi vào bước đường cùng giống như thủy tinh sáng lấp lánh làm người khác có cảm giác hả hê...

Giống như mọi thứ lộn xộn xung quanh đều biến mất, chỉ còn Hồ Thùy Uyên đang sáng lấp lánh trong ống kính.

Thẳng đến khi đạo diễn hô cắt, lúc này Từ An Mẫn mới hồi thần, bàn tay nhịn không được mà run rẩy, hai má phiếm hồng.

Đây là mị lực của Hồ Thùy Uyên, giống như đang tỏa sáng vật, có thể nhẹ nhàng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Trách không được Lưu Gia Thư lại coi trọng cô.

Trong nháy mắt, Từ An Mẫn đột nhiên cảm nhận được sự khổ sở mà xưa nay chưa từng có.

Cô ta theo đuổi Lưu Gia Thư lâu như vậy, thậm chí còn không tiếc làm việc cô ta không chuyên ngành như một bí thư cho chị, cô ta hỏi han ân cần, cẩn thận lại tỉ mỉ, nhưng lại chỉ có thể đổi lấy sự tránh né và bài xích của đối phương.

Mà Hồ Thùy Uyên lại giống như vừa sinh ra đã đứng chung một nơi với chị, cô chỉ cần đứng một bên tỏa mị lực, Lưu Gia Thư sẽ lập tức chủ động bước tới.

Từ An Mẫn dùng vẻ mặt ai oán nhìn Hồ Thùy Uyên, trong lòng vừa chua vừa chát, giống như vừa nuốt phải chanh xong vậy.

Dựa vào cái gì cậu ta theo đuổi lâu như vậy mà Lưu Gia Thư lại không phản ứng gì, trong khi Hồ Thùy Uyên vừa mới xuất hiện đã được đối phương thích? Dù sao cô ta cũng tới đây rồi, cứ coi như là phóng túng một lần cuối cùng trước khi từ bỏ đi.

Sau khi kết thúc quay chụp, Hồ Thùy Uyên lại không nghỉ ngơi như cũ. Bây giờ cô đang thảo luận cốt truyện với đạo diễn, phân tích hình tượng nhân vật với diễn viên khác, thậm chí còn giúp chuyên gia trang điểm nhặt bút kẻ mắt lên... Làm cậu trai người ta mặt đỏ tai hồng.

Từ An Mẫn yên lặng nắm cái thẻ thăm ban treo trước ngực, nguyên hàm răng gần như muốn cắn chặt lại.

Người này cũng quá độc ác rồi được không? Kỹ thuật diễn tốt thì thôi đi, tại sao lại phải cố gắng làm những việc mình không cần làm như vậy?

Từ An Mẫn nhìn thật lâu, cuối cùng cũng kiếm được một lúc không có người nào, lập tức nhảy ra, lấy hết can đảm hô:

🌸Này! Người kia...!

Cô ta không phải người có tính ngang ngược, nhưng mà cô ta đã gặp qua không ít loại người như vậy rồi, học hành động của đối phương cũng có thể bắt chước được tận bảy tám phần.

🌸A, là cô à!

Hồ Thùy Uyên vẫy vẫy tay với cô ta:

🌸Lại đây một chút đi.

Kêu cô ta?

Từ An Mẫn ngẩn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Hồ Thùy Uyên nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, giống như đang đánh giá vậy, ngay sau đó Từ An Mẫn liền thấy Hồ Thùy Uyên gật gật đầu, lại cúi người nói với trợ lý chuyện gì đó, người sau nghe xong thì chạy đi.

Người này đang chơi cô ta à? Kêu cô ta đến rồi lại để cô ta đứng một bên, nhìn cô ta xấu mặt à?

Từ An Mẫn đi về phía trước một bước, cố lấy dũng khí.

🌸Chị...

Đang lúc khi cô ta chuẩn bị dùng lời lẽ chính đáng để đánh mặt Hồ Thùy Uyên, bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ trung niên đội nón lưỡi trai chạy tới, tầm mắt di chuyển quanh người cô ta, cuối cùng nói với Hồ Thùy Uyên:

🌸Khá tốt, cô tìm được người này ở chỗ nào vậy?

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có thể dùng là được, bà dẫn người này đi chuẩn bị đi.

Ba lần liên tiếp bị cắt ngang, tuy tính tình của Từ An Mẫn mềm mỏng nhưng cũng không khỏi nóng giận, đang muốn phát tiết ra, thì người phụ nữ trung niên đã bắt lấy cổ tay cô ta, mang theo cô ta đi ra bên ngoài:

🌸Mau tới đây, muộn nữa sẽ không kịp mất.

Từ An Mẫn bị kéo theo đi được vài bước, cuối cùng cũng hồi thần, ném tay người phụ nữ ra một cái, căm giận nói:

🌸Bà làm gì vậy!

🌸Đừng mà, diễn viên của bọn tôi chọn bị tai nạn giao thông, bây giờ phải vội tìm người thay đó.

Người phụ nữ trung niên nhìn cô ta một cái, không kiên nhẫn nói:

🌸Tiền lương cho cô tăng gấp đôi được không? Diễn viên quần chúng bình thường bọn tôi chỉ trả có 150, cho cô 300 được không?

Cái quỷ gì vậy? Từ An Mẫn đứng lên, nhíu mày nói:

🌸Tôi không diễn.

Người phụ nữ ấn cô ta lại trên ghế, dùng biểu cảm tôi hiểu cô mà, lại bỏ thêm một câu:

🌸Lời kịch chỉ có năm câu thôi, học thuộc đi, cho cô thêm gấp đôi nữa được chưa? Diễn xong sẽ cho cô 600 luôn.

Từ An Mẫn: "???"

Bên cạnh có một diễn viên quần chúng nhìn sang:

🌸Đừng cảm thấy không đủ, cậu ở vị trí này đã rất không tồi rồi.

Từ An Mẫn nhắc lại:

🌸Tôi không phải diễn viên quần chúng.

Nhưng mà không ai nghe lời cô ta nói cả, diễn viên quần chúng đánh giá cậu ta, vẻ mặt hâm mộ nói:

🌸Ôi trời, đây đúng là giới xem mặt mà, nhìn mặt cô thôi đã trả tới 600, nếu là tôi thì nhiều nhất cũng chỉ có 150 tệ thôi.

Từ An Mẫn bắt đầu đưa bao tiền sang:

🌸Tôi cho cô 600, diễn thay tôi đi.

🌸Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng mà tôi lớn lên bình thường, muốn diễn cũng không diễn được đâu.

Người nọ nở nụ cười, vỗ vỗ bả vai cô ta:

🌸Người chị em, làm tốt đi, chỉ bằng diện mạo của cô, tôi cảm thấy cô cũng có thể nổi tiếng đó.

Người phụ nữ đội mũ lưỡi trai vừa rồi cũng đẩy một chàng trai sang, phân phó:

🌸Nhanh chóng trang điểm cho cô ta một chút, việc gì kiếm được tiền thì làm việc đó.

Sau khi nói xong lại hấp tấp rời đi.

"..."

Từ An Mẫn bị không trâu bắt chó đi cày, khi đứng trước ống kính thì cả người đều ngây ngốc.

Từ từ, cô ta diễn ai vậy? Cô ta phải làm như thế nào? À, cô ta là fans thổ hào của chiến đội, không khí trở nên sinh động, Từ An Mẫn dựa theo miêu tả của tiểu thuyết đi tới trước mặt Hồ Thùy Uyên, lại bị đạo diễn đen mặt hô một tiếng "Cắt".

🌸Cô chắn ánh sáng hết rồi!

Từ An Mẫn hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước, lúc này mới phát hiện có một luồng ánh sáng rất mỏng manh chiếu trên mặt Hồ Thùy Uyên. Làm cho da của Hồ Thùy Uyên trông trắng hơn, tinh tế nhẵn nhụi, không có chút tỳ vết nào.

Khi đến phiên cô ta nói lời kịch, Từ An Mẫn lại thấy ở trên đỉnh đầu có một cái microphone thật dài duỗi tới, gần như dừng trên đỉnh đầu của Hồ Thùy Uyên, sau đó cô ta mới biết, đó là để thu âm.

Thời gian cô ta diễn không quá hai phút, lời kịch cũng chỉ có bốn câu, lúc Từ An Mẫn quay xong lại cảm thấy tinh thần và thể xác của mình đều trở nên mệt mỏi.

Sau khi cảnh diễn này kết thúc, cả người cô ta đều đang hoài nghi nhân sinh, ánh mắt nhìn Hồ Thùy Uyên cũng nhiều thêm vài phần kính nể, rốt cuộc là người tài thế nào mới có thể ở trong ống kính diễn như cá gặp nước chứ?

Cô ta còn đang buồn bực, lại không nghĩ Hồ Thùy Uyên đã đi tới chỗ cô ta, dừng trước mặt cô ta, không nhẹ không nặng nói một câu:

🌸Biểu hiện không tồi.

🌸Thật sao?

Từ An Mẫn ngay lập tức trở nên vui vẻ, thì ra cô ta cũng có thiên phú diễn xuất sao?

🌸Tốt hơn A Đá một chút.

Từ An Mẫn: "..."

Tưởng cô ta không biết A Đá là con thú cưng chó Bắc Kinh của chiến đội sao?

Từ An Mẫn nổi giận đùng đùng định rời đi, không ngờ Hồ Thùy Uyên lại hô lên từ đằng sau:

🌸Chờ tôi kết thúc, chúng ta cùng ăn một bữa đi.

Từ An Mẫn: "!"

Từ từ, Hồ Thùy Uyên muốn mời cô ta ăn cơm?

Từ An Mẫn nháy mắt trở nên kích động, nhưng mà rất nhanh đã nhịn lại sự kích động trong lòng, cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh, làm bộ như không có chuyện gì.

Cô ta là tìm Hồ Thùy Uyên để gây phiền phức! Không thể bị đối phương thu mua được!

Hồ Thùy Uyên:

🌸Có ăn cay không? Ở gần đây có quán nấu thịt heo không tồi.

🌸Có phải quán Chùng Lâu không?

Từ An Mẫn mở to hai mắt:

🌸Sao chị lại biết tôi thích ăn ở chỗ đó!

🌸Đúng vậy, cô cũng từng tới rồi sao?

Hồ Thùy Uyên cười cười:

🌸Tôi cũng rất thích ăn ở chỗ này.

Mi mắt thiếu nữ cong cong, đôi mắt hơi sáng lên, kéo thành một nụ cười y hệt như mấy nữ chính trong phim.

Từ An Mẫn giật mình, lập tức ảo não dời tâm mắt đi, lỗ tai có hồng. Hồ Thùy Uyên có bệnh à, lại phát ra loại mị lực như vậy với cô ta vậy?

Hai người đặt một phòng riêng, Từ An Mẫn còn đang hưng phấn đắm chìm trong cộng đồng theo đuổi đồ ăn ngon với Hồ Thùy Uyên.

Hồ Thùy Uyên dựa lưng lên ghế, đánh giá Omega trước mặt, lười biếng nói:

🌸Nói đi, tìm tôi chuyện gì.

Từ An Mẫn cúi đầu, trong lúc nhất thời có chút nói không nên lời.

Đối phương không nói lời nào, Hồ Thùy Uyên cũng không dừng lại, tiếp tục nói:

🌸Có lẽ tôi cũng biết cô tới tìm tôi vì chuyện gì, nếu cô không nói, vậy để tôi nói.

Từ An Mẫn chần chừ ngẩng đầu, trong mắt có một tia hoảng loạn:

🌸Chị định làm gì?

Khẩn trương, sợ sệt, tính tình tốt, bị người khác khi dễ cũng không phát ra một chút tiếng động nào, chỉ là tự giận dỗi... Thủ đoạn của người này thật sự quá kém, hoàn toàn không đủ để cô đối phó. Vốn dĩ là phải như vậy, như vậy thì tại sao cô ta lại phải luôn nhắm vào người khác chứ?

Hồ Thùy Uyên cũng không suy nghĩ cẩn thận, lời chất vấn nói ra giống như súng máy bắn ra.

🌸Cô thích Lưu Gia Thư nhỉ? Sao lại tìm tới tôi? Muốn cho tôi biết tay sao? Cô cảm thấy cô có thể chứ?

🌸Cũng không phải là cho chị biết tay, tôi chỉ muốn xác định, chị có xứng với Lưu Gia Thư không.

Từ An Mẫn lấy hết can đảm, tức giận:

🌸Chị, chị cảm thấy chị xứng với chị ấy sao?

Hồ Thùy Uyên nhướng mày:

🌸Vậy cô cảm thấy cô có xứng với chị ta không?

Không đợi Từ An Mẫn trả lời, Hồ Thùy Uyên đột nhiên câu môi cười, trong lòng ác liệt định bắt đầu quấy phá.

🌸Tôi xứng hay không xứng cũng không quan trọng, mấu chốt là chị ta thích tôi.

Tạm dừng nửa ngày, Hồ Thùy Uyên tiếp tục nói:

🌸Hơn nữa tôi cũng thích chị ta.

Từ An Mẫn trực tiếp bị quay vòng vòng, một khuôn mặt khó tin, còn đang nhịn không được để nước mắt rơi xuống.

Hồ Thùy Uyên có chút vui vẻ, lại cảm thấy mình có chút biếи ŧɦái.

Nhưng cô nhịn không được.

Nếu nói lúc trước Hồ Thùy Uyên còn đang ở trong sương mù, nhưng mà sau khi cô dựa theo bản năng để chọc Từ An Mẫn, cô cuối cùng cũng hiểu ra, cô có địch ý đối với Từ An Mẫn. Mà loại địch ý này, là vì đối phương thích Lưu Gia Thư.

Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, sự âm u lúc trước đều biến mất, tất cả đều trở nên rõ ràng.

Cô thích Lưu Gia Thư.